chương 94/ 777

- Chính là nơi này, chắc sẽ không sai.

Triệu Thụy nói một cách tự tin.

Trương Hằng gật đầu nói:

- Tấm ngọc phù vừa rồi dẫn chúng ta vào đây, chắc cũng Không phải là sự trùng hợp.

Nói tới đây. ánh mắt Trương Hằng nhìn về một tầng bạch quang trên bầu trời đang bao phủ thế Giới băng tuyết này.

Tầng bạch quang này chắc là một loại cấm chế thủ hộ cường đại. Không có tấm ngọc phù vừa rồi của Triệu Thụy thì hai người Trương Hằng muốn vào nơi này sợ rằng cũng không có khả năng.

Thấy hai người Trương Hằng và Triệu Thụy không nhìn về mình, tên tộc nhân Tuyết Lĩnh Tộc Hiển nhiên tức giận đến đỏ cả mắt. dường như có Ý định ra tay.

Từng mảnh hàn khí lạnh lẽo quán quanh thân hắn, băng tuyết xung quanh cũng theo đó mà Phiêu động.

Trương Hằng hỏi đóa tuyết liên trên tay:

- Ninh sư muội! Nơi này từng là cố hương của muội sao?

Đóa tuyết liên làm động tác như đang gật đầu, xem như khẳng định lời Trương Hằng nói.

Tên Tuyết Lĩnh Tộc cũng thấy được đóa tuyết liên trên tay Trương Hằng, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Tiểu Ninh! Sao cô đã biến trở lại nguyên hình? Chẳng lễ hai tên nhân loại kia ức hiếp cô tới mức này hay sao?

Khi nói tới đây, ánh mắt tên Tuyết Lĩnh Tộc này nhìn về phía hai người Trương Hằng mang đẩy vẻ địch ý, trên người hắn cũng tán phát ra một cỗ khí thế như có như không.

Hiển nhiên, Ninh Tuyết Dung có quan hệ nào đó với những người Tuyết Lĩnh Tộc kia.

Đóa tuyết liên vội vàng phát ra tinh thần dao động đặc biệt về phía tên Tuyết Lĩnh Tộc.

Tên Tuyết Lĩnh Tộc kia dường như có thể trao Đối với đóa tuyết liên, trong khi nói chuyện thì liên tiếp gật đầu. địch ý với hai người Trương Hằng và Triệu Thụy cũng dần biến mất nhưng vẫn còn vài tia cảnh giác.

Rốt cục, đóa tuyết liên và tên Tuyết Lĩnh T ộc đã trao đổi xong.

Tên Tuyết Lĩnh Tộc nói với hai người Trương Hằng:

- Cảm ơn các ngươi mang Tiểu Ninh về tới đây, nàng chính là bằng hữu của Tuyết Lĩnh Tộc chúng ta!

Vừa nghe lời này, thần sắc Trương Hằng hơi đổi. Hắn cũng không muốn giao đóa Tuyết liên này lại cho người khác. Tác dụng của nó đối với hắn cũng không nhỏ.

- Lạc sư tỷ... Ặc, Lạc Ngưng Tuyết nàng có ở chỗ các ngươi không?

Triệu Thụy không kìm nổi hỏi.

T ên Tuyết Lĩnh T ộc kia nói với vẻ mặt ôn hòa:

- Mấy ngày trước nàng đã về tới đây, vẫn đang ở chỗ Thánh giả.

Khi nói tới tên Thánh giả. đóa tuyết liên trong tay Trương Hằng lại rung rung mấy cái.

- Thánh giả đại nhân?

Trương Hằng thầm nghĩ, đây là nhân vật phương nào?

Ngay khi Trương Hằng đang suy tư. tên Tuyết Lĩnh Tộc kia nói với Trương Hằng:

- Mong ngài giao Tiểu Ninh lại cho ta!

Trương Hằng lắc đầu nói:

- Ta không thể giao nàng cho ngươi được.

sắc mặt tên Tuyết Lĩnh Tộc đại biến, nói với Trương Hằng với thanh âm lạnh như băng:

- Nếu ngươi không giao nàng cho ta thì dừng trách ta không khách khí

Trương Hằng cười lạnh một tiếng. Nếu đối phương là một tu sĩ Kim đan kỳ. có thể hắn còn dễ dàng tha thứ một chút. Nhưng chỉ là đối phương không có được thực lực như vậy!

