chương 432/ 777

Trên bầu trời Cực Diễm Sơn. mấy đám mây đen nặng trịch lặng yên kéo tới làm cho trên mặt đất hơi có vẻ U ám và trầm xuống.

Giờ này, ở trong Cực Diễm Điện của Cực Diễm Môn đang tụ tập đông đủ các cao tầng. Quách Phong toàn thân mặc cẩm bào hoa lệ ngồi trên bảo tọa tông chủ, đầu đội Thanh Ngọc Quan, ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng khẽ lướt qua mấy chục tu sĩ bậc cao trong đại điện.

ở bên cạnh hắn, nằm một con Hắc Báo cả người tản ra khí tức khủng bố. bộ lông màu đen trên người lấp lánh hàn quang, hai mắt màu đỏ sậm sắc bén như đao cũng nhìn chằm chằm các tu sĩ phía dưới. Nếu nghĩ rằng nó Chỉ là một con báo hoặc là yêu thú bình thường, như vậy ngươi sai lầm mười phần rồi! Nghe nói trong hàng ngũ Nguyên Anh Kỳ. gần như không có bao nhiêu tu sĩ nhân loại có thể địch nổi nó.

Gần sát bảo tọa của tông chủ ở phía dưới chính là mười mấy chỗ ngồi riêng biệt của các Đại trưởng lão Cực Diễm Môn, mỗi vị dựa theo thực lực cao thấp ngồi theo thứ tự.

Ngồi ở trên cùng chính là Tử Cực tán nhân, một thân tu vi nghiễm nhiên đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn thực lực có thể nói là cường đại nhất trong các tu sĩ tại đây.

Ngồi đối diện với lão chính là Bách Luyện đại sư. Bách Luyện đại sư mặc dù thực lực không tính là siêu quần, nhưng có được một thân tài nghệ luyện khí khiến cho người ta kính phục, cho nên địa vị trong Cực Diễm Môn cũng tương đối cao.

Với hai người cầm đầu, tiếp theo phía dưới còn có Lam Hỏa, Thiên Lai thượng nhân, Bích U tiên tử và một vài trưởng lão Nguyên anh kỳkhác mới gia nhập, cũng không ít gương mặt xa lạ.

Xuống chút nữa chính là ba bốn mươi vị tu sĩ Kết Đan Kỳ. Bọn họ đều không có tư cách ngồi ghế. toàn bộ đứng ở phía dưới đại điện, thậm chí ánh mắt không dám nhìn thẳng vào các đại nhân vật phía trên.

Cũng giống như ngày xưa, đông đúc giới cao tầng Cực Diễm Môn hội tụ ở Cực Diễm Điện, nhưng Chỉ khác là trên bào tọa của tông chủ không phải cùng một người.

Nguyên tông chủ Bất Tử Tà Đế đã không biết tung tích, lại biến thành Quách Phong là đệ tử của hắn!

- Bắt đầu từ hôm nay. Quách Phong ta kế thừa sư mệnh, trở thành tân nhiệm tông chủ của Cực Diễm Môn. trong các ngươi có người nào không phục không?

Quách Phong vẫn ngồi trên bảo tọa tông chủ không nhúc nhích, trong cơ thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vầng mặt trời màu tím đen. ánh mắt lấp lóe làm cho toàn bộ bầu không khí trong đại điện như ngưng đọng lại.

Khi ánh mắt của hắn lướt qua trên mặt các tu sĩ. lập tức khiến cho những tu sĩ lòng mang ý xấu kia cảm thấy một trận kinh hoàng lo sợ không yên.

Cực Diễm Môn hùng mạnh như vậy. là tông môn đệ nhất của Tam Tinh Vực, sắp nhường chủ vị kế thừa tông chủ cho thiếu niên trước mắt này sao?

Phía dưới một số tu sĩ mới gia nhập tâm lý nhiều ít có điều không phục.

Có vài vị trưởng lão Nguyên anh kỳchuyển ánh mắt dời tới trên người Tử Cực tán nhân.

Thực lực của Tử Cực tán nhân, có thể nói là cường hãn nhất trong đại điện, nếu có lão dẫn đâu như vậy rất có khả năng hạ bệ thiếu niên mới vừa thượng vị tông chủ trước mắt này.

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của mọi người, Tử Cực tán nhân vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, dưới ánh nhìn chăm chú của các tu sĩ. lão đứng dậy:

- Bái kiến tông chủ!

Tử Cực tán nhân vô cùng cung kính thi lễ với Quách Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Bái kiến tông chủ!

- Bái kiến tông chủ!

Có hắn dẫn đầu. chúng tu sĩ sao còn đám chậm trễ. một đám đều cung kính hướng về phía thiếu niên tông chủ trên bào tọa hành lễ.

- Xin hỏi tông chủ đại nhân! Không biết tông chủ tiền nhiệm ở đâu?

Một trưởng lão Nguyên anh kỳtò mò hỏi. các tu sĩ còn lại đều chăm chú theo dõi, hiển nhiên cũng rất quan tâm vấn đề này.

