chương 219/ 270

Băng Dao mặc áo choàng tắm, còn chưa kịp sấy khô tóc vội vàng chạy ra cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Ngự Giao đứng trước cửa.

Mấy năm nay một mẹ một con sống bên ngoài, cho nên việc gì cô cũng rất cẩn thận, đặc biệt là buổi tối, không biết người gõ cửa là ai cô sẽ không mở cửa. Không ngờ Ngự Giao sẽ tới tìm, cô rất kinh ngạc.

Không phải trước đó đã nói rồi sao? Hơn nữa mấy ngày nay anh cũng không còn tới tìm cô nữa, ngay cả ở trong công ty cũng rất ít khi gặp mặt. Tại sao bây giờ...

"Doong, Doong...."

tiếng chuông cửa lại vang lên, Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, mở cửa: "Tổng giám đốc"

Mái tóc cô ướt sũng, hai vạt áo choàng tắm hơi mở rộng lộ ra khe ngực, nước chảy theo những sợi tóc rơi xuống khiến trước ngực cô như ẩn như hiện quyến rũ hút hồn.

Trong đáy mắt Ngự Giao thoáng qua một tia kinh diễm.

"Tôi có chuyện muốn nói với cô, có thể vào không?"

"Vâng, được chứ" Doãn Băng Dao tránh người qua một bên để cho anh vào nhà.

Ánh mắt nóng rực lửa của anh dường như luôn bất giác dừng lại ở trên người cô, Doãn Băng Dao hơi lúng túng cảm giác bản thân mặc như vậy không thích hợp, vì vậy nói: "Mời tổng giám đốc dùng trà, tôi vào trong thay quần áo rồi ra ngay"

"Ừm"

Nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô đi lên lầu, trong lòng Ngự Giao có chút mất mác. Mấy ngày trước, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người còn vô cùng tốt đẹp, mỗi ngày cùng nhau đi làm cùng hết giờ cùng nhau trở về, cùng nhau đưa đón Tiểu Diệc. Khoảng thời gian đó, anh cứ ngỡ rằng ba người đã thực sự biến thành người một nhà. Nhưng bây giờ, chỉ trong một cái chớp mắt, Băng Dao đã trở nên lạnh lùng, luôn duy trì một khoảng cách nhất định, đối xử khách sáo với anh.

Doãn Băng Dao lên lầu thay quần áo, chỉ hai phút sau đã chạy xuống, Ngự Giao nhìn cô đi từ trên lầu xuống, mái tóc ướt còn xõa trên bờ vai.

Ngồi xuống đối diện với anh, cô hỏi: "Muộn thế này tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Không quấy rầy cô chứ?"

"Không" cô lắc đầu trả lời.

Ngự Giao lấy ra một chiếc CD để lên bàn, đẩy tới trước mặt cô, "Trong chiếc CD này chứa tài liệu vô cùng quan trọng của tập đoàn, ngày may tôi phải giải quyết một số chuyện không thể tới công ty, cô cầm chiếc CD này tận tay giao cho Lang Long giúp tôi"

Doãn Băng Dao nhìn chiếc CD đặt trên bàn, đột nhiên nhịp tim đập dồn dập.

Ngự Giao nhìn vẻ mặt lo lắng như không thể tin của cô, nói: "Noãn nhi, nhớ không thể để lộ những tài liệu này ra bên ngoài, chuyện này vô cùng quan trọng"

"Vâng, tôi hiểu"

Tâm trạng Băng Dao hơi bị kích động, không ngờ Ngự Giao có thể tin tưởng cô nhanh như vậy, càng không ngờ sẽ giao tài liệu quan trọng như thế này cho cô. Cuối cùng cô đã chờ đến ngày này

Đột nhiên Doãn Băng Dao hắt hơi hai cái, Ngự Giao lo lắng nhìn cô phát hiện mái tóc ướt sũng đã thấm ướt lớp áo trước ngực thoáng hiện ra chiếc áo lót màu đen, khiến ánh mắt anh không thể rời đi, đôi môi khô khốc.

"Cẩn thận đừng để bị cảm, mau đi sấy khô tóc đi"

"Vâng"

Ngự Giao đứng dậy, "Vậy tôi đi trước"

Anh nhanh chóng rời đi, không dám ở lại thêm một giây. Bước ra khỏi nhà cô, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh lo nếu cứ tiếp tục gặp mặt cô như thế này, sẽ không kiềm chế được bản thân.

Ngự Giao luôn tự nhận khả năng kiềm chế của bản thân rất tốt, rất nhiều phụ nữ tìm mọi cách để lên giường của anh, quyến rũ anh. Dù vậy anh chưa bao giờ dễ dàng lên giường với những người phụ nữ đó, cho dò nọn họ có lột sạch đồ đứng ở trước mặt anh. Nhưng khi đối mặt với Doãn Băng Dao, dường như tất cả khả năng kiềm chế đó đều tan biến sạch sẽ, tuy cô mặc quần áo kín đáo, nhưng vẻ đẹp sự quyến rũ của gái một con, còn thần thái giữa lông mày luôn lơ đãng thu hút anh tới gần, khiến anh như con nghiện không thể nào tự kiềm chế.

