chương 143/ 777

Sau khi quả trứng hấp thu một giọt tinh Huyết của Trương Hằng hoa văn ngoài vỏ trứng càng trở nên tươi đẹp, bắt mắt, cũng hiện lên một chút vân nhạt màu đỏ.

Trương Hằng trả giá một giọt tinh huyết nhưng vẻn vẹn chỉ khiến quả trứng này xuất hiện một chút biến hóa ở bề ngoài.

Sau khi thi triển linh hồn Huyết khế, Trương Hằng khẽ thở dài một hơi:

- Thất bại sao...

Loại hình linh hồn huyết khế này. linh vật có cấp bậc càng cao thì xác suất thành công lại càng thấp. Ngoài ra, tinh Huyết của tu sĩ sử dụng cũng Quyết định thành bại của Huyết khế.

Chất lượng tinh huyết trong cơ thể một gã tu sĩ Nguyên anh kỳvà một gã tu sĩ Luyện khí kỳ khẳng định có chênh lệch rất lớn.

Mà Trương Hằng tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa Công, trong quá trình tu vi tăng lên. đại bộ phận thiên địa tinh túy cũng không trực tiếp bị sử dụng mà chuyển hóa thành tinh túy của cơ thể.

Cho nên, chất lượng tinh huyết của Trương Hằng tuyệt đối có thể coi là thượng thừa. Nhưng dù vậy, lần thi triển linh hồn Huyết khế này vẫn kết thúc trong thất bại.

Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức. Xuất một giọt tinh Huyết ra khỏi cơ thể sẽ khiến tu sĩ vô cùng suy yếu trong một khoảng Thời gian.

Nhưng Ngay tại Thời khắc này, Trương Hằng cảm nhận được một cỗ đao động tinh thần từ trong quả trứng truyền ra.

Trương Hằng không khỏi vui mừng. Tuy rằng không có cảm giác linh hồn tương liên nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Như vậy có thể nói linh hồn Huyết khế cũng không coi là thất bại hoàn toàn.

Ngồi khoanh chân vài canh giờ trong căn nhà trúc. Trương Hằng không ngừng dùng ngân diễm Thiêu đốt nội đan của Hạo Thiên Xà Long Đan. tu vi chậm rãi tăng lên.

Mà quả trứng kia cũng không phát sinh thêm biến hóa gì. Trương Hằng có chút thất vọng thu nó vào trong túi trữ vật.

Liếc mắt nhìn không gian đã tràn đầy một màu đen bên ngoài cửa sổ. Trương Hằng tính toán tiếp tục điều dưỡng, khôi phục máu huyết.

Đúng lúc này, trên không của rừng trúc đột nhiên đánh xuống một đạo thiểm điện. Một tiếng hét lớn truyền tới tai Trương Hằng.

Trương Hằng cười lạnh, dùng thần thức quét qua một chút, phát hiện có một hắc y nhân che mặt đã bị cháy sém, nằm một góc trong cánh rừng trúc.

- Một phàm nhân!

Trương Hằng bĩu môi.

Tia sét trong trận pháp này hoàn toàn có thể giây sát tu sĩ Luyện khí kỳ. lại càng không cần phải nói là một phàm nhân.

Trương Hằng đương nhiên có thể đoán ra hắc y nhân che mặt này e rằng chỉ là một viên đá dò đường mà thôi.

Thần thức lại hướng ra ngoài rừng trúc, hắn nhanh chóng phát hiện ra bên ngoài còn một nhóm người.

Trúc Lâm Hiên, tự tiện xâm nhập, chết!

Có không ít người đang đứng ở bên cạnh tấm bia đá đặt trên con đường mòn trước rừng trúc.

Người cầm đầu là một trung niên mặc nho Bào. trong tay cầm một chiếc quạt lông, tướng mạo ôn Hòa, giống như một trí giả bình thường.

Hai bên trái phải của hắn có một nam một nữ. Nam chừng hơn ba mươi tuổi, diện mạo khá hung hãn. mặc cẩm Bào hoa lệ. Trong hai mắt hắn thi thoáng hiện lên vẻ hung ác.

Nữ nhân kia nhìn qua chừng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, bộ dáng bình thường, sống mũi hơi gãy, trên mặt bôi không ít son phấn, môi đỏ như máu. Nếu đứng gần nhìn có chút khiến người ta ghê tởm.

