chương 125/ 270

Cô chỉ có thể nằm xuống, để mặc bác sĩ khám cho mình. Cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ trước khi bản thân nhảy xuống biển, những chuyện sau đó đều quên hết.

Bác sĩ kiểm tra xong, vui vẻ gật đầu, "Tất cả đều ổn, không có gì đáng lo ngại. Chỉ có điều cơ thể còn hơi yếu, thai nhi trong bụng cũng không bị ảnh hưởng gì, đúng là mạng lớn. Cô cần phải dưỡng sức thật tốt"

"Anh nói gì?" Doãn Băng Dao đột nhiên tái mặt nắm chặt cổ tay bác sĩ, hoảng sợ hỏi.

"Tôi nói cô đang có thai, mới một tháng. Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, tuy là đứa bé không bị ảnh hưởng, nhưng cơ thể cô rất yếu...."

Sau đó bác sĩ nói những gì, Doãn Băng Dao hoàn toàn không lọt tai. Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn trần nhà, phút chốc đầu óc trống rỗng, giống như bị bom đạn oanh tạc.

Ông trời đang trêu đùa cô sao? Mới phá thai cách đây hai tháng, bây giờ lại có thai.

"Cô doãn, cô sao vậy?" người con gái xa lạ lên tiếng gọi.

Doãn Băng Dao chớp mắt, nước mắt liền từ khóe mắt chảy xuống, "Không, tôi không sao. Đây là đâu?"

"Đây là Hawi, cô nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối cậu chủ sẽ tới"

Giờ phút này cô không còn tâm trí hỏi cậu chủ kia là ai, tại sao cô lại ở đây. Chỉ còn một cảm giác vô cùng mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại, cả thế giới biến thành một màu đen tối tăm, cô đột nhiên nghĩ cứ như vậy ngủ luôn không bao giờ tỉnh lại.

***

Sau khi tới nhà họ Thẩm gặp rắc rối, Đồng Bội tức giận không biết nên làm gì bây giờ.

Ngự Giao, tên khốn kiếp! Đã gây ra tội còn trưng ra bản mặt đúng lý hợp tình, chẳng lẽ anh ta thực sự đã giết Băng Dao? Hay là nhốt cô ấy một chỗ nào đó? Nghĩ tới đây cô liền bực bội vò tóc.

Rõ ràng trước đây cô cảm nhận được Ngự Giao rất thích Băng Dao, nhưng tại sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy?

Đồng Bội suy nghĩ đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng lần này không giống như những lần trước, lần này Băng Dao mất tích là một vấn đề rất nghiêm trọng! Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đi tìm Tô Y Thu.

Ngự Giao đối với Tô Y Thu rất dịu dàng, nếu cậu ấy tới tìm anh ta, anh ta nhất định sẽ giao Doãn Băng Dao ra.

Nhưng nếu đi tìm Tô Y Thu, chắc chắn cậu ấy sẽ biết được quan hệ giữa Ngự Giao và băng sao.

Đồng Bội cắn răng, lên xe đi thẳng tới nhà Tô Y Thu. Cô không lo được nhiều chuyện như vậy, lúc này mạng người là quan trọng nhất.

Đi tới nhà họ Tô, Đồng Bội lao thẳng vào nhà, mặc người giúp việc không ngừng kêu phía sau.

Cô chạy tới phòng của Tô Y Thu, giơ tay mở cửa.

Tiếng đàn du dương vang lên trong phòng Tô Y Thu, cô đang nằm nghiêng trên ghế sofa uống rượu, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu trắng.

"Đồng Đồng, sao cậu lại tới đây?"

Người giúp việc chạy lên theo, căng thẳng nói: "Cô chủ, cô ấy tự ý xông vào, tôi không cản được"

"Không sao, cô đi xuống trước đi" Tô Y Thu cho người giúp việc đi xuống, quay sang nói với Đồng Bội, "Xin lỗi, nhà tớ mới thay người giúp việc, nên cô ta không biết cậu"

Đồng Bội đóng cửa lại, bước tới, "Không sao, sao cậu lại uống rượu một mình?"

Tô Y Thu lắc lắc ly rượu trong tay, gương mặt nở nụ cười thản nhiên, lười biếng nói: "Tớ đang định đi ngủ, trước khi đi ngủ uống một ly rượu đỏ rất tốt cho nhan sắc"

"Sao trước đây tớ không biết cậu có thói quen này nhỉ" Đồng Bội ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.

Ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh chiếu lên khóe mắt đuôi mày Tô Y Thu, đêm nay nhìn dáng vẻ của cô vô cùng quyến rũ.

"Mới có thói quen này thôi" Tô Y Thu một tay chống đầu, "Cậu tìm tớ gấp như vậy, có việc gì à?"

