chương 441/ 777

Dưới sự uy hiếp của Trương Hằng, Mộ Linh Nhi bất ngờ cũng không có phản kháng gì, rất phối hợp chiếu sáng phương hướng cho Trương Hằng, thần sắc cũng không có nhiều địch ý.

Đối với điều này, Trương Hằng hơi có chút bất ngờ nhưng cũng không chần chờ, Ngân Quang Độn dưới chân run lên, trong một tiếng sấm nổ liền cấp tốc bay đi theo phương hướng mà Mộ Linh Nhi chiếu sáng. Trên bầu trời xẹt qua một đạo hôi hồ, thanh thế kinh người.

- Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy sao?! Không sợ ta dẫn ngươi tới Cửu U Thủy Vực có yêu thú quần tụ sao?

Đôi mắt Mộ Linh Nhi lóe lên, khuôn mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trên mặt Trương Hằng cũng hiện lên một tia cười giả tạo:

- Nếu cô có dũng khí đi làm phu nhân áp trại của yêu thú thì Trương mỗ thật cũng không ngại liều mình bồi quân tử, theo cô đi tới Cửu U Thủy Vực.

Mộ Linh Nhi có chút xấu hổ, tực giận trợn mắt một cái. Một lúc sau nàng ta không kìm nổi hỏi:

- Thực lực của ngươi mạnh như vậy vì sao còn phải ẩn nhẫn như vậy?! Kỳ thật vừa rồi ngươi Chỉ cần triển lộ đôi chút thực lực chân chính của mình là đã dọa cho ba con yêu thú kia phải bỏ chạy, cũng không đáng đắc tội Tam công tử Tử Hoàng Phủ...

Trương Hằng đang dùng thần thức quét qua hải vực phụ cận, vừa nghe lời này không khỏi hừ lạnh nói:

- Hoặc là ẩn nhẫn, hoặc là chém giết ba con yêu thú kia để khỏi lưu hậu hoạn. Nhưng không ngờ tên công tử bột kia lại mang dị bảo trong người, bản thể lại là Thần thú Tử Diễm Câu...

Mộ Linh Nhi rùng mình một cái, bị thủ đoạn sát phát của Trương Hằng hù dọa, đôi mắt hơi chớp chớp hôi:

- Ngươi rốt cục có phải là người tu chân Chu Vương Triều? Ngay cả Tử Hoàng Phủ của Cửu U Thủy Vực cũng không biết?

Trong lòng Trương Hằng bỗng khẽ động, nghĩ rằng Mộ Linh Nhi đã nhìn ra chút manh mối gì đó nhưng ngẫm lại với tính cách của đối phương cũng không quá có thể, thản nhiên nói:

- Trương mỗ một đường tu luyện, biết rất ít về những chuyện của Tu chân giới. Ta không biết Tử Hoàng Phủ nhưng cũng biết Cửu U Vực chí cao của Cửu U Thủy Vực.

- Ngươi nếu ngay cả Cửu U Vực cũng không biết thì cũng không lăn lội ở Tu chân giới làm gì. Nơi đó chính là Thánh địa Yêu tộc của Chu Vương Triều, nổi danh tương đương với Thiên Tinh Đình của chính đạo, Thiên Ma Uyên của Ma đạo và Tham Tiên Đảo của tán tu.

Mộ Linh Nhi cười cười, trên mặt lại hiện ra vài tia đắc ý, cuối cùng cũng tìm được cái mà chế nhạo Trương Hằng.

- Uhm. bốn đại Thánh địa của Chu Vương Triều ta đương nhiên biết nhưng không biết thực lực của Tử Hoàng Phủ này như thế nào?

Trương Hằng lần này lại tỏ ra bộ dáng khiêm tốn muốn được chỉ giáo, trong lòng lại thầm nghĩ không bằng tìm hiểu một ít tin tức cần thiết từ cỗ nàng này.

