chương 163/ 777

Đứng giữa Trời cao kinh đô giữa đêm đen mê ly. Trương Hằng cũng không lập tức rời khỏi nơi phồn hoa nhất thế tục Triệu quốc này.

Nhìn xuống hoàng đô cổ đại đầy những ngọn đèn từ những căn nhà to nhỏ.

Trương Hằng cảm giác được một loại khí tức vương triều xa lạ ập vào mặt.

"Đáng tiếc, nơi này là một thế giới thuộc về người tu chân người phàm bình thường phía dưới vĩnh viễn không thể hiểu được người chân chính nắm giữ thế giới này."

Trong lòng Trương Hằng thầm than.

Người tu chân đứng ở trên đỉnh thế giới này. ở trong mắt người thường, giống như thần linh. Còn ở trong mắt người tu chân, người phàm dưới đám mây không khác gì con kiến.

"Nếu như nói ở trong mắt Tu chân giới, người phàm chính là con kiến, như vậy ở Tu chân giới tầng cao hơn, những tồn tại hùng mạnh kia, sẽ coi những người phàm là gì đây?"

Từ Huyết Sát động phủ. Trương Hằng đã chiếm một chút tin tức về toàn bộ hệ thống to lớn của tu chân, như ba mươi sáu giới mà Hỏa Quỷ đã nói. lại như Đại Thiên Tu Di Trụ mà Huyết Sát phân thân nhắc đến.

Hắn rõ ràng, trên Tu chân giới hẳn phái có trình tự càng cao cấp hơn.

Nếu như Trương Hằng muốn, hiện giờ hắn có thể ở lại thế gian, hưởng thụ phú quý nhân gian, trở thành một con kiến trong thế giới này, sau mấy trăm năm liền hóa thành một đống đất vàng, biến mất khỏi thế gian.

Trương Hằng đương nhiên không cam lòng làm một con kiến, hắn tất nhiên chọn lựa con đường gian nan leo lên đỉnh cao.

Mà muốn đạp bước trên đỉnh cao. nhất định phải vứt bỏ vinh hoa phú quý nhân gian. Có người nói, muốn đắc đạo thành tiên, nhất định phải nhìn thấu vinh hoa phú quý nhân gian.

Trương Hằng lại không cho là đúng, hắn tự nhận không thể nhìn thấu hồng trần thế tục. nhưng hắn có thể chịu được dụ hoặc của vinh hoa phú Quý. Hoặc là nói. trường sinh vĩnh Hằng càng thêm có sức dụ hoặc hơn cả vinh hoa phú quý thế gian.

Nghĩ lại, đa phần người tu tiên cũng không chắc có thể nhìn thấu hết thảy thế gian, chẳng qua là con đường trường sinh có sức dụ hoặc lớn hơn tất cả. chỉ thế mà thôi.

Dẹp bỏ tạp niệm, thần thức Trương Hằng xâm nhập vào trong tầng một cổ tháp của ngọc giản thân bí.

Sau khi dùng Hư Không Hỏa Diễm giết Quỷ Sư, bên trong tầng một cổ tháp lại thêm một cái Quỷ Sư ở trạng thái linh hồn.

Quỷ Sư đứng bên phái Nam Minh, thần sắc chết lặng, mặt không biểu tình, đứng yên không nhúc nhích.

Trương Hằng bắt đầu dùng ý niệm giao lưu với hắn.

- Ngươi là Quỷ Sư.

- Phải.

Quỷ Sư lập tức hiện ra thần sắc kính sợ.

- Quỷ ảnh Phân thân Quyết ngươi tu luyện là do ngươi tự nghĩ ra ư?

- Không phải?

Quỷ Sư trả lời.

- Hả.

Trương Hằng sững sờ. không ngờ trước đó Quỷ Sư lại gạt nhiều người như thế. người khác còn tưởng hắn thiên tư ngút Trời, tự nghĩ ra công pháp độc đáo riêng mình.

- Vậy ngươi lấy từ đâu ra bộ công pháp này?

Trương Hằng hỏi.

- Lấy đuợc từ trên một quyền sách cổ. sau đó bị ta Thiêu hủy.

- Thì ra là thế.

Trương Hằng lập tức rõ ràng đầu đuôi chuyện này. tất cả đều là lòng hư vinh của Quỷ Sư quấy rối. Rõ ràng là tu luyện công pháp trên cổ thư, hắn lại cứ một mực nói là mình tự nghĩ ra.

- Ngươi còn nhớ rõ khẩu quyết công pháp này không? Có thể đọc cho ta nghe chứ?

Trương Hằng hỏi.

- Có thể, nhưng bộ khẩu quyết này có rất nhiều nội dung, Quỷ Sư nói:

Trương Hằng thoáng đánh giá, vẫn quyết định để sau này có Thời gian rồi tính tiếp, dù sao hắn cũng sẽ không tu luyện bộ công pháp này.

Bình thường nói người tu tiên có năng lực đã thấy là không quên nhưng đây chỉ là nói tu sĩ bậc cao mà thôi.

Đồng Thời, trước tin tức như biển rộng, đã thấy là không quên chỉ là nói chơi. Bằng không, tu sĩ bậc cao làm sao còn dùng ngọc giản chứa đựng tin tức.

Thần thức lui ra khỏi tầng một cổ tháp trong ngọc giản thần bí. Trương Hằng bắt đầu cưỡi gió chạy tới Đường gia.