Có thể nói, vị thế đại tông đệ nhất Tam Tinh Vực hiện nay. là từ một tay của tông chủ tiền nhiệm Bất Tử Tà Đế tạo ra, hắn chính là linh hồn của Cực Diễm Môn!

Ánh mắt của Quách Phong trở nên xa xăm. ngóng nhìn phía bầu trời phương xa. ánh mắt phức tạp khó tả. thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Sư tôn bất cứ lúc nào cũng đều Ở Tam Tinh Vực, người thủ hộ nơi này một ngàn năm...

Sáng sớm, trên đường lộ Tán Tu Minh Hắc Thủy Trấn sau cơn mưa còn chưa khô.

Băng Vi cùng Yến Vũ Tình giống như mọi ngày, hô hấp không khí trong lành, bắt đầu ở trong sân tu luyện.

Nhưng có điều khác biệt với trước đây là, ở bên cạnh họ đứng một gã thanh niên diện mạo cực kỳ tầm thường, hai tay hắn xoa thắt lưng, bộ dáng thật cả lơ phất phơ, miệng ngậm một cọng cỏ dại, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua trên người hai nàng nhưng trong lòng không một chút tạp niệm.

- Ta nói Trương Bình này! Ngươi phải vướng víu làm phiền chúng ta đến khi nào?

Băng Vi hơi có vẻ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nam nhân thanh niên bên cạnh một cái hỏi.

Thanh niên được gọi là Trương Bình cười ha hả:

- Chỉ cần một ngàn năm...

Đồng thời vừa nói chuyện. Trương Bình vừa dùng thần thức quét ngang phạm vi vạn dặm. chú ý tất cả nhất cử nhất động ở vùng phụ cận, trên mặt vẫn luôn là một bộ dáng nhàn nhã thành thơi.

Cuối cùng, hắn đơn giản đặt mông ngồi dưới đất, nói thầm trong lòng: "Cũng không biết các ngươi có sống tới một ngàn năm hay không..."

- Đừng nói một ngàn năm, không cần tới mấy trăm năm, chúng ta đều biến thành lão thái bà, đến lúc đó ngươi còn ở lại chỗ này sao?

Yến Vũ Tình tò mò ngắm nhìn thanh niên trước mắt, trong mơ hồ nàng có một loại cảm giác nhìn như quen mặt.

- Các ngươi có thể trở nên già lão. ta cũng có thể...

Chỉ thấy Trương Bình lấy tay xoa trên mặt một cái. Lập tức, vốn gương trẻ trung lập tức biến Thành gương mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân già cả bảy mươi tuổi, khiến cho hai nàng trước mắt mặt hoa thất sắc.

- Hà hà...

Trương Bình cười một tràng xấu xa, lại lấy tay xoa trên mặt lần nữa, lập tức biến trở về hình đáng cũ.

- Làm ta sợ muốn chết... Không nghĩ tới Trương Bình ngươi còn biết làm ảo thuật.

Băng Vi lấy tay vỗ vỗ bộ ngực, le lưỡi, quay đầu lườm hắn một cái trắng con mắt.

- Ngươi thật sự phải quấy rầy chúng ta một ngàn năm sao?

Yến Vũ Tình khẽ chớp chớp đôi mắt sáng, dường như không tin hỏi.

- Đúng vậy... một ngàn năm... sinh lão bệnh tử... vui buồn yêu hận...

Trương Bình xoay người nhìn về hướng Tử Vực xa xôi trong mắt thi thoáng lóe sáng, cố tránh ánh mắt của Yến Vũ Tình cùng Băng Vi.

Tại mật địa Tử Vực. trong đại điện Huy Hoàng Tuyên cổ.

Hắc Ma Hoàng, Lạc Hà, Trương Hằng phân ra ngồi ba góc trên một thạch dài trong đại điện U ám. dưới ánh sáng màu vàng lợt của mấy chục viên Dạ Minh Châu chiếu rọi. mang đến một loại ý cảnh buổi hoàng hôn mặt trời lặn phương Tây.

Trừ ba đại đầu sỏ trước mắt, trong đại điện còn có hai vị đại tu sĩ Hóa Thần KỲ nhân loại: Từ Huyền cùng Thánh Lam Thủy Tiên.

Mà phía sau Hắc Ma Hoàng thì đứng Bốn năm yêu thú Hóa Thần KỲ tướng mạo dữ tợn. ánh mắt hung dữ ác độc, lộ ra một cỗ khí tức giết chóc.

- Chúng ta đã chờ ở đây nửa tháng rồi. chẳng lẽ còn chưa tới thời cơ tốt nhất sao?

Trương Hằng nhìn chăm chú vào Hắc Ma Hoàng ở đối diện, thủy chung không sợ hãi, thản nhiên hỏi.

- Thời gian không sai biệt lắm tới rồi...

Hắc Ma Hoàng khẽ nhìn lướt qua Trương Hằng. rồi ánh mắt dừng lại trên mặt Lạc Hà:

- Nghe ý tứ của Lạc Hà đạo hữu, mục đích chuyến này của đạo hữu Chỉ là trợ giúp ba người Trương đạo hữu rời Tử Vực, mà chính mình cũng không đi Chu Vương Triều, có việc này sao?

