chương 612/ 777

Trên chín tầng trời, có thể mơ hồ nhìn thấy Thiên Đình nhân gian trong khí trời lượn lờ.

Truyền thuyết nơi treo lơ lửng giữa trời này chính là do một vị đại thần thông ngàn vạn năm trước sáng lập.

Thiên Tinh Đình sinh ra vốn chính là một kỳ tích, ở cuối bầu trời vô tận. Không có thực lực cấp Phủ chủ gần như không có khả năng bằng vào thực lực tự thân mà bay lên.

Cũng may ở dưới Thiên Tinh Đình có một tòa thành, là một phường thị tu chân quy mô lớn. Bên trong có Truyền tống trận cự ly ngắn chuyên môn để tới Thiên Tinh Đình. Mỗi một lần mở ra đều cần hơn vạn tinh thạch mới được.

Cho nên, tu sĩ có thể đi Thiên Tinh Đình ít nhất đều là từ Hợp Thể Kỳ trở lên, trong đó đại tu sĩ chiếm tỷ lệ không nhỏ.

Đương nhiên, đối với cường giả cấp Phủ chủ mà nói hoàn toàn có thể không cần Truyền tống trận, trực tiếp bay lên Thiên Đình nhân gian này.

Một ngày kia, một đôi tu sĩ như thần tiên quyến lữ từ hải ngoại xa xôi bay tới, xẹt qua một bóng mờ trên hư không, hạ xuống bên cạnh Thiên Tinh Đình.

Theo sự có mặt của bọn họ, khu vực phụ cận mơ hồ sinh ra một cỗ tinh thần uy năng khiến người ta hồi hộp.

Có thể bằng vào thực lực tự thân bay đến Thiên Tinh Đình, hai người này tuyệt đối là cường giả cấp Phủ chủ trở lên.

Chúng tu sĩ bên trong Thiên Tinh Đình đều đưa mắt nhìn, nhưng cùng chỉ là vì hai người này khí độ siêu phàm thoát tục mới nhìn nhiều vài lần.

- Trên chín tầng trời lại còn có Tiên cảnh như thế, thật là kỳ tích thế gian...

Nam thanh niên trong hai người mỉm cười, lên tiếng tán thưởng:

- Đã sớm nghe về Thiên Tinh Đình, hôm nay nhìn thấy quả thật danh bất hư truyền.

Không cần phải hỏi, người lên tiếng này chính là Trương Hằng mới từ Hải Ngoại Tam Tiên Đảo chạy tới.

Hắn đánh giá Thiên Tinh Đình với đầy vẻ hứng thú, phát hiện vùng thiên địa này có diệu dụng hiệu quả ngang với Thiên Đình trong thần thoại Tây Du Ký của Trung Quốc.

- Đại ca còn có tâm tình ở đây thưởng thức cảnh sắc. Hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt huynh tấn chức công pháp tầng bốn.

Ninh Tuyết Dung sâu kín nói. Mặc dù Thiên Tinh Đình khí thế huy hoàng, có thể nói Thiên Đình nhân gian nhưng nàng cũng không có bao nhiêu tâm tình để thưởng thức.

Trương Hằng thản nhiên nói:

- Tuyết Dung yên tâm. Tấn chức công pháp tầng bốn đối với đại ca mà nói gần như là nắm chắc.

Từ sau khi rời Tam Tiên Đảo, nhất cử nhất động của Trương Hằng đều lộ ra một vẻ tự tin khó thể nói rõ.

Đó là một loại ánh mắt nhìn xuống thiên địa vạn vật đều như con kiến.

Mặc dù còn không có thực lực tương ứng nhưng lại có độ cao bất đồng, tâm cảnh càng thêm rộng lớn.

Kẻ từ đó, thực lực tăng lên tất nhiên là nước chảy thành sông.

- Được rồi. Đại ca, hiện tại huynh đã tới Thiên Tinh Đình, nên đi gặp đệ tử của huynh một lần đi.