"Suýt thì tớ quên mất" Đồng Bội xoa gáy, "Tính mình đúng là hay quên, tớ tới đây là muốn nói chuyện về Băng Dao với cậu"

Nhắc tới Doãn Băng Dao, nụ cười mỉm trên gương mặt Tô Y Thu liền cứng đờ. Cô ngả người nằm xuống ghế sofa, từ sau chiếc gối dựa lấy ra một bao thuốc lá, thản nhiên châm lửa.

Đồng Bội trợn mắt há miệng nhìn: "Cậu, cậu học hút thuốc từ bao giừo vậy?"

"Vừa học thôi" Tô Y Thu khẽ nhả một làn khói, "Sợ bị bố mẹ bắt được, cho nên giấu ở sau gối tựa. Đúng rồi, Băng Dao thế nào rồi? cậu ấy về chưa?"

Đồng Bội trố mắt nhìn, khuôn mặt Tô Y Thu phía sau làn khói thuốc, đột nhiên cô cảm giác thật xa lạ.

Từ trước đến giờ Tô Y Thu luôn là một người con gái dịu dàng ngọt ngào, khó trách hôm nay Đồng Bội cảm thấy cô vô cùng quyến rũ, đó là bởi vì dường như cô đột nhiên thay đổi rất nhiều.

"Đồng Đồng?" Tô Y Thu lên tiếng.

"Hả" Đồng Bội lấy lại tinh thần, "Băng Dao... cậu ấy mất tích rồi....."

"Cái gì?" Tô Y Thu cả kinh, ngón tay kẹp điếu thuốc cứng đờ, "Sao lại thế? Không phải cậu ấy đi du lịch để vơi bớt đau buồn sao?"

Đồng Bội do dự một lúc, cắn răng nói: "Y Thu, chuyện tới nước này, tớ đành phải nói thật với cậu, nếu cứ tiếp tục giấu giếm sẽ khiến Ngự Giao càng ngông cuồng hơn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn"

"Ngự Giao? có liên quan gì tới anh Bằng?" Tô Y Thu căng thẳng nhìn Đồng Bội.

"Y Thu, tớ xin lỗi. Thực ra Băng Dao và Ngự Giao đã ở bên cạnh nhau trong một thời gian khá dài, tớ biết điều này nhưng không nói cho cậu biết, là vì sợ cậu đau lòng. Hơn nữa Băng Dao đã đồng ý với tớ, cậu ấy sẽ rời khỏi Ngự Giao" Đồng Bội áy náy nhìn Tô Y Thu.

Tô Y Thu cụp mắt, vẻ mặt thâm trầm, "Chuyện này tớ đã biết từ lâu rồi"

"Làm sao cậu biết?" Đồng Bội kinh ngạc.

Tô Y Thu dụi tàn thuốc, ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt, "Tớ nhìn thấy bọn họ gần gũi nhau, tớ cũng biết bọn họ đi du lịch cùng nhau. Một người là chị em tốt nhất của tớ, một người là người đàn ông tớ yêu nhất, Đồng Đồng, cậu cảm thấy tớ còn có thể giả ngốc được bao lâu?"

"Y Thu, cậu nghe tới nói...."

"Không! Để tớ nói" Tô Y Thu kích động nói, "Tớ đã nhịn lâu lắm rồi! Thực ra tớ cũng sớm biết cậu đang nói dối mình. Nhưng tớ cố gắng tự huyễn hoặc bản thân, tất cả đều là giả. Nhưng tại sao các cậu còn năm lần bảy lượt muốn tớ biết! Các cậu thật tàn nhẫn"

Tô Y Thu đau đớn hét về phía Đồng Bội.

Đồng Bội sững sờ tại chỗ, vô cùng kinh ngạc.

Tiến lên, nhẹ nhàng ôm Tô Y Thu vào lòng, nghẹn ngào nói: "Y Thu... tớ xin lỗi.... tha lỗi cho tớ, thật sự là tớ sợ cậu đau lòng nên mới không nói cho cậu biết. Hơn nữa Băng Dao, cậu ấy cũng rất đáng thương...."

Tô Y Thu khóc không thành tiếng, chỉ ra sức lắc đầu.

Đồng Bội khóc nức nở ôm chặt Tô Y Thu, "Cậu nói gì đó đi, đừng im lặng như vậy được không. Băng Dao đã xảy ra chuyện rồi, tớ không muốn cậu lại xảy ra chuyện gì đó. Y Thu, chúng ta có thể đừng vì một người đàn ông mà biến thành như vậy không, chúng ta không phải là chị em tốt nhất của nhau sao?"

Tô Y Thu ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn không cho dòng nước mắt tuôn rơi, "Băng Dao xảy ra chuyện gì?" rút tờ khăn giấy lau nước mắt, trong giọng nói nghẹn ngào tiếng nức nở.

