chương 582/ 777

Phịch!

Thi thể hắn rơi xuống, nện ở trên bờ cát ven đảo.

Mà lúc này, Trương Hằng vẫn còn duy trì tư thế dùng mũi nhọn viền của Phong Lôi Phiến cắt qua thân thể của hắn.

Dưới ánh mặt trời chói chang trên trời chiếu rọi xuống, ở phong nhận viền của Phong Lôi Phiến còn lưu lại vài vết máu cùng mảnh thịt, càng lộ vẻ đáng sợ và khát máu.

Ông~

Theo một vùng phong nhận mặt ngoài Phong Lôi Phiến xoay chuyển, tất cả vết máu cùng mảnh thịt đều tiêu tán không còn, khôi phục nguyên dạng không nhiễm một hạt bụi.

- Tu sĩ nhân loại... Kiếp này không giết chết ngươi, ta thề không là yêu!(:88:)

Sát khí cùng cừu hận trên mặt Cực Băng Hùng Vương càng ngày càng mãnh liệt, cơ bắp cứng rắn như sắt thép trên người run lên nhè nhẹ. Một cỗ khí tức kinh khủng muốn hủy diệt hết thảy sinh ra.

Ngao"

Cực Băng Hùng Vương phát ra một tiếng thét dài rung trời.

Trong một vùng hào quang màu lam, thân thể hắn chợt biến lớn mấy lần, trống rỗng cất cao lên đến mười trượng có dư, toàn thân mọc đầy lông màu hung thật dày, hiện ra hình thái chiến đấu nửa người nửa gấu. Lang nha bổng trong tay hắn cùng biến to biến dài, lưu chuyển một tầng hoa băng màu lam.

Vù~

Hắn hung hăng vung Lang nha bổng khổng lồ trong tay, một vùng quang ảnh băng tinh màu lam từ trên trời giáng xuống, đập mạnh về phía ác ma nhân loại tàn sát đám yêu tu trên Bát Yêu Đảo của hắn ở cách đó không xa.

Độn quang dưới chân Trương Hằng run lên, lôi quang lóe ra. phát ra tiếng "Đùng đùng roẹt roẹt" liên tiếp.

Vút-

Hắn khẽ vung Phong Lôi Phiến phất qua, cắt một vùng dư ba quang ảnh màu lam thành hai nửa, ung dung thối lui.

- Trước hết giết chết đám yêu trên Bát Yêu Đảo rồi giải quyết ngươi!

Trương Hằng thuấn di một cái, biến mất khôi chỗ cũ, Phong Lôi Phiến trong tay đột nhiên vung lên hướng Bát Yêu Đảo ở phía dưới.

Đột nhiên, một vùng gió lốc tử vong thổi qua trên hòn đảo này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trong lúc nhất thời, trên toàn bộ hòn đảo truyền đến một tràng tiếng kêu tan nát cõi lòng, hàng trăm hàng ngàn yêu thú chết đi trong kiếp nạn này.

Phong Lôi Phiến thiên về thần thông phạm vi lớn, nhằm vào tu sĩ cùng cấp lại không hề có uy hiếp trí mạng.

Nhưng một khi sử dụng nó đối phó với tu sĩ kém mình rất lớn sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng.

Sau khi một quạt của Trương Hằng qua đi, trên cả Bát Yêu Đảo, một phần ba số yêu tu đều đã chết đi.

Nếu muốn giữ mạng trong cơn lốc tử vong do Phong Lôi Phiến phát ra ít nhất phải có tu vi Hợp thể trung kỳ trở lên, hơn nữa phải có được một kiện Linh bảo phòng ngự hạ phẩm.

Mắt thấy sau một quạt của Trương Hằng giết chết nhiều yêu thú trên Bát Yêu Đảo như vậy, hai mắt Cực Băng Hùng Vương phun ra lửa, hét lên giận dữ:

- Tu sĩ nhân loại, có bản lĩnh tử chiến cùng ta một trận! Khi dễ yêu tu trên đảo, thân phận đại tu sĩ tôn quý của ngươi để ở đâu?

Trương Hằng vừa nghe xong, cười lạnh không thôi:

- Vừa rồi là ai muốn dựa vào ưu thế của số lượng quần ẩu Trương mỗ? Nếu muốn quần ẩu, ta đương nhiên phải chiều theo tới cùng. Chờ ta giết chết đám yêu thú quấy nhiễu chiến đấu của chúng ta, sẽ tới lấy mạng chó của ngươi!

