chương 562/ 777

Bạch quang đỉnh đầu cùng hắc quang dưới chân trong nháy mắt đổi ngược.

Đột nhiên, thiên địa lắc lư một trận, hắc bạch điên đảo, càn khôn dịch chuyển.

Toàn bộ thiên địa không ngờ lật cuốn tới.

Mọi sự vật nơi khu vực có uy năng của Âm Dương Quyết đều điên đảo.

Bất kể là người hay là vật, toàn bộ nghịch chuyển 180 độ.

Nguyên bản sàn đại điện bị lật lên phía trên, nóc đại điện lại bị đổi xuống phía dưới.

Tất cả mọi người mất cảm giác phương hướng. chỉ cảm thấy đầu chúc xuống, chân chống ngược. mê muội vô cùng cực kỳ khó chịu.

- Đây là chuyện gì xảy ra...

Hữu hộ pháp thần bí khó lường không khỏi kinh hô. Lĩnh vực không gian của hắn lại bị một cỗ lực lượng vô hình làm điên đảo, giống như tận thế phủ xuống.

Trong đại điện đầu mối then chốt, Tử Ngọc cảm thấy toàn bộ đại điện điên đảo, tất cả vật thể lật 180 độ. Nàng vốn nằm trên mặt đất cũng bị đổi thành phía trên.

Nóc đại điện ngược lại ở phía dưới nàng.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến nàng đầuyếtng mắt hoa, như muốn hộc máu.

La Sát Mật Ngục, không gian một màu tối đen.

Những nhân vật đặc thù bị giam giữ chỉ cảm thấy thiên địa lay động, ngay sau đó thân thể lật đi.

- Đây là thần thông gì?

Chúng yêu tu hoảng sợ không thôi, cảm giác thân thể khó thể tự khống chế.

Ngay cả thiên địa đều có thể lật ngược, điều này cũng quá khủng bố!

Đây là đại thần thông cỡ nào?

- Càn khôn dịch chuyển!

Trên không hải vực, Tử Hoàng cùng Quân Thiên Tề trong Phương Thiên Mạc không khỏi kinh hô một tiếng, đầy vẻ hoảng sợ.

- Đây khẳng định là ảo thuật... Tuy nhiên ảo thuật này cũng quá chân thật, thật là đáng sợ.

Tử Hoàng hoảng hốt hồi tỉnh, ánh mắt sáng quắc nhìn vào khu vực thiên địa đảo điên dưới đáy biển sâu.

Dù sao bọn họ đứng ở ngoài cuộc, không thể cảm thụ được loại cảm giác thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ này.

Quân Thiên Tề khẽ thở ra một hơi:

- Có thể vận dụng ảo thuật đến cảnh giới như thế, người kia đủ để kiêu ngạo hạ giới. Không biết tu sĩ nhân loại thi triển loại ảo thuật này có quan hệ gì với Tử Hoàng Phủ các ngươi? Ta từng nhìn thấy người này trong "ảnh tượng", hình như gọi là Trương Hằng, lúc ấy đang bị con của ngươi đuổi giết.

Như có ăn ý, dưới loại tình huống này hai vị Phủ chủ đều ngừng chiến đấu, hai mặt nhìn nhau.

Tử Hoàng lộ vẻ xấu hổ:

- Người này dường như là tu sĩ nhân loại vừa mới bị ta bắt được, quả thật tên là Trương Hằng. Không nghĩ tới Quân đảo chủ cũng biết hắn.

- Ha ha, nói như thế, mọi thứ phát sinh phía dưới khẳng định là ảo thuật không thể nghi ngờ. Nếu không, người kia cũng không có khả năng dễ dàng bị ngươi bắt giữ.

Quân Thiên Tề thập phần quả quyết nói.

- Từ lý luận mà phân tích thì quả thật như vậy. Càn khôn dịch chuyển là thần thông mà tiên nhân thượng giới mới có thể nắm giữ, sao có thể bị một mao đầu tiểu tử hạ giới lĩnh ngộ?

Tử Hoàng trên cơ bản đồng ý với ý tưởng của Quân Thiên Tề, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn còn có chút không yên, thấp giọng lẩm bẩm:

- Tuy nhiên ta cứ có cảm giác mọi thứ phát sinh phía dưới cũng không đơn giản chỉ là ảo thuật như vậy.

- Có phải ảo thuật hay không, chúng ta hạ xuống thì biết. Dù sao mục đích chuyến này của ta cùng Hoàng Phủ Lân đã đạt được, cho dù hiện tại rời khỏi Tử Hoàng Phủ cùng được.

