chương 739/ 777

Trương Hằng nghe vậy, thật cẩn thận phóng thần thức ra, nắm bắt tình huống trong phạm vi mấy trăm dặm.

Tuy nói với thực lực hiện tại của hắn giết chết vài tên cường đạo Tiên giới hẳn là việc nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng mới tới không gian thượng giới, rất nhiều thứ đều mù tịt, vào lúc thực lực còn chưa đạt tới một độ cao, vẫn nên điệu thấp một chút là hơn.

Lọc cọc! Lọc cọc!

Một đội cường đạo chừng hơn trăm mang theo bụi mù cuồn cuộn xông vào Đái Hà Thôn một mảnh an binh. Nơi đi qua, phàm là người phản kháng đều giết không tha.

Trong lúc nhất thời, gã bay chó nhảy, máu văng tung tóe, phòng đổ sập, cùng với từng tràng tiếng kêu thể lương thảm thiết.

Mă tặc cầm đầu là một trung niên mặt rỗ, dáng người mập mạp, tọa kỵ là một con ác lang to lớn da lông màu bạc.

Con ác lang này so với ngựa bình thường còn lớn hơn vài phần, trong mắt nở rộ hồng quang yêu dị, trên thân mơ hồ tản ra một cỗ sát khí lạnh băng, dùng ánh mắt bễ nghễ đảo qua phàm nhân trong Đái Hà Thôn.

Rất hiển nhiên, ác lang màu bạc này cùng không phải dã thú bình thường.

Trung niên mặt rỗ mập mạp ngồi trên ác lang, đôi mắt híp thành một đường, khóe miệng treo nụ cười âm lãnh, dẫn theo hơn trăm cường đạo phía sau xông về phía nhà Đái Phùng Sơn.

- Trương tráng sĩ, chúng ta nhanh ra ngoài tương ượ. Đây không chỉ là khó khăn nhà A Sơn mà là tai nạn liên quan đến sinh tử tồn vong của mấy trăm hộ cả Đái Hà Thôn.

Thôn trưởng vẻ cầu xin nhìn Trương Hằng, nôn nóng nói.

Trương Hằng hơi trầm ngâm, trong tay có thêm một cây quạt lông, phía trên lóe ra từng tia lôi điện và phong mang (vẻ sắc bén) làm người ta nhìn mà thấy khiếp

- Đây là Pháp bảo gì?

Thôn trưởng vừa thấy vật này, không khỏi ngạc nhiên. Cảm thấy quạt lông này hình dạng thật cổ quái, mép quạt lại có lười sắc bén như vậy, nhìn qua chính là một lợi khí chuyên để giết người.

- Quạt này tên Phong Lôi Phiến, phía trên có bám thần thức của ta. Ngươi trước cất đi, vào thời khác mấu chốt hướng về địch nhân quạt một cái, có thể giải trừ nguy cơ. Tuy nhiên, quạt này chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng xong sẽ tự động về lại tay Trương mỗ.

Trương Hằng thản nhiên nói.

- Dạ, tạ ân công!

Thôn trưởng mừng rỡ, cẩn thận đón lấy Phong Lôi Phiến cất đi.

Vút!

Lão cấp tốc bay ra khỏi ngôi miếu đổ nát, gấp rút hướng về nhà của Đái Phùng Sơn.

Khi lão hạ xuống cửa nhà Đái Phùng Sơn, phát hiện đám người Tham Lang đã vây quanh nơi này.

- Tham Lang, ngươi có ý gì? Ước định lần trước là mười ngày, hiện tại mới năm ngày ngươi đã tới...

Thôn trưởng hạ xuống trước cửa nhà Đái Phùng Sơn, Đái phụ, Đái thị cùng với Đái Dung ở trong nhà sợ run cầm cập.

Đái Phùng Sơn cầm một cây cương xoa, hai tay run rẩy đứng ở trước cửa, đối mặt đám ác tặc.

- Ha ha ha... Thì ra là thôn trưởng Đái Hà Thôn. Ngươi là một Chân Tiên hạ vị, tiềm ẩn ở thôn này thật là tiêu dao tự tại, đưa cho ta một cô bé để chơi đùa, có gì không được?

Tham Lang nói với giọng nghiền ngẫm, ánh mắt đảo qua Đái Dung ở trong phòng bị dọa đến mặt hoa trắng bệch, trong mắt hiện lên vài tia tham lam.

- Tham Lang, ngươi không thể ngồi xuống, nói chuyện tử tế với chúng ta hay sao? Dung nhi chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, trong thôn nhỏ này còn có vài phần tư sắc nhưng ở thế giới rộng lớn bên ngoài cùng không tính là tuyệt sắc khuynh thành.

Thôn trưởng thở dài một hơi, muốn ôn hòa nhã nhặn giảng đạo lý với Tham Lang.

- Hừ, bớt nói lời thừa. Lão tử coi trọng nàng, cô bé non nớt một chút vừa hợp khẩu vị của ta.

- Tham Lang, ngươi không nên bức người quá đáng.

Thôn trưởng trừng mắt như muốn rách ra, lửa giận bừng bừng.