Mộ Linh Nhi cũng không nghĩ nhiều, đáp liền:

- Tử Hoàng Phủ là một trong những thế lực của Yêu tộc Cửu U Thủy Vực, thực lực đương nhiên rất mạnh. Còn mạnh như thế nào thì ta cũng không quá rõ ràng nhưng nghe nói Phủ chủ Tử Hoàng Phủ có tu vi Hợp thể đại viên mãn.

- Mới Hợp thể kỳ sao...

Trương Hằng có chút thất vọng nói.

Mộ Linh Nhi hiện ra vẻ kinh ngạc, hé cái miệng nhỏ nhắn ra, bộ dáng khó tin:

- Cai gì mà mới Hợp thể kỳ? Ta nói cho ngươi này, tu sĩ Hợp thể sơ kỳ đã là cao thủ ở Chu Vương Triều, còn tu sĩ Hợp thể đại viên mãn căn bản là nhân vật thực lực thông thiên, Huống Chi Phủ chủ Tử Hoàng Phủ lại còn là Thần thú!

- Hóa ra Hợp thể sơ kỳ đã được coi là cao thủ...

Trương Hằng có chút không ngờ. Trong suy nghĩ của mình, với tu vi hiện tại là Hóa Thần sơ kỳ, hẳn là có thực lực khiêu chiến với Hợp thể sơ kỳ.

Chẳng lẽ sự tình không như trong tưởng tượng của mình. Trong lòng Trương Hằng sinh ra vài tia nghi hoặc.

Thấy bộ dáng suy tư của Trương Hằng, Mộ Linh Nhi hé miệng cười nói:

- Thật không biết ngươi từ thâm sơn dã lâm nào đi ra nữa...

Trương Hằng lập tức lộ ra bộ dáng như vẻ "ngươi làm sao biết được", chợt kinh ngạc nói:

- Làm sao cô có thể đoán được?

Mộ Linh Nhi đắc ý cười cười:

- Ngươi không nghĩ lại xem ta là ai?! Mộ Linh Nhi ta ở Bích Vân Đảo vô cùng nổi danh! Đợi khi ngươi tới đó, nếu có ai dám khi dễ ngươi thì cứ trực tiếp báo tên ta ra!

- Tránh thai đảo a?

Trên mặt Trương Hằng lộ ra tia cổ quái, thầm nghĩ sao lại có hòn đảo có cái tên cổ quái như vậy.

Khi Mộ Linh Nhi nghe được lời này khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, khẽ gắt:

- Suy nghĩ không đứng đắn! Đó là Bích - Vân - Đảo! "Bích" trong từ bích thủy vân thiên!

- Biết mà... Sao lại có cái tên kỳ quái như vậy được!

Trương Hằng không biết xấu hổ, trên mặt cũng không đổi sắc.

- Tuy nhiên tà còn có một việc không biết. Chúng ta hiện vẫn đang ở phạm vi thế lực của Cửu U Thủy Vực hay là ngoại hải Tam Tiên Đảo?

Trương Hằng đưa ra nghi vấn trong lòng mình.

Mộ Linh Nhi hừ nhẹ nói:

- Ta không nói cho ngươi... Ai bảo ngươi có suy nghĩ xấu xa như vậy!

Trương Hằng thật muốn đùa giỡn nàng ta vài câu, làm những điều mà khi còn ở địa cầu hắn không dám làm.

Tuy nhiên đúng lúc này, từ hải vực phía trước đột nhiên nổi lên một con giao long màu xanh dài tới hai mươi trượng.

- Hừ hừ... Ngươi chính là tên tu sĩ nhân loại mà Tam công tử Tử Hoàng Phủ truy nã sao?! Ngoan ngoãn lưu lại cái mạng ngươi ở đây để ta đổi lấy một kiện Thông linh pháp bảo...

Con giao long màu xanh này lạnh lùng nhìn Trương Hằng, sát khí hiện ra.

- Ặc! Ta nhanh vậy đã bị truy nã sao?! Hiệu suất cũng quá nhanh chút đi... Trên địa cầu, cảnh sát phải có tốc độ này mới sớm khiên xã hội trật tự được.