Quân Thiên Tề thật tùy ý nói.

Nói xong, hắn thu hồi Phương Thiên Mạc, không gian kỳ dị bị mảnh vải hình vuông ảnh hưởng cùng hư không biến mất.

Mục đích chân chính bọn họ tới Tử Hoàng Phủ chỉ vì vãn hồi một ít thể diện, đả kích nhuệ khí của Tử Hoàng.

- Hừ. Tử Hoàng Điện của ta suýt nữa thì bị các ngươi hủy đi, các ngươi nhớ kỹ cho ta!

Tử Hoàng đầy hận ý nói, trong mắt bùng lên những đóa tử diễm.

Quân Thiên Tề hồn nhiên không thèm để ý, thần thức bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng xâm nhập vào khu vực Âm Dương Quyết bao phủ.

Sau khi thần thức tiến vào vùng tiểu thiên địa này cũng cảm nhận được loại ý cảnh thiên địa đảo ngược.

Vút-

Đúng lúc này, một tiễn mang theo tinh thần uy năng và ý chí vô thượng của Hoàng Phủ Lân ở trên hư không đảo một cái.

Nó cấp tốc xoay tròn, dừng nguyên tại chỗ phát ra tiếng kêu "ông ông".

- Nghịch Chuyển Càn Khôn, thất bại rồi...

Trương Hằng đứng trong kho báu, nhìn huyễn quang màu vàng gần ngay trước mắt, than nhẹ một tiếng trong lòng thầm nghĩ: "Chung Quỷ tu vi không đủ, nếu không..."

Thời gian nửa hô hấp, tất cả uy lực ẩn chứa trong Thiên Dương Tiễn bỗng nhiên bùng nổ bắn trúng hư không.

Ầm~

Toàn bộ lĩnh vực không gian lóe ra vô số sợi dây nhỏ màu xám bạc như ẩn như hiện. Chúng run rẩy từng đợt. rất nhanh gãy một mảng lớn.

Lập tức kho báu được lĩnh vực không gian bảo vệ một đống đổ nát, đại lượng trân bảo bi hủy.

Ở một góc kho báu truyền ra một tiếng "Phốc" sau đó là một tràng tiếng ho khan dồn dập.

Rất hiển nhiên hữu hộ pháp đã bị thương không nhẹ.

Lắc lư một chút, thân hình hữu hộ pháp lộ ra.

Xuất hiện ở trước mắt đám người Trương Hằng là một lão già râu bạc trắng mặc trường bào màu xám, khóe miệng tràn đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt.

- Hữu hộ pháp!

Tử Lượng cùng Tả hộ pháp kinh hô một tiếng.

Hữu hộ pháp luôn thần bí khó lường, thực lực siêu phàm lại lưu lạc tới nông nỗi này.

Trên người lão già râu bạc trắng lưu chuyển những tầng quang lưu màu xám bạc dung nhập vào hư không, khiến cho lĩnh vực không gian bị hao tổn khôi phục dần dần.

Vút-

Thiên Dương Tiễn lóng lánh ánh vàng thản nhiên trong nháy mắt trở về trong tay Hoàng Phủ Lân.

Khóe miệng Trương Hằng lộ ra vài tia ý cười, liếc mắt về hướng Hoàng Phủ Lân.

Một tiễn kinh thiên địa vừa rồi của Hoàng Phủ Lân bắn về phía kho báu tự nhiên là bị Trương Hằng sai sử.

Giờ phút này, lão già râu bạc bị thương không nhẹ, tám gã tử sĩ đều chết đi, đã không thể ngăn cản bước chân của Trương Hằng.

Trương Hằng đột nhiên duỗi tay thu lấy một số Thông linh Pháp bảo rơi rải rác trong lĩnh vực không gian.

Nhìn những mảnh nhỏ Thông linh Pháp bảo rải rác, mất hơn phân nửa linh tính và thiên địa tinh túy, Trương Hằng thầm nghĩ đáng tiếc.

Thoáng quan sát một chút, cho dù những Thông linh Pháp bảo này cộng hết lại cũng chỉ có thể bằng được bảy tám kiện Linh bảo trung phẩm bình thường.

- Một kích toàn lực của Hoàng Phủ Lân quả thật rất đáng sợ. Nếu tiễn vừa rồi nhằm vào ta, hậu quả sẽ không thể lường được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trương Hằng cũng kinh ngạc bởi uy lực một tiễn của Hoàng Phủ Lân.