Ninh Tuyết Dung kéo tay Trương Hằng, cười miễn cưỡng.

Bất kể là Lạc Hà hay là Ninh Tuyết Dung đều hiểu một sự thật, Trương Hằng tuyệt đối không nắm chắc mười phần vượt qua thiên kiếp, tấn chức công pháp tầng bốn.

Sở dĩ hắn đến Đông Vân đại lục gặp đệ tử của mình thậm chí còn tính toán đi Tam Tinh Vực một chuyến, một mặt là vì nhớ lại, mà một mặt khác cũng là vì ấp ủ

một loại tâm cảnh tình thế bắt buộc.

Tăng thêm một bước dung hợp ý chí của Vũ Vô Cực đồng thời thúc giục tinh thần ý chí của riêng mình từ đó khiến cho tâm cảnh đạt tới vô thượng đại viên mãn.

Dưới trạng huống tâm linh hoàn mỹ, có mang ý chí tất thắng thì tỷ lệ độ kiếp thăng cấp của Trương Hằng mới có thể tăng lên cao nhất. Đổi một câu khác, đến lúc đó cho dù thất bại hắn cũng không có một tia tiếc nuối nào.

- ừm, chúng ta đi vào trước đi.

Trương Hằng cùng Ninh Tuyết Dung dắt tay bay vào Thiên Tinh Đình. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nếu như từ góc độ nhìn xuống mà nói, toàn bộ Thiên Tinh Đình thật giống như một cái tiên đảo lơ lửng, bị khí trời mịt mờ bao phủ, mơ hồ có thể thấy được quỳnh lâu điện ngọc cùng bóng người cấp tốc xuyên qua.

Không giống với những Thánh địa như Tam Tiên Đảo, vòng ngoài Thiên Tinh Đình cũng không bố trí cấm chế, ngay cả đại trận siêu cấp bình thường cũng không mở ra.

Thử nghĩ, người không có thực lực sao sao có thể trà trộn vào Thánh địa trên chín tầng trời này? Mà cường giả cấp Phủ chủ ở bất kỳ nơi nào đều được kính ngường.

Hai người mới vừa bay ra một đoạn, thần quang trong mắt Trương Hằng chợt lóe, dừng lại.

- Đại ca, huynh...

Ninh Tuyết Dung hơi khó hiểu.

- Nàng có thể cảm ứng được ta tới.

Trương Hằng hơi chút bất ngờ nói.

Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên bay tới một đạo tinh quang, dịu dàng như gió.

- Tú Ninh bái kiến sư tôn.

Ngay sau đó, một cô gái bao phủ trong tinh quang xuất hiện trước mặt Trương Hằng, thản nhiên thi lễ.

Một dung nhan thanh nhã khuynh thành, lông mày như thơ, mắt sáng khép hờ, hàng mi khẽ run. Khuôn mặt tuyết trắng bóng loáng không một tỳ vết dưới sự bao phủ của tinh quang tỏa ra khí tức thánh khiết, tao nhã hào phóng đoan trang điềm tĩnh.

Đây dĩ nhiên là một nữ nhân tuyệt sắc, nhan sắc và khí chất đều không giống Ninh Tuyết Dung.

- Tú Ninh không cần đa lễ. Đây chính là sư mẫu ngươi.

Trương Hằng khẽ phất tay một cái, giới thiệu cho nhị đệ tử của mình.

- Sư mẫu?

Trong mắt Tú Ninh toát ra vài tia kinh dị ngay sau đó khôi phục bình thường, hơi cúi thấp người hướng Ninh Tuyết Dung:

- Tú Ninh ra mắt sư mẫu.

Ninh Tuyết Dung cười khẽ nói:

- Đứng lên đi. Sớm nghe đại ca nói có một nữ đệ tử quốc sắc thiên hương, hôm nay gặp được quả nhiên là thế.

Trong lòng Trương Hằng thì buồn bực: "Khi nào ta nói những lời này?"