Trương Hằng tức giận mắng một tiếng, ôm lấy Mộ Linh Nhi, cũng không nói gì mà lao thẳng về phía con giao long khổng lồ màu xanh kia.

- Ghhh... Ngươi không muốn sống nữa sao?!

Mộ Linh Nhi kêu lên một tiếng, không nghĩ tới Trương Hằng lại làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Đúng là lấy trứng chọi đá!

Nhưng sự thật chứng minh rằng quả thực có hiện tượng lấy trứng chọi đá phát sinh nhưng Chỉ tiếc, Trương Hằng không phải là quả trứng.

Trương Hằng nhanh như tia chớp xoát một tiếng, phi thẳng vào đầu con giao long rồi đá ra một cước.

Ầm!

Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong bàn chân Trương Hằng truyền ra. Chỉ nghe một âm thanh bạo liệt thật lớn, toàn bộ phần đầu của con giao long vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe, sau đó bị một tầng ngân diễm đánh trúng.

Chỉ Chi chi

Một mảnh ngân diễm từ phần đầu con giao long lan tràn toàn thân nó, mặc dù thi thể đã rơi vào trong lòng biển nhưng cũng không thoát được vận mệnh bị đốt cháy.

Lập tức, rất nhiều quang điểm màu bạc dũng mãnh tiến vào trong đan điền Trương Hằng, bị Linh Hạch hút đi.

Cả thi thể con giao long bị đốt cháy, ngay cả yêu đan cấp Hóa Thần cũng không là ngoại lệ, cho nên Trương Hằng thu được rất nhiều lợi ích.

Hưu

Trương Hằng cười, Ngân Quang Độn tiếp tục bay về phía trước. Trong khi ngân diễm, vẫn đang thiêu đốt thi thể con giao long. Dù cách nhau rất xa, thiên địa tinh túy vẫn chảy vào đan điền Trương Hằng, không quản khoảng cách không gian.

- Trời ạ... Hay là ngươi cũng là một con yêu thú?!

Chờ khi Trương Hằng giết chết con giao long cấp Hóa Thần Kỳ, bay xa hơn trăm dặm rồi, Mộ Linh Nhi mới cả kinh kêu lên, ánh mắt nhìn Trương Hằng có chút không thể tin nổi, thậm chí còn hoài nghi thân phận của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Cỗ thấy ta giống yêu thú lắm sao?!

Trương Hằng có chút không vui nói. Bất cứ là nhân loại nào bị gọi là yêu thú thì cũng sẽ không thích thú gì.

- Cái này... Lực lượng của ngươi lớn như vậy, thân thể chỉ sợ còn cứng rắn hơn cả pháp bảo đỉnh cấp. Để ta xem xem ngươi có phải là thân thế nhân loại hay không!?

Vẻ mặt Mộ Linh Nhi rất là tò mò, cận thận vươn bàn tay trắng nón đè lên lưng Trương Hằng, cảm nhận được từng cỗ lực lượng có tính bùng nổ của cơ thể hắn truyền ra. Điều nàng cảm thấy ngạc nhiên chính là cơ thể Trương Hằng cũng không cứng rắn như sắt thép như sự tường tưởng của nàng, lấy tay sờ lên còn có cảm giác rất mềm mại.

- Sờ đủ chưa?

Thanh âm trêu tức của Trương Hằng vang lên bên tai nàng.

- Ghh... Ta... ta chỉ tò mò chút mà thôi...

Mộ Linh Nhi cười duyên một cái, khuôn mặt hơi đỏ bừng lên, cũng có vẻ đẹp rất đặc biệt.

- Thật không?

Trương Hằng cười hắc hắc:

- Ta cũng có chút tò mò, có thể sờ thử cô một chút được không...

Nói xong, bàn tay Trương Hằng xoa xoa, sờ sờ vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Linh Nhi rồi tiếp tục đẩy lên.

- Ngươi... ngươi dừng tay!

Mộ Linh Nhi liều mạng giãy tay hắn, thậm chí còn há miệng cắn cho hắn một cái.

Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, thu tay lại, thản nhiên nói:

- Cô phải nhớ kỹ, thân thể của nữ nhân chỉ có thể đề cho nam nhân của mình sờ mà thôi. Thân thể nam nhân chúng ta cũng rất thiêng liêng, không thể dễ dàng xâm phạm!

Trong mắt Mộ Linh Nhi lộ ra vẻ ủy khuất vô cùng, nghe Trương Hằng nói tạm thời cũng không lắm lời.

- Cho nên chuyện vừa rồi coi như hòa!

Trương Hằng nghiêm túc nói.

- Uhm!

Mộ Linh Nhi theo bản năng gật đầu. nhưng ngay sau đó đột nhiên có phản ứng:

- Điều này sao có thể tính hòa được! Ta là con gái... rõ ràng ngươi chiếm tiện nghi của ta. Hu hu hu... Cơ thể của ta lần đầu tiên bị người ngoài cha mẹ sờ như vậy...

Mộ Linh Nhi lập tức khóc hu hu, nhưng cũng chỉ có tiếng khóc mà không có khổ ý.

- Được voi đời tiên à?!

Trương Hằng hơi sửng sốt nhưng cũng không để mình rơi vào hạ phong, giễu cợt Mộ Linh Nhi:

- Thân thể cỗ ngay cả phát dục cũng chưa đầy đủ, ta sờ chút đã thấy hối hận rồi.

Mộ Linh Nhi Trầm mặc hồi lâu, lửa giận trên mặt Mộ Linh Nhi mới dần tiêu tan, cắn răng nói với Trương Hằng:

- Ngươi buông ta ra, tự ta có thể đi được...

- Với bộ dáng hiện tại của cỗ sao?

Trương Hằng liếc mắt nhìn Mộ Linh Nhi có vẻ vô cùng suy yếu trong lòng ngực.

Một con yêu thú Biến Hóa Kỳ cũng đã có thể dễ dàng lấy mạng của cô rồi!...

- Ta chết hay không có liên quan gì tới ngươi đâu?!

Mộ Linh Nhi thở phì phì nói.

- Cô chết, ai chỉ đường cho ta?

Trương Hằng hơi suy nghĩ rồi lại nói thêm một câu:

- Lại nói, bản nhân còn không đành lòng nhìn một nữ nhân nhu nhược thể này rơi vào tay yêu thú. Như vậy cũng rất đáng tiếc. Cô thấy có đúng không?!

Mộ Linh Nhi nháy mắt, lộ ra vài tia vui mừng:

- Thật vậy không?!

- Đương nhiên, so với việc rơi vào trong tay yêu thú, còn không bằng rơi vào tay ta!

Trương Hằng cười hắc hắc.

- Hừ!

Mộ Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới Trương Hằng nữa.

Khuôn mặt nàng hiện lên vài tia mệt mỏi, cặp mắt như muốn nhắm lại.

- Ối ối, cô cũng không nên ngất đi nha!

Trương Hằng cả kinh kêu lên. Hắn sở dĩ vừa rồi ba hoa với Mộ Linh Nhi, nguyên nhân chủ yếu là do sợ đối phương trở nên mê man.

- Ta đột nhiên mệt quá...

Mí mắt Mộ Linh Nhi không ngừng giật giật, đang đấu tranh với việc buồn ngủ, hiển nhiên cũng hiểu được cục diện hiện tại.

- Ối! Tử Hãn tới đây!

Trương Hằng đột nhiên la lên bên tai nàng.

- Thật không?!

Mộ Linh Nhi hơi đáp lại một câu, nhưng cũng sẽ nhanh chóng lâm vào ngủ say.

- Phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ phải dùng Ký Hồn Thuật với nàng ta sao?!

Trương Hằng có chút lo lắng. Kỳ thật hắn vẫn có vài phần cảm tình đối với Mộ Linh Nhi, không đành lòng sử dụng pháp thuật ác độc như vậy đối với nàng ta.

Hít sâu một hơi, Trương Hằng thấp giọng nói:

- Một khi đã như vậy, ta cũng Chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng...

Bình luận





Chi tiết truyện