"Cậu ấy mất tích rồi, tớ nghi là Ngự Giao nhốt cậu ấy ở một nơi nào đó, hoặc là.... cậu ấy đã gặp nạn"

"Anh ấy nhốt cậu ấy làm gì? Ở bên cạnh anh bằng là an toàn nhất, ai còn dám hại cậu ấy?" Tô Y Thu không hiểu.

Vì thế, Đồng Bội liền kể ba năm rõ mười những ân oán giữa Băng Dao và Ngự Giao cho Tô Y Thu nghe.

Tô Y Thu sợ hai, lắc đầu, "Tớ không tin anh Bằng là người như vậy"

"Y Thu, đây là sự thực"

"Được rồi Đồng Đồng, chuyện này tớ không muốn xen vào. Nếu còn coi mình là bạn thân, cậu hãy coi như hôm nay chưa tới đây, tớ cũng coi như chưa từng nghe thấy bất kỳ chuyện gì"

"Y Thu! Hiện giờ chỉ có cậu có thể thuyết phục được Ngự Giao"

"Tớ cũng không thể, mặc dù anh bằng rất tốt với tớ, nhưng tính cách anh ấy rất cao ngạo, tớ có tới khuyên cũng vô tác dụng"

"Vậy Băng Dao phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ chuyện sống chết của Băng Dao?"

"Đợi đã, không phải anh ấy nói đang cho người tìm cậu ấy sao, cậu đừng lo lắng quá"

Đồng Bội đứng lên, không vui nói, "Được, tớ biết rồi, vậy không quấy rầy cậu nữa"

"Đồng Đồng" Tô Y Thu gọi Đồng Bội lại, "Vì không muốn mất đi người đàn ông mình yêu nhất và người bạn thân tốt nhất, tớ muốn tiếp tục giả như chưa biết gì, cậu có thể giữ bí mật này giúp tớ được không?"

"Ừ"

Đồng Bội lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Cô vẫn cho rằng, ba người là ba chị em tốt của nhau, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không chia rẽ được tình cảm của ba người. Nhưng ngày hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy, thì ra tình bạn giữa ba người lại mỏng manh đến mức không chịu được một sóng gió nhỏ như vậy.

***

Hawai

Trong giấc mơ Doãn Băng Dao cả nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm tay cô, giống như có thể dẫn cô đi về phía ánh sáng.

"Băng Dao...." một giọng nói nam tính dịu dàng gọi tên cô.

Doãn Băng Dao lắc đầu, tỉnh lại, trên trán lấm tấm mồi hôi. Mở mắt ra, trước mặt chính Thẩm Hiên Bạch, cô nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ.

"Em tỉnh rồi? Chớp mắt đi, không phải đang nằm mơ đâu" Thẩm Hiên Bạch hiểu rất rõ con người cô. Anh cầm chiếc khăn bông ấm áp bên cạnh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Thần trí Doãn Băng Dao dần dần thanh tỉnh.

"Hiên Bạch, tại sao em lại ở đây? Tại sao anh cũng ở đây?" cô yếu ớt hỏi.

Đôi mắt đẹp long lanh của Thẩm Hiên Bạch hiện lên ý cười, anh nhéo mũi Băng Dao đầy vẻ cưng chiều, "Vừa tỉnh lại đã hỏi nhiều vấn đề như vậy rồi. Cơ thể em vẫn còn rất yếu, đừng nói gì nữa, nghe anh nói là được rồi. Anh biết những điều em muốn hỏi"

"Vâng" Doãn Băng Dao gật đầu, cuối cùng trong lòng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy Thẩm Hiên Bạch ở nơi này, cô đã cảm thấy tinh thần được thả lỏng rất nhiều.

Thẩm Hiên Bạch cầm tay cô trong bàn tay mình, những tia nắng rực rỡ xuyên qua ô kính thủy tinh chiếu lên khóe miệng anh, như hòa tan vào nụ cười trên miệng anh.

Anh nhẹ nhàng nói, "Cách đây mấy hôm sóng biển rất lớn, anh đi ngắm cảnh trên du thuyền, đột nhiên nhìn thấy một thân hình mỏng manh yếu ớt nằm bị sóng biển đánh dạt vào bãi cát, lúc đầu anh còn tưởng là công chúa mỹ nhân ngư, vội vàng lao tới, đến nơi mới phát hiện thì ra là em. Sau đó anh liền đưa em về đây"

Thì ra là thế

"Đáng tiếc em không phải là mỹ nhân ngư" Doãn Băng Dao cười cười.

"Không, em chính là mỹ nhân ngư" Ánh mắt anh kiên định, nắm chặt tay cô: "Băng Dao, đây là sự sắp đặt của ông trời, ông trời đã đưa em đến bên anh, nên bây giờ anh sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay"

Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn sự nghiêm túc trên gương mặt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hiên Bạch từ từ cúi người xuống, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô, đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.

"Hiên Bạch" Một giọng nói của phụ nữ vang lên phá vỡ bầu không khí tốt đẹp.

Bình luận





Chi tiết truyện