- Sư mẫu quá khen rồi. So với ngài, Tú Ninh tự thấy hổ thẹn.

Hai người rất nhanh liền tán gẫu vui vẻ, trong lúc nhất thời ném Trương Hằng ở một bên.

Sau một lát, Trương Hằng mới chen vào:

- Tú Ninh. Mới có một đoạn thời gian không gặp ngươi liền tu luyện đến cảnh giới Cấp Phủ chủ, ra ngoài dự đoán trước của vi sư. Không biết hiện tại ngươi có tính toán gì không? Là ở lại Thiên Tinh Đình hay là đi nơi khác?

- Tú Ninh nguyện ý đi theo sư tôn.

Trương Hằng cười thản nhiên:

- Ngươi đã không cần đi theo vi sư, hiện tại đã có thể đi làm chuyện mình thích. Tỷ như là trọng chấn Tinh Nguyệt Môn.

Tú Ninh ngẩn ra:

- Vì sao sư tôn muốn đề cập đến việc này?

- Bởi vì qua một đoạn thời gian vi sư sẽ đi làm một chuyện lớn. Có khả năng trở về, cũng có thể rời khỏi giới này, Thậm chí một đi không bao giờ trở lại.

Trương Hằng nói với vẻ nửa thật nửa giả, cũng không tính đem chuyện Huyết Sát động phủ nói cho nàng trước thời hạn.

- Nếu đã như vậy, để cho Tú Ninh theo sư tôn một đoạn thời gian cuối cùng...

Tú Ninh lộ vẻ kiên định nói.

- Được, vậy ngươi liền cùng ta đi thôi!

Trương Hằng thản nhiên cười.

- Hiện tại liền đi sao?

Tú Ninh kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, ngươi còn chuyện gì chưa giải quyết không?

Trương Hằng hỏi.

Vút!

Đúng lúc này, từ phía nam Thiên Tinh Đình bay tới một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, trong chớp mắt đi tới bên cạnh Tú Ninh.

Thiếu niên này mặt mũi tuấn tú, mặc cẩm bào màu tím. Thần sắc trầm tĩnh, khí vũ bất phàm, có một cỗ khí thế của kẻ bề trên.

- Tú Ninh, cô muốn đi?

Thiếu niên áo bào tím khẽ kêu một tiếng, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.

- Thiếu chủ. ta sắp phải đi. Vị này chính là sư tôn mà ta từng nói tới với ngài.

Tú Ninh bình tĩnh nhìn thiếu niên một cái, không có hảo cảm cũng không có ác ý.

- Sư tôn của ngươi?

Ánh mắt sắc bén của Thiếu chủ đảo qua hai người Trương Hằng, dừng lại một chút trên mặt Ninh Tuyết Dung, hờ hững nói:

- Đây là sư tôn của cô? Ta còn tưởng là vị thế ngoại cao nhân tiên phong đạo cốt nào hoặc là nhân vật Tán tiên chứ?

Trong lời nói ẩn chứa rõ ràng châm chọc và cừu địch.

- Thiếu chủ. xin tôn trọng sư tôn của ta. Ở trong mắt ta. người càng thêm đáng kính hơn xa nhân vật Tán tiên thậm chí là Thánh Quân đại nhân của Thiên Tinh Đình.

Vừa nghe vị Thiếu chủ này có lời bất kính với Trương Hằng, khuôn mặt Tú Ninh phát lạnh, cũng chẳng còn khách khí đối với Thiếu chủ.

Thiếu chủ thấy Tú Ninh không vui, hơi ngây người ra, tức giận nói:

- Hắn chẳng qua là một tu sĩ cấp Phủ chủ. nào có tư cách làm sư tôn của cô, càng không nói so sánh với phụ thân đại nhân. Tú Ninh, không bằng cô lưu lại Thiên Tinh Đình, nếu có cơ hội ta thậm chí có thể xin phụ thân đại nhân thu cô làm đồ đệ.