- Không đưa!

Trương Hằng nói chắc như đỉnh đóng cột!

Tên Tuyết Lĩnh Tộc vừa Mới chuẩn bị động thủ thì đóa Tuyết liên trên tay Trương Hằng đột nhiên phát ra một Cỗ tinh thần dao động, dường như đang cố gắng khuyên giải.

Tên Tuyết Lĩnh Tộc rốt cục khôi phục bình tĩnh nhưng địch Ý với đám người Trương Hằng còn chưa giảm xuống.

- [tiếng hô đặc biệt]...

Tên Tuyết Lĩnh Tộc đột nhiên hướng lên bầu trời phát ra một loại thanh âm cô quái, bao trùm cả thế giới băng Tuyết này.

Chi—

Từ những căn phòng băng tuyết có vô số tộc nhân Tuyết Lĩnh Tộc đi ra, bọn họ đều hướng về tên Tuyết Lĩnh T ộc này cúi đầu.

Trương Hằng dùng thần thức đảo qua phát hiện những tộc nhân Tuyết Lĩnh Tộc này thực lực đa phần đều ở ngoài Luyện Khí hậu kỳ, nhưng thể chất bọn họ còn muốn mạnh hơn tu sĩ cấp thấp bình thường nhiều lắm.

"Chẳng lẽ người này chính là Tộc trưởng của Tuyết Lĩnh Tộc?"

Trương Hằng không khỏi đưa mắt đánh giá lại tên Tuyết Lĩnh Tộc đứng không xa mình này. phát hiện khổ người của hắn còn lớn hơn những tộc nhân khác.

- Những người này đều là con dân của ta, mà ta chính là Tộc trưởng Tuyết Lĩnh Tộc!

Trương Hằng mỉm cười hỏi:

- Thánh giả đại nhân có địa vị như thế nào trong tộc ngươi?

Tên Tuyết Lĩnh Tộc trưởng hơi sửng sốt rồi nói:

- Thánh giả đại nhân chính là thần thủ hộ của cả Tuyết Lĩnh Tộc chúng ta. Ngài cũng như các ngươi, là tu sĩ nhân loại!

- Tu sĩ nhân loại?!

Trương Hằng hơi nhíu mày, trong lòng lại nổi lên suy nghĩ.

Trong Huyết Sát động phủ từ khi nào lại tồn tại tu sĩ nhân loại chứ? Giống như Lạc Ngưng Tuyết và Ninh Tuyết Dung, nghiểm khắc mà nói thì cũng không được tính là tu sĩ nhân loại.

Chẳng lẽ vị tu sĩ nhân loại này lại có quan hệ gì đó với Huyết Sát Thần Đế cho nên mới có thể ở lại trong này?

- Ngươi có thể dẫn chúng ta đi gặp Lạc sư tỷ không?

Triệu Thụy có chút nôn nóng hỏi.

Tuyết Lĩnh Tộc trưởng do dự một chút rồi nói:

- Nàng ở trong động phủ của Thánh giả đại nhân, các ngươi không thể tùy tiện đi vào được!

Trên mặt Triệu Thụy lộ ra biểu tình thất vọng.

Đúng lúc này, một thanh âm của nam nhân đột nhiên truyền tới nơi này:

- Để cho bọn họ tới chỗ ta đi!

Trương Hằng đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện không có bất cứ người nào. Người vừa lên tiếng không biết đang cách xa bao nhiều.

- Vâng! Thánh giả đại nhân!

T ên Tuyết Lĩnh Tộc trưởng vô cùng kích động, quay về một hướng cúi đầu nói.

- Thánh giả đại nhân đã có lời, các ngươi đi theo ta đi.

Tuyết Lĩnh Tộc trưởng cười nói với hai người Trương Hằng rồi đi trước dẫn đường.

- Đại ca! chúng ta đi!

Triệu Thụy vui mừng đi tới.

Trương Hằng hơi cân nhắc một chút rồi cũng đi theo. Hắn tin tưởng rằng tầng bên ngoài của động phủ cũng sẽ không có nhiều nhân vật biến thái. Dù có thực lực thông thiên thì cũng sẽ bị Huyết Sát Thần Đế trói buộc.

Lúc trước, Hạo Thiên Xà Long Vương chính là một ví dụ.