Đứng sau ba người này chính là lão già bố y họ Đinh.

Xem ra, lão già này luôn duy trì một cỗ kính sợ đối với ba người kia. Ba người này chính là ba vị tiên sư được cung phụng ở trong Vương phủ.

Trong đó, tu vi của trung niên nho Bào là cao nhất, đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. người trong Vương phủ đều gọi hắn là Gia Cát tiên sư. Gia Cát tiên sư này đúng là có trình độ nhất định về mặt trận pháp.

Nam nhân hung hãn kia thoạt nhìn cũng không giống một gã tu tiên nhưng trong Vương phủ cũng không có ai dám Khinh thường hắn được mọi người xưng là Hổ tiên sư. Nghe nói tên Hổ tiên sư này mỗi ba ngày phải được Vương phủ cung tiến một xử nữ mười lăm mười sáu tuổi. Mà mỗi cô gái từng tiến vào phòng hắn không có ai còn sống đi ra, thậm chí cả thi thế cũng không nhìn thấy. Hổ tiên sư là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.

Cuối cùng, nữ nhân mặc váy xanh với khuôn mặt trang điểm dày tên là Dư Tam Nương. Không biết ả ta như thế nào lại bước vào con đường tu tiên, tính cách có chút cổ quái. Ả ta không thích người khác gọi mình là Dư tiên sư hay Dư Tam Nương. Hay xưng hô là Dư tiểu thư Hay Dư cô nương mới thỏa mãn được thói ham danh của ả ta. Tu vi của Dư Tam Nương chỉ mới đạt tới Luyện Khí tiền kỳ.

Thần thức Trương Hằng đảo qua mấy người này. vẻn vẹn chỉ dừng lại trên người tên Gia Cát tiên sư kia một chút xíu.

- Gia Cát tiên sư. có thể phá được trận pháp trong rừng trúc này hay không?

Lão già bố y cung kính thỉnh giáo trung niên nho Bào.

Gia Cát tiên sư đưa tay khẽ vuốt chòm râu của mình, trong mắt lóe lên một cỗ hưng phấn nhàn nhạt:

- Trận pháp này gọi là Cửu Lôi Huyễn Sát Trận. Một khi tiến vào, thật giả khó phân. Tu sĩ Luyện khí kỳ tiến vào trong đó, chỉ sợ không có cơ hội toàn mạng.

- Lợi hại như vậy sao?

Hổ tiên sư nhíu mày, nhìn chằm chằm Trúc Lâm Hiên gần trong gang tấc. Mấy chữ trên tấm bia đá khiến trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác rất chán ghét.

- Tuy nhiên, so với Cửu Lôi Huyễn Sát Trận chân chính trong truyền thuyết thì trận pháp trong rừng trúc chỉ có uy lực bằng một phần mười mà thôi! Ta đoán thứ tu sĩ thần bí kia sử dụng có thể là một loại trận bàn vô cùng hiếm thấy trong Tu Tiên Giới!

Vẻ mặt Gia Cát tiên sư Mang theo Ý cười nói.

Đang ngồi trong rừng trúc, Trương Hằng không khỏi phải nhìn người này với cặp mắt khác trước.

Trận pháp của trận bàn này, bản thân Trương Hằng còn chưa biết được tên mà tên Gia Cát tiên sư chưa tiến vào trận đã phán đoán ra được. Ngoài ra, đối phương còn phán đoán ra sự thật là Trương Hằng đang sử dụng trận bàn.

- Trận bàn?

Ánh mắt của Hổ tiên sư và Dư Tam Nương sáng bừng lên.

Đối với những tên tán tu như bọn họ mà nói thì trận bàn hoàn toàn là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

- Nói như vậy. tu vi của tu sĩ thần bí trong rừng trúc có thể cũng không cao. chỉ dựa vào một trận bàn để lập uy mà thôi!

Dư Tam Nương khẽ nở một nụ cười, mị mị con mắt nhìn Gia Cát tiên sư.

Hổ tiên sư và lão già bố ý ở bên cạnh trong lòng không kìm được nổi lên cảm giác buồn nôn.

Tuy nhiên tính tình của Gia Cát tiên sư dường như rất tốt. năng lực miễn dịch với những thứ ghê tởm cũng rất cao. khuôn mặt vẫn ôn Hòa nói:

- Có khả năng này! Tuy nhiên, muốn sử dụng trận bàn này, tối Thiểu phải dùng tới mấy khối tinh thạch trung phẩm. Tu sĩ có được tinh thạch trung phẩm, thân phận khẳng định không đơn giản.