- Nếu biết điều một chút thì ngươi nên tránh ra, để ta đưa cô bé này đi, sẽ không liên lụy đến ngươi và thôn dân khác trong thôn. Hừ, nếu ngươi dám phản kháng, không chỉ ngươi sống không bằng chết mà ngay cả tất cả thôn dân trong thôn cùng đều bị giết chết hết.

Tham Lang sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên bay lên trời, trên người tản mát ra một cỗ khí thế cường đại, đem toàn bộ người trong thôn nhỏ bình thường này ép tới khó thở.

- Hiện tại, ta cho ngươi một lựa chọn. Lui hoặc là chết!

Trong tay Tham Lang xuất hiện một thanh bảo đao màu u lam lóe hàn quang, ở nơi thân đao gần phía mũi được khảm một hạt châu tròn màu lam thẫm.

Đao vừa ra, uy áp cường đại của Tiên bảo ập vào mặt khiến thôn trưởng không tự chủ được lui sau hai bước.

Tiên bảo nhị phẩm!

Thôn trưởng hít sâu một hơi, vẻ sợ hãi trong mắt chợt lóe rồi mất- Tay lão để vào trong lòng, nắm chặt Phong Lôi Phiến của Trương Hằng vào tay.

- Ha ha ha... Ngươi còn có tuyệt kỹ áp đáy hòm gì, sử dụng ra xem nào!

Tham Lang nhìn động tác của thôn trưởng vào trong mắt, lộ vẻ châm chọc, khinh thị nói:

- Không cần bản nhân đích thân ra tay, chỉ bằng Tiên thú Ngân Phong Ác Lang tọa kỵ của ta có thể dễ dàng thắng ngươi.

Hắn là Chân Tiên trung vị, tu vi hơn hẳn thôn trưởng một bậc, có được Tiên bảo công kích nhị phẩm thậm chí còn có một kiện Tiên bảo phòng ngự.

Dưới ưu thế lớn như vậy, đừng nói là một hai Chân Tiên, cho dù bốn năm người tới cùng không làm gì được hắn.

- Đây là do ngươi bức ta...

Thôn trưởng mặt xanh mét, lấy ra Phong Lôi Phiến.

Cây quạt này vừa xuất hiện, phong lôi nhị lực ở không gian chung quanh lập tức nhộn nhạo, khí tức mơ hồ truyền đến khiến Tiên bảo nhị phẩm trong tay Tham Lang run lên, dường như rất sợ hãi.

- Đây... Đây là Tiên bảo tứ phẩm!

Tham Lang hoảng sợ tới cực điểm, suýt nữa thì bị dọa hồn bay phách lạc.

Tiên bảo tứ phẩm - đó là Pháp bảo mà Tiên Quân mới có thể sử dụng.

Tuy nhiên, ngay sau đó hắn kịp phản ứng lại, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ như ngươi, cho dù cầm Tiên bảo tứ cấp thì sao chứ?

Thôn trưởng cười lạnh một tiếng, không nói nhiều lời, quạt lông trong tay hướng về Tham Lang bao gồm cả đàn mã tặc, vung mạnh một cái.

Ào~

Phong lôi giao kích, gió lốc màu xanh khủng bố mang theo từng tia lôi điện trong khoảnh khắc bao trùm không gian vài trăm thước phía trước.

Tức thì tiếng kêu thảm liên tục, Tham Lang cùng với đàn mã tặc trong khoảnh khắc bị thổi bay lên không trung- Những tên mà tặc bình thường không kiên trì được một hô hấp đã chết trong công kích cuồng bạo phong lôi đan xen.

Chỉ có Tham Lang tu vi cao nhất lại có Tiên bảo phòng ngự hộ thân miễn cưỡng chống đỡ được nhưng thân thể lại không tự chủ bị thổi ra ngoài vài dặm.

Nhưng Tiên thú Ngân Phong Ác Lang thực lực chỉ có thể so với Chân Tiên hạ vị của hắn lại chết đi trong một tiếng gào thể thảm.

Sau một quạt, nơi đi qua một đống hỗn độn, ngoài Tham Lang ra không có người nào có thể may mắn thoát khỏi.

Thôn trưởng cầm Phong Lôi Phiến, vẻ mặt vần còn kinh ngạc nhìn quạt lông trong tay, lộ vẻ khó thể tín nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đây là do ta làm ra?

Tay của thôn trưởng còn đang run lên. Vừa rồi sau khi vung ra một quạt, lão cảm thấy một nửa pháp lực trong cơ thể bị rút sạch.

- Thôn trưởng, người quá lợi hại- Không ngờ quạt một cái giết nhiều mã tặc như vậy, ngay cả Tham Lang đều bị thổi bay không thấy bóng dáng.

Đái Phùng Sơn vẻ sùng bái chạy tới, cầm tay thôn trưởng vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nói.

- Nguyên lai thôn trưởng là tiên nhân trong truyền thuyết. Van cầu ngài truyền thụ ta pháp thuật tiên nhân

Đái Phùng Sơn vô cùng chờ mong nói.