Tuyết Lĩnh Tộc trưởng dẫn hai người Trương Hằng đi tới lưng chừng núi. Nơi này cũng không thấy có gì đặc biệt.

- Thánh giả đại nhân! Chúng ta tới rồi!

Tuyết Lĩnh Tộc trưởng cung kính nói với vách núi.

- Hai vị khách nhân! Mời vào!

Một thanh âm ôn hòa từ bên trong truyền ra.

Cảnh vật trước mắt Trương Hằng lập tức biến đổi. Nơi vốn là vách núi đã biến thành một đình viện nho nhỏ.

Đình viện này cũng không dùng băng tuyết để tạo thành, nhìn qua rất bình thường.

Tộc trương Tuyết Lĩnh Tộc lui ra sau mấy bước, nói với hai người Trương Hằng:

- Các ngươi vào đi!

Chi—

Cái cửa gồ trước mặt tự động mở ra.

Trương Hằng đi đầu bước vào bên trong, trong lòng cũng không có gì kinh hoảng, ánh mắt đánh giá mọi thứ chung quanh.

Đúng lúc này, một cô gái tuyệt mỹ mặc váy màu Tuyết trắng đi ra. Nàng tươi cười chào đón hai người Trương Hằng.

- Lạc sư tỷ!

Triệu Thụy kinh hỷ. liền tiến về phía trước.

- Không nghĩ tới Đường sư huynh cũng tới đây. Ngưng Tuyết ở nơi này hướng sư huynh nhận lỗi đối với chuyện lần trước.

Lạc Ngưng Tuyết hơi khom người về phía Trương Hằng, trên mặt hiện ra vẻ rất thành khẩn.

Trương Hằng cảm thấy hơi sửng sốt, không nghĩ rằng vừa gặp mặt thì Lạc Ngưng Tuyết đã xin lỗi mình rồi.

Phải biết rằng nơi này chính là địa bàn của đối phương, hoàn toàn không cần phải tự nhận là mình làm sai trái gì đó.

- Đường mỗ là không mời mà tới!

Thần sắc Trương Hằng lạnh nhạt, giọng điệu cũng bình thản như nước.

- Ninh muội muội! Muội cũng đã trở lại. chuyện trước đây đều do ta không đúng...

Lạc Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn về đóa Tuyết liên trong lòng bàn tay Trương Hằng, vẻ mặt mang theo vài phần thương cảm.

Đóa tuyết liên hơi rung rung mấy cái. truyền ra một cỗ tinh thần dao động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lạc Ngưng Tuyết thở dài nói:

- Ninh sư muội! Muội không tha thứ cho ta sao?!

Trương Hằng cảm giác hai người này trước đây đã từng có ân oán gì đó với nhau nhưng cũng không hỏi nhiều.

- Lạc Hà đại ca ở bên trong, muội hẳn là rất nhớ huynh ấy chứ... Các người theo ta!

Khuôn mặt xinh như hoa của Lạc Ngưng Tuyết mang theo vài tia tiếc nuối, chậm rãi đi trước dẫn đường.

Trương Hằng có chút ngạc nhiên nhìn bóng dáng Lạc Ngưng Tuyết. Giờ phút này. hắn cảm giác được nàng không giống với Lạc tiên tử cao cao tại thượng như trước mà đă biến thành một cô gái xinh đẹp bình thường.

"Hết thảy những điều này đều là vì người được xưng là Thánh giả đại nhân kia sao?!"

Trương Hằng thầm nghĩ.

Lạc Ngưng Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa ra. dẫn hai người vào trong phòng.

Mới đi vào căn phòng, hai người đã nghe được một giọng nam rất êm tai:

- Hoan nghênh hai vị khách quý! Thật sự vào mười ngày trước, ta đã chú ý tới các ngươi rồi!

"Mười ngày trước? Không phải là khi Tiên thiên linh bảo Hỏa Nguyên Châu xuất thế sao?!"

Trong lòng Trương Hằng thất kinh.

Vị Thánh giả đại nhân này lại có thể quan sát hai người ở ngoài trăm dặm, thực lực như thế quả không tầm thường.

Thực lực của hắn mạnh như thế nào?! Là Kim Đan, hay là Nguyên Anh, hay còn cao hơn nữa?!

Với ánh mắt tò mò, hai người Trương Hằng đưa mắt nhìn về phía nam nhân vừa lên tiếng.

Bình luận





Chi tiết truyện