Sau khi Ngự Giao đi, Băng Dao vẫn ngồi ngẩn người nhìn chiếc CD đặt trên bàn. Cô từ từ đưa tay ra, cầm chiếc đĩa, tự do của cô, tất cả đều dựa vào thứ này.

Doãn Băng Dao đứng lên, trong nháy mắt trong lòng dây lên niềm vui sướng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị nỗi phiền muộn thay thế. Trong đầu cô thoáng hiện lên ánh mắt tin tưởng của Ngự Giao, anh đem thứ quan trọng như thế này giao cho cô, chứng minh anh đã tin tưởng cô biết bao. Nhưng nếu như cô thật sự giao thứ này cho Dương Tuyết Hoa, như vậy...

Giờ phút này, cô bắt đầu do dự, không biết rốt cuộc nên làm như thế nào.

Nhưng mục đích cô tới bên cạnh anh, không phải là vì thứ này sao? Hơn nữa, chỉ cần cô đem chiếc đĩa này giao cho Dương Tuyết Hoa, nhưng vậy cô và bà ta sẽ không còn ai mắc nợ ai, cô có thể dẫn theo Tiểu Diệc rời khỏi nơi này, rời khỏi Ngự Giao, đi tìm một nơi yên tĩnh sinh sống.

Trước đây khi nghĩ tới những điều này, cô sẽ rất vui vẻ, thậm chí tràn đầy ý chí phấn đầu, mỗi ngày đều tự nói với bản thân nhất định phải cố gắng, phải cố gắng. Nhưng bây giờ nghĩ tới những thứ này, cô lại không thể vui vẻ được. Mấy ngày qua chung sống cùng Ngự Giao đã khiến trái tim cứng rắn của cô đã bị hòa tan ra lúc nào không hay.

Chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt những suy nghĩ của Doãn Băng Dao, lấy điện thoại di động ra nhìn là bà dương....

Do dự mấy giây, Băng Dao mới nhận điện thoại. "Băng Dao, gần đây có tin tức gì không?"

"Gần đây, gần đây tôi rất bận"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải mối quan hệ giữa cô và Ngự Giao đã khá hơn rất nhiều sao? Hơn nữa tôi biết rõ, anh ta đối với cô rất đặc biệt, anh ta còn muốn cô trở thành người phụ nử của mình. Cô đừng căng thẳng, tôi muốn sớm nắm được những tài liệu cơ mật trong kinh doanh của tập đoàn anh ta"

Băng Dao cắn môi im lặng không nói.

"Này, cô có nghe tôi nói không đó? Băng Dao, tôi chăm sóc hai mẹ cô sáu năm trời, tuy bây giờ cô không vần dựa vào tôi vẫn có thể có cuộc sống vô ưu vô lo, nhưng cô đừng quên, tính mạng cô và con trai cô đều là do tôi cứu. Trước kia tôi yêu cầu cô giúp tôi lấy cắp những tài liệu cơ mật của tập đoàn Thẩm thị, thì cô nói Tiểu Diệc còn nhỏ. Hiện giờ thì sao đã sáu năm rồi, cô còn muốn tôi phải chờ tới khi nào" giọng điệu của Dương Tuyết Hoa gần như mất bình tĩnh, nếu không phải vì cô là người phụ nữ của Ngự Giao, bà ta đã sớm không mất kiên nhẫn thay người đàn bà khác tới tiếp cận Ngự Giao.

"Bà dương, có phải chỉ cần tôi giúp bà lấy được những thứ bà muốn, thỏa thuận giữa hai chúng ta sẽ kết thúc, sau này hai chúng ta không ai còn nợ ai?" Mấy năm gần đây, cô luôn bị Dương Tuyết Hoa khống chế, cô muốn có cuộc sống tự không bị người khác khống chế.

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng.

"Đúng vậy, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận giữa hai chúng ta"

"Được, tôi biết mình nên làm thế nào rồi"

"Nhanh lên đi, càng kéo dài thời gian, đối với tôi hay với cô đều không tốt đâu" giọng điệu của Dương Tuyết Hoa dịu xuống.

"Tôi biết rồi. Bà dương hẹn gặp lại"

Trong lòng Băng Dao vẫn rất tôn trọng bà ta, dù sao ơn cứu mạng là không thể báo đáp.

Vì tự do của mình, đồng thời cũng không thể tiếp tục liên quan tới Ngự Giao, cô quyết định giao chiếc CD này cho Dương Tuyết Hoa. Cô nghĩ có thể những tài liệu này chỉ khiến Ngự Giao tổn thất chú tiền mà thôi. Dù sao tiền anh ta có, cả đời này cũng không đếm hết.

Bình luận





Chi tiết truyện