chương 225/ 270

Doãn Băng Dao mở cửa, đứng bên ngoài là hai người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Nhìn hai người này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng bây giờ không thể nhớ ra ngay lập tức được.

"Các anh tìm ai?" cô nhìn bọn họ đầy cảnh giác, cố gắng nhớ lại xem đã gặp bọn họ ở đâu.

"Cô là Tiết Noãn Nhi đúng không?" một trong hai người đàn ông lên tiếng hỏi.

"Là tôi" Doãn Băng Dao gật đầu.

"Chúng tôi là cấp dưới của bà Dương, bà ấy phái chúng tôi tới đưa cô đi gặp bà ấy"

"À" Doãn Băng Dao hiểu ra, cuối cùng nhớ ra hai người đàn ông này là vệ sĩ của Dương Tuyết Hoa, "Bà Dương tìm tôi có chuyện gì không?"

Hồi chiều mới gặp nhau, hơn nữa giữa cô và bà ta không còn bất kỳ dính líu nào, hai bên cũng không ai thiếu nợ ai. Nói thật tuy cô rất cảm kích ơn cứu mạng trước đây của Dương Tuyết Hoa, nhưng bây giờ ơn nghĩa gì cũng đã đền đáp, cô không muốn liên lạc nhiều với bà ta.

"Chúng tôi cũng không rõ, bà ấy chỉ bảo chúng tôi tới đây đưa cô tới gặp bà ấy"

Doãn Băng Dao nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, còn một tiếng đồng hồ nữa Tiểu Diệc đã tan học, có lẽ vẫn kịp.

"Được rồi" sau đó theo hai người đàn ông này lên xe...

***

Ngôi biệt thự của Dương Tuyết Hoa mang đậm phong cách châu âu, trong vườn hoa trồng rất nhiều loại hoa quý hiếm.

Trên ban công, Dương Tuyết Hoa và Mục Quang ngồi bên chiếc bàn trà cũng mang phong cách châu âu.

Mục Quang vẫn giống như trước đây, thích mặc đồ cổ thời đường.

Dương Tuyết Hoa nhìn dáng vẻ nghiêm túc thưởng thức trà của ông ta, lên tiếng hỏi: "Thật muốn làm như vậy sao?"

"Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ" Mục Quang lạnh lùng nói

Dương Tuyết Hoa suy nghĩ một lát, không đành lòng nói, "Làm như vậy hình như không hay lắm, cô ấy đã hoàn thành thỏa thuận với chúng ta"

Mục Quang đặt ly trà xuống, nhìn Dương Tuyết Hoa hỏi: "Tuyết Hoa, chẳng lẽ bà đã quên những tổn thương năm đó Thẩm Cẩm Hoa gây ra cho bà rồi sao? Bà quyên nhưng tôi chưa từng quên những tổn thương hắn gây ra cho tôi"

Nhắc tới Thẩm Cẩm Hoa, gương mặt Dương Tuyết Hoa liền trở nên ảm đạm u ám.

Những tổn thương năm đó đã khắc sâu vào trong xương tủy của bà, làm sao có thể quên. Cả tên của Thẩm Cẩm Hoa và bà đều có chữ "Hoa", khi đó bà còn trẻ ngây thơ cho rằng, chữ này chính là duyên hận giữa hai người, cho là hai người sẽ kết hôn sinh con, sau đó hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Nhưng không ngờ, sau đó bà lại bị chính người đàn ông mình yêu thương vứt bỏ...

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, bà đều chán nản suy sụp không cầm nổi nước mắt, thở dài nói: "Tất nhiên tôi nhớ, nhưng Doãn Băng Dao là một cô gái tốt, sáu năm cùng chung sống, khiến tôi cảm thấy rất quý mến. Hơn nữa, Thẩm Cẩm Hoa cũng đã qua đời..."

"Tuyết Hoa, tuy chúng ta lấy được tài liệu cơ mật của tập đoàn Thẩm thị, nhưng chỉ dựa vào số tài liệu đó chưa đủ để chúng ta đánh gục tập đoàn Thẩm thị, chúng ta chỉ còn một bước cuối cùng này sẽ giành được thắng lợi hoàn toàn, bà không thể mềm lòng không thể mang lòng dạ đàn bà vào luc này. Trước đây Thẩm Cẩm Hoa là anh em tốt với tôi, nhưng sau lại..." Mục Quang nhíu mày, ánh mắt trở nên ác độc, "Hắn chết quá sớm, món nợ hắn còn thiếu con trai hắn phải gánh"

"Nhưng chuyện ông và Phùng Quân Bình không phải đã là một sự trả thù tàn nhẫn đối với ông ta rồi sao? Như vậy là đủ...."