Nói xong câu này, Phong Lôi Phiến trong tay Trương Hằng lại vung lên hướng Bát Yêu Đảo ở phía dưới.

Cực Băng Hùng Vương làm sao để hắn được như ý, thân hình cấp tốc xẹt qua, múa may Thông linh Pháp bảo thượng phẩm trong tay, ở trong hư không đánh ra một vùng quang ảnh băng tinh màu lam hoa cả mắt, lại bao trùm hướng Trương Hằng.

Trương Hằng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng ép tới khu vực nơi mình đứng, khó thể thuấn di.

Vù~~

Hắn dứt khoát lật tay vung Phong Lôi Phiến lên. Một vùng gió lốc xanh mênh mông mang theo lôi xà cuồng bạo đem Cực Băng Hùng Vương và Bát Yêu Đảo đều nhét vào trong phạm vi công kích.

Ầm~

công kích của Cực Băng Hùng Vương đánh tan rã uy năng do Phong Lôi Phiến phát ra, nhưng bản thân hắn cũng chật vật không chịu nổi, lớp lông ngoài thân bị nướng cháy bốc khói nhẹ, nhìn khá buồn cười.

Bị đối phương bức tới quẫn cảnh như này, tuy rằng Cực Băng Hùng Vương còn không bị bao nhiêu thương tổn thực chất nhưng lửa giận trong lòng lại bốc lên tới cực điểm, vùi lấp một tia lý trí cuối cùng.

Bá!

Trương Hằng đã thuấn di tới một phía khác Bát Yêu Đảo, nâng Phong Lôi Phiến hung hăng vung tới.

Vù~~

Gió lốc tử vong cường đại lại một lần nữa tàn sát bừa bãi ở mảnh đất yêu thú tụ tập dày đặc nhất của Bát Yêu Đảo.

Sau một quạt, yêu thú trên Bát Yêu Đảo chỉ còn lại không đến một thành (10%), đồng thời số lượng vài đại yêu tu đang chiến đấu với hai Huyết Sát Quân Vương đang giảm bớt.

Trương Hằng thoáng thở ra một hơi mới thu Phong Lôi Phiến vào trong cơ thể.

Hai lần thi triển thần thông phạm vi lớn, nháy mắt giết hang ngàn tu sĩ đỉnh cấp. công kích như vậy vẫn tương đối khá tiêu hao pháp lực.

Hai mắt hắn lấp lánh ánh bạc như trước, trong tay nhảy lên một đoàn quang cầu ngân diễm to lớn bắn vụt ra ngoài, sau đó hóa thành mấy chục đạo ngân xà bay về phía các góc của Bát Yêu Đảo.

Roẹt Roẹt Roẹt —

Ngân diễm điên cuồng cắn nuốt Pháp bảo của yêu thú Hợp thể kỳ trên đảo lưu lại, về phần thi thể của đám yêu thú đã sớm hóa thành mảnh vụn dưới uy lực của Phong Lôi Phiến.

Nếu dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống sẽ phát hiện trên Bát Yêu Đảo lóe lên mấy chục điểm sáng màu bạc, chúng nó đang không cắn nuốt thiên địa tinh túy còn sót lại của Linh bảo.

- A... Lão đại báo thù cho ta!

Vị đại yêu tu đang chiến đấu cùng Nam Kiếm Phong đột nhiên nổ tung, sinh ra một luồng sóng xung kích cường đại, ngay cả Trương Hằng cùng Cực Băng Hùng Vương ở trên bầu trời cũng bị lan đến không nhỏ.

Phốc!

Chịu đựng một kích này, Nam Kiếm Phong phun ra một búng máu sắc mặt trắng bệch, bị thương không nhẹ.

Uy năng sinh ra do Hợp thể đại yêu tu tự bạo là đáng sợ cỡ nào, cho dù hắn thoát khỏi một đoạn khoảng cách cũng vẫn bị thương không nhẹ.

- Tam đệ...

Tất cả lửa giận trong mắt Cực Băng Hùng Vương đều hóa thành cừu hận khắc cốt bi thương tột cùng.

- Ta muốn giết chết các ngươi, giết chết tất cả các ngươi!!!