- Vậy chúng ta nên như thế nào?

Ánh mắt HỔ tiên sư nhìn khu rừng trúc sau tấm bia đá. mấy chứ trên đó khiến hắn rất chán ghét, nâng tay lên chuẩn bị đánh nát tấm bia này.

- Mấy tên các ngươi nhanh rời đi. Những kẻ tự tiện xâm nhập phải chết! Đừng trách Trương mỗ hạ thủ vô tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đúng lúc này, một Thanh âm nam nhân truyền tới bên tai ba tên tiên sư!

- Dĩ nhiên là thần thức truyền âm?!

Ba tên tiên sư không khỏi khiếp sợ.

Người truyền âm đại khái cách nơi này chừng bốn năm mươi thước. Có thể truyền âm với khoảng cách như vậy, tu vi tối Thiểu của đối phương nhất định phái là Trúc Cơ trung kỳ!

- Chúng ta mau lui!

Toàn thân Hổ tiên sư túa đầy mồ hôi lạnh, là kẻ đầu tiên quay đầu bỏ chạy. Nếu hắn vừa rồi ra tay đánh nát tấm bia đá, chỉ sợ đã bị cao nhân Trúc cơ kỳ bên trong rừng trúc trảm sát rồi.

Thần sắc của Gia Cát tiên sư bình tĩnh, hướng vào trong rừng trúc cao giọng nói:

- Bản nhân là Gia Cát Huyền Cơ. cũng nghiên cứu rất nhiều về trận pháp, hy vọng ngày sau có cơ hội cùng tham khảo với đạo hữu.

Ba người này đứng ngoài Trúc Lâm Hiên một lúc vẫn không thấy bên trong có bất cứ động tĩnh gì.

- Chúng ta đi thôi!

Gia Cát tiên sư lưu luyến nhìn Trúc Lâm Hiên một cái. quay đầu rời đi.

Trương Hằng vẫn ngồi xếp bằng điều tức như cũ. trên tay cầm nội đan của Hạo Thiên Xà Long Vương, ngọn lửa màu bạc đang không ngừng Thiêu đốt.

Phương thức tu luyện của Trương Hằng khác với những tu sĩ bình thường. Khi hắn tu luyện không cần hoàn toàn tĩnh tâm. có thể phân tâm làm một số chuyện khác.

Đan điền trong cơ thể trống rỗng xuất hiện những điểm sáng màu bạc, đều bị quang đoàn màu bạc hấp thu. sau đó một cỗ Luyện Hư Linh Khí mới xuất hiện lại bắt đầu rèn luyện thân thể. ngưng luyện nguyên thần của hắn.

Trong quá trình này, Trương Hằng thi thoáng dùng thần thức đảo qua tình cảnh trong hai túi trữ vật. Đóa tuyết liên trong túi trữ vật màu xanh lóe ra một tầng bạch quang dìu dịu. Trương Hằng có thể cảm giác tu vi của Ninh Tuyết Dung đang nhanh chóng gia tăng. Với tốc độ như vậy, chỉ sợ không tới một năm, tu vi của Ninh Tuyết Dung có thể đạt tới Trúc cơ kỳ.

Quả trứng màu xanh trong túi trữ vật màu đen lại không có biến hóa gì khác nhưng Trương Hằng lại có thể cảm nhận chân thực một cỗ dao động tinh thần từ bên trong.

Thời gian dần trôi qua. rất nhanh đã tới sáng ngày hôm sau.

Ánh mắt Trương Hằng vô tình nhìn xuống chiếc nhẫn nhìn rất bình thường trên ngón tay mình. Đây chính là thứ ô Lăng lưu lại cho hắn trước khi chết. Trương Hằng lúc đầu phán đoán thứ này có lẽ là Thông linh pháp bảo.

Nhưng giờ phút này, Trương Hằng đã phủ nhận phán đoán kia.

Thông linh pháp bảo có đẳng cấp như thế nào?! Những tu sĩ bình thường căn bản không thể hạ linh hồn huyết khế được!

Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay mình. Trương Hằng thầm nghĩ nếu đã không phải là Thông linh Pháp bảo thì nó là thứ gì?!

Bình luận





Chi tiết truyện