"Không được" thái độ của Mục Quang rất cương quyết, "Mục đích của chúng ta là thu mua tập đoàn Thẩm thị, trước đây Ngự Giao không có bất kỳ một điểm yếu nào, nhưng bây giờ Doãn Băng Dao chính là điểm yếu trí mạng của hắn, chúng ta chỉ có thể ra tay từ Doãn Băng Dao, đây là một cơ hội tốt, tuyệt đối không thể từ bỏ. Có lẽ, sự thắng thua của chúng ta phụ thuộc vào bước cối cùng này, bà hãy nghĩ tới tương lai khi tập đoàn Thẩm thị thuộc về hai chúng ta, chuyện đó khiến người ta vui mừng biết bao"

Dương Tuyết Hoa suy nghĩ giây lát, cảm thấy ông ta nói cũng có đạo lý, đúng là sự thắng thua của bọn họ phụ thuộc rất nhiều vào bước cuối cùng này.

Thấy chiếc xe licoln dừng lại trước cửa biệt thự, Mục Quang đứng lên nói: "Tôi tạm thời tránh mặt, chuyện này tuyệt đối không thể phạm sai lầm biết không?"

"Ừm, tôi hiểu mà"

Ông ta đặt tay lên hai vai Dương Tuyết Hoa, nghiêm túc nhắc nhở: "Hãy nhớ tới những đau khổ trước đây thì sẽ không mềm lòng"

"Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào"

Mục Quang bước vào phòng đọc sách tránh mặt, Dương Tuyết Hoa đi xuống lầu

Vừa bước vào đại sảnh, Doãn Băng Dao liền nhìn thấy Dương Tuyết Hoa đang đi từ trên lầu xuống.

"Băng Dao, cô đến rồi à" Dương Tuyết Hoa cười cười nói

"Bà Dương, bà tìm tôi gấp vậy có chuyện gì không?" chẳng lẽ số tài liệu kia có vấn đề?

Không thể nào, đó là Ngự Giao cố ý đưa cho cô, cô không tin Ngự Giao vẫn tiếp tục hãm hại tổn thương mình. Bởi vừa rồi khi ở nhà, cô chắc chắn sự chân thành trong đáy mắt của Ngự Giao là thật

"Ngồi xuống trước đã"

Doãn Băng Dao ngồi xuống ghế sofa, thi thoảng nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay.

"Sao vậy? Cô có việc bận sao?"

"Vâng, tôi phải đi đón con"

Dương Tuyết Hoa đưa mắt nhìn người giúp việc đứng bên cạnh, người đó lập tức rời đi.

"Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn trò chuyện với cô một chút thôi" bà ta cười cười nói.

"Ồ, vậy mà tôi còn tưởng có chuyện gì nữa" cô cũng khách sáo cười cười, trong lòng lại nghi ngờ. Sáu năm quen biết, cô có thể hiểu được ít nhiều về con người Dương Tuyết Hoa, bà ta rất ít khi rảnh rỗi tìm cô tán gẫu như thế này.

Người giúp việc rất nhanh đã bưng ra một khay trà. Dương Tuyết Hoa tự mình rót trà cho Doãn Băng Dao, "Nếm thử loại trà này xem thế nào, là do một người bạn thân của tôi mang tới" bà và Mục Quang đều có chung một sở thích, chưa bao giờ uống cà phê, chỉ thích thưởng thức trà.

Doãn Băng Dao nhận lấy ly trà bằng sứ trắng muốt, nhấp một ngụm nhỏ, hương thơm thoang thoảng khiến tâm trạng cô đột nhiên trở nên rất thoải mái.

"Tôi không hiểu về trà đạo lắm, nhưng cảm thấy loại trà này không tồi, uống vào khá ngọt miệng, còn thoang thoảng hương thơm mát" Doãn Băng Dao nói.

"Nếu cô cảm thấy không tồi, tôi sẽ tặng cho cô một chút mang về nhà uống"

"Không cần, bình thường tôi cũng rất ít uống trà, loại trà quý thế này bà cứ giữ lại uống đi" cô vội vàng lắc đầu, Dương Tuyết Hoa càng đối tốt như vậy càng khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Trò chuyện một lúc, Doãn Băng Dao nhìn đồng hồ đeo tay đứng lên: "Bà Dương, đến giờ Tiểu Diệc tan học rồi, tôi phải đi đón con"

"Chờ đã" Dương Tuyết Hoa gọi cô lại, bưng ly trà đặt trên bàn đưa tới trước mặt Băng Dao, "Cô uống hết đi, đừng để lại phí lắm"

Nhận lấy ly trà, băng dao uống cạn nước trà còn sót trong ly. Nhìn cô uống ly trà, Dương Tuyết Hoa nhếch miệng mỉm cười.

"Chào bà, có thời gian tôi sẽ liên lạc lại"

"Ừm, đi đường cẩn thận" Dương Tuyết Hoa mỉm cười.

Doãn Băng Dao xoay người vừa bước được một bước đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng. Bước chân cô lảo đảo, rồi ngã sụp xuống đất.

Bình luận





Chi tiết truyện