Một lát sau, Trương Hằng đã bay tới bầu Trời Đường gia. tìm đến vị trí thư phòng gia chủ Đường Viễn Kiều, dùng thần thức quét nhìn một chút, phát hiện bên trong còn có một người.

Đường Viễn Kiều ngồi ở bàn có một người áo đen đang báo cáo tình báo cho hắn:

- ... Các vị tiên sư Vương phủ, trừ bỏ Gia Cát tiên sư thoát ra, những người còn lại bị tiên sư họ Trương thần bí chém giết... còn đặt ba điều ước định với Tề Uy Vương...

Đường Viễn Kiều trầm ngâm một lát. mới nói:

- Ngươi có thể lui xuống! Chú ý tăng cường giám sát tình huống Vương phủ.

- Rõ!

Người áo đen xoạt một cái, biến mất khỏi thư phòng.

- Không ngờ hắn có thể làm được... Như thế, Tề Uy Vương đã không còn uy hiếp tới Đường gia ta. thế nhưng hôn sự của Nhã Thi phải làm thế nào đây?

Đường Viễn Kiêu có chút khô não.

Đúng lúc này, một tiếng nói nam tử truyền vào tai Đường Viễn Kiều:

- Uy hiếp của phủ. Triệu mỗ đã giúp giải quyết xong, hoặc là một năm sau sẽ đến kinh đô một chuyện, có lẽ là không bao giờ đến nữa, hy vọng gia tộc tự thu xếp ôn thỏa.

- Triệu tiên sư! Là ngài?

Đường Viễn Kiều vô cùng mừng rỡ nói.

- Triệu tiên sư. chẳng lẽ không thể ở lại Đường phủ một Thời gian Hay sao?

- Không thể.

Trương Hằng đương nhiên muốn nhanh chóng tăng công pháp lên tầng hai, như thế, hắn mới có thể đứng yên ổn ở tu tiên giới.

- Nếu Triệu tiên sư không thể ở lại Đường phủ, cũng xin hiện thân một lát?

Đường Viễn Kiều nói.

- Tiên phàm xa cách, có duyên gặp lại...

Trương Hằng nói xong lời cuối cùng, thân hình bay lên cao, lưu lại Đường Viễn Kiều trong thư phòng bất đắc dĩ:

- Triệu tiên sư...

Trương Hằng cũng không phi hành toàn lực. khoảng tàn nén nhang sau. hắn đã rời khỏi kinh đô.

Sau khi rời kinh đô. Trương Hằng nhắm một hướng bắt đầu tăng tốc phi Hành, cảnh vật bên đường nhanh chóng lui ra sau. Bay đến sáng ngày thứ hai, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ.

Trấn nhỏ này bao phủ trong một tầng ảo trận, người phàm bình thường không nhìn thấy.

"Nơi này lại có một Phường thị nhỏ?"

Trương Hằng bay đến trên không trung trấn nhỏ này. dùng thần thức thăm dò tình cảnh Phường thị này một chút.

Trong Phường thị có một tỷ lệ người tu tiên nhất định, chiếm khoảng một phần ba tổng nhân số.

Chẳng qua người tu tiên ở nơi này. tu vi đa phần chỉ dừng lại ở Dẫn khí kỳ. tu sĩ Luyện khí kỳ ở nơi này rất ít.

về phần tu vi càng cao hơn tạm Thời Trương Hằng còn không phát hiện. ở bên cạnh trấn nhỏ. có một tấm bia đá, bên trên viết một ít chữ.

Mấy chữ lớn "Hắc Tuyền Trấn", biểu lộ tên của trấn nhỏ này. Mặt khác, trên bia đá còn khắc một số chữ nhỏ. Trương Hằng xem xét ti mỉ. cũng rõ ràng Ý nghĩa của trấn nhỏ này.

Thì ra trấn nhỏ này là do một đám tán tu liên hợp thành, núi non xung quanh trấn có chút linh khí, lại rất thích hợp cho những tán tu này.

Trương Hằng trầm ngâm một lát, quyết định đi vào Phường thị nhỏ này xem một cái. Đối với Trương Hằng mà nói. chỉ muốn chọn một nơi tương đối yên tĩnh để tu luyện công pháp.

Mặc dù ở kinh đô cũng có thể tu luyện nhưng dù sao đó cũng là nơi thịnh vượng nhất giới thế tục. cũng có một sổ người liên quan. Trương Hằng rất khó an tâm tu luyện ở nơi đó.

Còn trấn nhỏ này ở nơi hoang dã, xung quanh có rất nhiều núi non. thích hợp tu luyện. Trọng yếu hơn là nơi này còn có một Phường thị tu chân, có lợi cho việc giao lưu các loại tin tức tu tiên giới.

Một vị trí địa lý như thế. vừa có thể yên tâm tu luyện, cũng không đến mức cắt đứt hết thảy với bên ngoài, đối với Trương Hằng mà nói quá là thích hợp. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vù!

Trương Hằng ngự phong phi hành từ không trung, hạ xuống Phường thị tu chân nhỏ này.

Vừa thấy Trương Hằng rơi xuống từ không trung, người phàm cùng tán tu Dẫn khí kỳ xung quanh đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn.

Trương Hằng không khỏi buồn bực. không phải là ngự phong phi hành thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên chứ?

Không biết vì sao. Trương Hằng có một loại cảm giác như nhà giàu ngồi BMWs đi nông thôn, bị đông đảo ánh mắt kỳ dị chôn vùi...

Bình luận





Chi tiết truyện