chương 16/ 270

Cuối cùng chủ đề nói chuyện cũng không xoay quanh Băng Dao nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc những người khác nói chuyện trên trời dưới đất, Băng Dao nhỏ giọng bên tai Ngự Giao: “Không phải anh nói tôi không thể ra ngoài, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao? Vậy tại sao bây giờ lại để tôi tới đây?”

Trong lòng cô rất thắc mắc…

Ngự Giao không vui để ly rượu xuống, trong đôi mắt hẹp dài là sự bực dọc khó chịu.

“Cô hỏi nhiều chuyện quᔑ

Băng Dao lập tức im lặng, nhìn ra được quan hệ của cô với Ngự Giao khác với quan hệ của anh với ba người kia.

Anh ta đưa cô đến nơi này gặp bạn thân của anh ta, vậy rõ ràng cô có vị trí trong lòng anh ta…

Băng Dao đột nhiên bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn.

Thấy anh ta vẫn mới một ly tiếp một ly, uống rượu không ngừng, Băng Dao không kìm được lo lắng.

Mặc dù người đàn ông này khiến cô có cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn.

Nhưng dù sao anh ta cũng là người cứu mạng hai chị em cô.

“Anh đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe” Băng Dao giơ tay ra, định giành lấy ly rượu trên tay anh.

Khi đầu ngón tay cô chạm vào mu bàn tay anh thì anh hoàn toàn không có ý định buông tay, nắm chặt ly rượu, anh mắt nham hiểm đột nhiên trợn lên nhìn chằm chằm Băng Dao.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến Băng Dao sợ tới mức run lên.

“Bôp” một tiếng…

Chiếc ly trên tay anh ta vỡ tan tành.

Những mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đỏ chói từ trong lòng bàn tay anh chảy ra.

Tay phải anh tóm tóc phía gáy cô, kéo mặt cô sát vào mình, “Cô cho rằng cô là ai? Có thể can thiệp vào chuyện của tôi như vậy?”

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn lên.

Phạm Khiết Phàm nắm tay trái Ngự Giao “Giao! Tay anh đang chảy máu kìa!”

“MẶc kệ tôi” Anh vung tay lên, Phạm Khiết Phàm ngã về phía sau mấy bước, may được Lang Long đỡ.

Hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, rất ít khi Ngự Giao tức giận lớn như vậy.

Cho dù bình thường gặp chuyện gì đi nữa anh luôn luôn bình tĩnh, là người dù trời có sập sắc mặt cũng không đổi, nhưng hôm nay….

Ma nguyên nhân anh tức giận, hình như là vì người phụ nữ tên Doãn Băng Dao.

Băng Dao có chút khó hiểu, chẳng lẽ quan tâm anh ta cũng là sai sao?

“Tôi… ưm..” lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã bị anh dùng đôi môi mang theo mùi rượu chặn lại.

Phương Chính Đông đứng bên cạnh, cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người kia, tiếp tục uống rượu.

“Ưm……….”

Băng Dao giãy giụa, nhưng lưỡi của anh vẫn nhanh nhẹn chui thẳng vào trong miệng cô, vuốt ve, quấn quýt, khiến cả người cô run rẩy.

“A……” Băng Dao đau đớn kêu lên 1 tiếng.

Ngư Giao buông cô ra, khóe moi quyến rũ dính máu tươi.

Máu này không phải của anh, mà là của Doãn Băng Dao.

Anh oán hận cắn cô 1 cái.

Băng Dao hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Không hiểu vì sau đúng không?” Anh nhíu mày hỏi, “Vậy để tôi nói cho cô biết, cô chỉ là người tình của tôi mà thôi, cho nên cô hãy làm tốt chức trách của một người tình”.

Bi ép mặc bộ quần áo hở hang lộ liễu đến nơi này, rồi bị cưỡng hôn trước mặt mọi người.

Dù Băng Dao có thể nhẫn nhìn chịu đựng giỏi đến đâu, cũng không thể nhịn được nữa. Cô mở to mắt nhìn lại anh mắt của người đàn ông, không chút sợ hãi.

Đôi môi dính máu tươi khẽ mỉm cười, hỏi: “Vậy làm phiền anh nói cho tôi biết, chức trách của một người tình là cái gì?”

Không khí lại một lần nữa trở nên đông cứng.

Bình luận





Chi tiết truyện