Trương Hằng đại khái biết rõ thân phận cùng ý đồ của Thiếu chủ này, cười ha hả hỏi:

- Vị Thiếu chủ này, phụ thân của ngươi có phải là chúa tể Thiên Tinh Đình - Thất Tinh Thánh Quân hay không?

- Không sai.

Thiếu chủ lành đạm liếc Trương Hằng một cái:

- Nếu ngươi thức thời, lập tức rời khỏi nơi này.

Trương Hằng ngừa mặt lên trời cười lớn:

- Mời ngươi chuyển lời cho Thất Tinh Thánh Quân...

- ... Trương mỗ sẽ gặp hắn ở trong Huyết Sát chủ động phủ.

Nửa câu nói sau, Trương Hằng dùng thần niệm truyền âm nói cho Thiếu chủ.

Dứt lời, trong hư không giáng xuống một đạo tinh thần uy năng ngưng tụ tới cực điểm.

Trong cỗ tinh thần uy năng này còn ẩn chứa một tia ý chí không thể chống lại ép cho Thiếu chủ áp lực không yên.

- Ngươi... Ngài là?

Thiếu chủ hoảng sợ không yên. Hắn là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ mà lại bị một câu nói của đối phương dọa sợ.

Nhân vật như thế dời mắt cả một giới này lại có mấy người?

Chẳng lẽ hắn là Huyền Long Đại Vương, hoặc là Cửu U Ma tôn...

Càng đáng sợ chính là, trong thần thức trao đổi giữa Trương Hằng với hắn còn đề cập đến Huyết Sát chủ động phủ.

"Đây nhất định là nhân vật cấm kỵ cùng cấp bậc với phụ thân đại nhân!"

Thiếu chủ ngay cả một tia ý niệm phản kháng cũng không có.

Bá!

Khi hắn phản ứng lại, ba người Trương Hằng bao gồm cả Tú Ninh biến mất khỏi Thiên Tinh Đình.

- Đi rồi...

Thiếu chủ thở phào một hơi, thần thức đảo chung quanh, sau đó thuấn di rời đi mất dạng.

Ngay sau đó, hắn xuất hiện trong một tòa đại điện màu tím khí thế huy hoàng ở khu vực trung tâm Thiên Tinh Đình.

- Người này thật đáng sợ. Ta nhất định phải nói với phụ thân.

Trên mặt Thiếu chủ mới khôi phục được vẻ hồng hào.

Nghĩ tới đây, hắn thật cẩn thận đi vào trong nội điện.

- Cảnh nhi, ngươi có chuyện gì?

Một thanh âm nam nhân ôn hòa từ trong nội điện truyền ra, làm cho người ta có một loại cảm giác như gió nhẹ.

- Phụ thân đại nhân... Chuyện là thế này...

Thiếu chủ lập tức tiến vào nội điện, nói rõ chuyện xảy ra cho người ở bên trong.

- Cảnh nhi, ngươi lại gây họa rồi...

Trong thanh âm nam nhân kia lộ ra vài tia trách cứ, ngay sau đó cười nhạt nói:

- Tuy nhiên ngươi yên tâm, theo vi phụ biết Chu Vương Triều này còn không có một nhân vật cấm kỵ họ Trương nào.

- Nhưng... Cảm giác người kia mang đến cho con thật sự đáng sợ tột cùng!

Thiếu chủ kinh dị chưa yên nói.

- Đáng sợ cỡ nào?

Nam nhân thản nhiên nói.

- Tựa như cảm giác phụ thân mang đến cho ta khi ngài tức giận.

Thiếu chủ thật cẩn thận nói.

- Thật có chuyện này? Chẳng lẽ Chu Vương Triều này lại sinh ra nhân vật đáng sợ nào bị ta bỏ qua rồi...

Nam nhân nhắm mắt lại, thần thức quét ngang nửa Đông Vân đại lục.

Bình luận





Chi tiết truyện