Đúng lúc này Đái phụ, Đái thị cùng Đái Dung đi ra, mừng rỡ vô cùng.

- Cảm tạ đại ân cứu mạng của thôn trưởng. Dung nhi, mau quỳ xuống tạ ơn.

Đái thị kéo con gái quỳ hướng thôn trưởng.

- Ân cứu mạng của thôn trưởng, tiểu nữ trọn đời không quên, nguyện làm trâu làm ngựa.

Đái Dung cảm kích nói, trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị.

- Kỳ thật, người các ngươi muốn cảm tạ không phải là ta.

Thôn trưởng khẽ thở dài một hơi, Phong Lôi Phiên trong tay ngân lên vài tiếng.

- Chẳng lế không phải là thôn trưởng thi triển tiên thuật cứu chúng ta sao?

Đái Phùng Sơn vẻ nghi hoặc hỏi.

Vù!

Chính vào lúc này, Phong Lôi Phiến rời tay lão bay đi, bay về phía bầu trời chợt lóe rồi biến mất.

• Này...

Ngoài thôn trưởng ra, những người khác đều kinh ngạc không thôi.

- Tiên phiến này sao đột nhiên biến mất?

Đái phụ khó hiểu hỏi.

- Đó là bởi vì... Người ra tay là một người khác.

Thôn trưởng nói.

- Vị tiên nhân kia là ai?

Đái Phùng Sơn vội vàng hói.

- Đó là... Vị tiên nhân kia đã rời đi.

Thôn trưởng vội sửa lời.

Ngay vừa rồi, bên tai lão vang lên một thanh âm: "Không nên báo tên của Trương mỗ".

- Đúng rồi, Trương tráng sĩ đi đâu rồi? Vừa rồi mã tặc vào thôn, không phải hắn ở cùng một chỗ với thôn trưởng sao?

Đái phụ đột nhiên nhớ tới một vị khách của nhà mình.

Thôn trưởng cười nói:

- Vừa rồi ta để hắn tránh ở trong miếu.

Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một thanh niên, trên mặt có vài tia sợ hãi đi về phía này.

Đó không phải là Trương Hằng sao?

- Trương tráng sĩ, ngài không sao là tốt rồi!

Một nhà bốn người Đái phụ vội vàng đón Trương Hằng đi vào, đem chuyện vừa xảy ra nói lại một lần với Trương Hằng.

- Thì ra là thế...

Trương Hằng ra vẻ lòng còn sợ hãi.

Thôn trưởng hơi thâm ý liếc hắn một cái, thở dài nói:

- Chỉ tiếc một quạt vừa rồi tuy giết rất nhiều mà tặc nhưng lại để Tham Lang chạy thoát. Điều này đối với Đái Hà Thôn chúng ta mà nói là một tai họa ngầm rất lớn.

Trương Hằng cười nói:

- Nếu vị tiên nhân kia chịu ra tay tương trợ, hẳn là sẽ không làm ra việc thả hổ về rừng.

- Nghe Trương tráng sĩ nói vậy, lão phu ta liền yên tâm rồi.

Thôn trưởng lại nói vài câu liền đứng dậy:

- Ta trước đi an ủi thôn dân một chút, giải quyết hậu quả.

Phía Nam Đái Hà Thôn, Tham Lang toàn thân vô lực, miền cưỡng từ mặt đất bò dậy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi:

- Làm sao có thể... Một tên Chân Tiên hạ vị lại có thể sử dụng Tiên bảo tứ phẩm... Đây khẳng định là có Quý nhân đang âm thầm trợ giúp

- Tiên bảo tứ phẩm kia khẳng định không phải một tên Chấn Tiên hạ vị có thể có được. Trên đó khẳng định có bám thần thức của chủ nhân... Mà nhân vật có được Tiên bảo tứ phẩm chính là cấp bậc Tiên Quân.

Vừa nghĩ tới đây, hắn càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy một hơi.

Chạy! Chạy mau!

Trong lòng Tham Lang chỉ có một ý niệm như vậy, cố vận pháp lực cấp tốc chạy trốn.

Tuy nhiên khi hắn chạy đến một đỉnh núi, đột nhiên thấy được một thanh niên vẻ mặt nhàn nhã lưng tựa sườn núi.

Thanh niên kia như cười như không nhìn hắn.

- A!

Tham Lang bị dọa hồn vía sắp bay mất, lập tức ngã ngồi xuống đất.

- Ha ha, Trương mỗ chờ đã lâu.

Trương Hằng đi tới cạnh Tham Lang, một tay xách hắn lên, thì thào lẩm bẩm:

- Rất tốt, một tên Chân Tiên trung vị hẳn là có thể làm ta biết rất nhiều tin tức.

Dứt lời, hắn thò một ngón tay chỉ lên trán Tham Lang, mang theo một cỗ dao động mịt mờ.

Tức thì Tham Lang chết đi.

Cùng lúc đó, một Trương Hằng khác đang ngồi ở Đái Hà Thôn cùng đám người Đái phụ nói chuyện suốt đêm.

- o0o-

Bình luận





Chi tiết truyện