"CŨNG may Hoàng Phủ Lân cùng một trận doanh với ta. Hắn biết một số nội tình của ta, khẳng định sẽ không dám là địch với ta".

Trong lòng Trương Hằng hơi buông lỏng. Cho tới bây giờ, sự tình phát triển vẫn nàm trong tầm khống chế.

- Trương đạo hữu. Uy lực một tiễn này của ta thế nào? Nếu không phải Âm Dương Quyết của ngươi quấy nhiễu vào thời khắc mấu chốt, có lẽ đã đem Tử Hoàng Điện này san thành đất bằng.

Thanh âm của Hoàng Phủ Lân vang lên trong đầu Trương Hằng.

Hai người bắt đầu trao đổi bằng ý niệm.

- Tiễn trong tay ngươi chỉ là Thiên Dương Tiễn đã có uy lực như vậy, nếu đổi là Diệu Nhật Tiễn chân chính, không biết sẽ mạnh mẽ tới mức nào?

Trương Hằng tán thưởng không tiếc lời.

- Ha ha. Ngươi thế mà lại biết trong tay ta không phải Diệu Nhật Tiễn.

Hoàng Phủ Lân hơi bất ngờ.

- Việc này trước không nói tới, đợi lát nữa có lẽ còn có ngạc nhiên vui mừng chờ ngươi.

Trương Hằng chuyển dời đề tài.

- Trương đạo hữu. Có muốn ta lại làm mấy tiễn, suy giảm uy phong Tử Hoàng Phủ này hay không? Tuy nhiên nếu muốn phát ra một tiễn uy lực như vừa rồi, đã có chút lực bất tòng tâm.

Hoàng Phủ Lân rục rịch nói.

- Cũng không cần, tuy nhiên ta còn có một chuyện tốt giao cho ngươi.

Trương Hằng thập phần thần bí nói.

Hoàng Phủ Lân nghe vậy, gật gật đầu ở tại chỗ dồn lực một lát, chậm rãi kéo Ô Nhật Cung. Tuy nhiên lần này hắn lại không sử dụng Thiên Dương Tiễn.

Tinh thần uy năng cuồn cuộn hội tụ trên Thông linh Pháp bảo thượng phẩm Ô Nhật Cung, khí thế cuồn cuộn mãnh liệt ngưng tụ thành một điểm.

- Lại muốn tới nữa...

Chúng yêu tu trong Tử Hoàng Điện bao gồm huynh muội Tử Lượng, hai đại hộ pháp đều hoảng sợ không thôi.

- Hoàng Phủ Lân, dừng tay!

Ở phía trên hải vực, Tử Hoàng lớn tiếng quát:

- Chẳng lẽ ngươi không dỡ Tử Hoàng Điện của ta thề không bỏ qua sao?

Quân Thiên Tề thì đứng ở một bên, bộ dạng hờ hững.

- Hừ. Ta không giết hại con của ngươi đã không tệ rồi. Phá hủy Tử Hoàng Điện coi như cho ngươi một cái giáo huấn, về sau quản giáo con của ngươi nhiều một chút, không nên để ra ngoài gây họa.

Hoàng Phủ Lân không thèm để ý nói, Ô Nhật Cung trong tay càng kéo căng, phát ra tiếng kêu "Chi chi".

- Đáng giận.

Tử Hoàng lửa giận lôi đình, đang muốn xông lên ngăn cản.

- Hắc. Tử Hoàng, ngươi cũng đừng vội qua đó. Món nợ giữa chúng ta còn không tính xong đây!

Quân Thiên Tề duỗi tay, ngăn cản hắn lại.

- Ngươi có ý gì? Không phải nói mục đích chuyến này đã đạt được sao?

Sắc mặt Tử Hoàng trầm xuống.

- Hoàng Phủ huynh làm vậy đã đủ phúc hậu rồi. Tuy rằng nhiều lần phát động công kích Tử Hoàng Điện ngươi nhưng vẫn chưa thương tổn đến tính mạng con ngươi. Cho nên, ngươi vẫn tạm thời đứng ở chỗ này, tán gẫu với ta đi thôi. Nếu không, ta cùng hắn liên thủ, chẳng những có thể thoải mái tiêu diệt Tử Hoàng Điện, còn có thể dễ dàng diệt tuyệt tất cả huyết mạch của ngươi.

Trong lời nói của Quân Thiên Tề mang theo vài tia uy hiếp rõ ràng.

Bình luận





Chi tiết truyện