Trong cơ thể hắn trào ra một cột huyết quang tận trời, thân thể lại tăng vọt gấp đôi giống như một người khổng lồ kình thiên, khí thế trên người cũng tăng gấp đôi. Tinh thần uy năng tràn khắp hư không hóa thành một đoàn lưỡi dao sắc màu máu hư vô trực tiếp hung hăng đâm về phía Trương Hằng.

Trương Hằng chấn động, không biết Cực Băng Hùng Vương này thi triển bí thuật gì mà thực lực lại tăng lên gấp đôi.

Thực lực của đại yêu tu cấp chuẩn Phủ chủ vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, nếu như tăng lên gấp đôi vậy sẽ mạnh mẽ tới mức độ nào?

Trương Hằng lộ vẻ ngưng trọng, vươn một bàn tay, khẽ quát:

- Âm Dương Quyết!

Đột nhiên, từ trong lòng bàn tay hắn vươn ra một lốc xoáy Thái Cực Âm Dương đem một kích toàn lực trong cơn thịnh nộ của Cực Băng Hùng Vương hoàn toàn ngăn chặn.

Ông~

Lốc xoáy Thái Cực Âm Dương sau một đợt vặn vẹo, đem cỗ tinh thần uy năng công kích gần bằng với cấp Phủ chủ này hóa thành hư vô.

Sau khi tiếp được một kích này, trong lòng Trương Hằng hoảng sợ: "Người này trong khoảng thời gian ngắn lại có thể tăng thực lực của mình lên tới trình độ cấp Phủ chủ!"

"
Phải thừa dịp trước khi hắn khôi phục thần trí mà giết chết hắn!"

Trong mắt Trương Hằng xẹt qua một đạo hàn quang, lập tức tế ra Phá Không Kiếm.

Vút—

Độn quang dưới chân Trương Hằng run lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía chếch trên đầu Cực Băng Hùng Vương.

Vào giờ khắc này, tâm thần hắn cùng Phá Không Kiếm hòa làm một thể, tiến vào trạng thái vô kiên bất tồi, phá nát vạn vật.

Ông~

Trên mũi kiếm màu bạc trong suốt lóe lên mũi nhọn khác thường, tinh thần uy năng ẩn chứa cùng đạt tới một trình độ cực cao.

- Phá!

Trương Hằng đột nhiên vung Phá Không Kiếm, trong hư không xẹt qua một tia chớp màu bạc như thuấn di đánh về phía Cực Băng Hùng Vương thực lực tăng vọt, huyết quang vờn quanh toàn thân.

Cực Băng Hùng Vương vừa chuẩn bị phản kích thì thấy trong tia chớp màu bạc kia ẩn chứa một cỗ áp lực nặng ngàn vạn cân khổng lồ như núi đem linh hồn cùng thân thể hắn song song chấn áp tới vực sâu vô tận.

- Đây là... thần thông gì?

Trong đôi mắt đỏ như máu của hắn hiện ra một tia sợ hãi, trong chớp mắt khôi phục hơn phân nửa thần trí.

Lần này, Trương Hằng phát huy mười thành uy lực của "một kiếm mạnh nhất".

Vút... Xuy—

Trong thần thức nắm giữ của Cực Băng Hùng Vương, khoảnh khắc Phá Không Kiếm chém ra. một đạo quang hồ màu bạc đánh tới như một tia chớp làm hắn khó có thể nảy ra ý niệm phản kháng.

Rống!!!

Hắn hét lớn một tiếng, lông tóc toàn thân dựng ngược, bên ngoài thần hiện ra một bộ giáp trụ màu lam, phóng ra một cỗ khí đông lạnh.

Ông~

Lam quang bùng lên, vị trí nguyên bản của Cực Băng Hùng Vương hình thành một pho tượng băng màu lam thật lớn.

Xuyên quang tầng băng nửa trong suốt có thể nhìn thấy Cực Băng Hùng Vương bị tầng băng màu lam bảo vệ ở trong.

Khanh—

Tia chớp màu bạc đại biểu cho "một kiếm mạnh nhất" vừa khéo đánh lên trên khối băng màu lam, phát ra một tiếng nổ vang trời.

Sau khi đánh ra một kiếm này, sắc mặt Trương Hằng trắng bệch, thân thể lắc lư như muốn ngã.

Khối băng màu lam lại không tổn hao chút nào.

Chính vào lúc này, một thanh âm yêu dị từ ngoài mấy chục vạn dặm truyền đến:

- Chậc chậc! Đánh nhau thật kịch liệt, bản phủ chờ đã lâu.

Bình luận





Chi tiết truyện