Lạc Hà lạnh nhạt nói:

- Đi Chu Vương Triều đối với Lạc mỗ mà nói không có nhiều ý nghĩa, chờ sau khi đưa Trương huynh đệ đi. ta sẽ tiềm ẩn ở Tiên Nho Trai Sở quốc, không nhúng tay vào chuyện của giới tu chân. Hắc Ma Hoàng các hạ không cần lo lắng vì tồn tại của ta, mà sẽ ảnh hưởng tới cân bằng thực lực giữa Yêu tộc và nhân loại.

Hắc Ma Hoàng khẽ cười nói:

- Con dân Yêu tộc ta cả ức vạn. phân bổ ở các góc Tam Tinh Vực. mỗi phương siêu cấp cường giả tiềm ẩn cũng không ở số ít. năng lực sinh tồn lại cực kỳ cường hãn, đâu có dễ dàng hủy diệt như vậy. Ta Chỉ là lấy làm lạ, chẳng lẽ Lạc đạo hữu không động tâm một chút nào với Chu Vương Triều nơi điều kiện tu luyện tuyệt hảo kia, hay là bản tôn của đạo hữu ở ngay tại Chu Vương Triều?

- Ngươi yên tâm, bản tôn của ta trước mắt không ở Chu Vương Triều. Theo phạm vi địa vực Chu Vương Triều rộng lớn gấp mấy ngàn lần Tam Tinh Vực. các ngươi cụ thể sẽ tiến vào vị trí nào ở Chu Vương Triều, đều khó có thể biết trước được. Hơn nữa với thực lực Thần thú Hóa Thần đỉnh phong của ngươi, ở Chu Vương Triều Chỉ cần hết sức cận thận một chút, cũng không sợ bị ai tính kế.

Lạc Hà cười bình thản nói.

Hắc Ma Hoàng gật gật đầu:

- Đi tới Chu Vương Triều chính là tâm nguyện của bổn hoàng mấy vạn năm qua. nếu chuyến đi này có thể Thành công, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ.

- Như thế rất tốt.

Trương Hằng gật đầu khen ngợi.

- Tốt lắm, giờ chúng ta xuất phát đi! Để ta dẫn đường cho các ngươi tới khu vực cấm chế yếu nhất của Tử Vực.

Sau khi đạt thành cộng đồng hiệp nghị, Hắc Ma Hoàng mang theo đám người Trương Hằng. bay đi về hướng bên trong Tử Vực càng ngày càng U ám.

Nói đến địa phương Tử Vực, Trương Hằng vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.

Dọc theo đường đi, dưới chân là rừng rậm hiu quanh âm u, bầu trời là một mảnh U ám. ánh mặt trời khó có thể chiếu xuống bên dưới.

Càng bay vào trung tâm Tử Vực. mùi máu tanh trong không khí càng nồng nặc. một cảm giác áp lực trầm trọng nảy sinh, tận đáy lòng mọi người.

Trong quá trình phi hành, Hắc Ma Hoàng tán phát ra một thân khí tức Thần thú kinh thế hãi tục. khiến cho các loại yêu thú cường đại ở bốn phía cũng không dám tùy tiện tới gần.

Trương Hằng tùy ý phóng thần thức lướt qua bốn phía, phát hiện nơi này vô số kể yêu thú bậc cao. yêu thú Biến Hóa Kỳ cũng không ít. Trong mắt chúng ẩn ẩn lộ ra một tia huyết quang, toàn thân tản mát ra khí tức giết chóc.

Có thể nghĩ mà biết, nếu không có khí tức Thần thú cường đại của Hắc Ma Hoàng, ngàn vạn yêu thú bậc cao ở khắp chung quanh đủ để cho đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ thấy mà khiếp sợ.

- Yêu thú bậc cao Nơi này. phần lớn có thần trí nhất định, tu sĩ Nguyên anh kỳbình thường đi vào đây một bước, liền có hai phần ba người lòng sinh ý thối lui...

Hắc Ma Hoàng thản nhiên giải thích.

Trương Hằng thầm cảm thán trong lòng, đối mặt với nhiều yêu thú cao cấp như vậy. tu sĩ Nguyên anh kỳbình thường căn bản là không có dũng khí vượt qua.

- Đây Chỉ là bên ngoài Tử Vực mà thôi...

Hắc Ma Hoàng nhẹ nhàng chêm thêm một câu, là chúa tể Tử Vực. hắn biết rõ nơi này như lòng bàn tay.

Một đường không nói chuyện, lại phi hành về phía trước ước chừng mười vạn dặm. mùi máu tanh đột nhiên càng nồng nặc hơn rõ ràng tăng cao một cấp bậc.

Đập vào mắt có thể nhìn thấy một vùng đất đai màu đỏ sậm. Dường như là bị máu tươi nhuộm hồng, trong không khí lại bao phủ một màn huyết vụ quỷ dị.

Sau khi tiến vào bên trong màn huyết vụ. thần thức của tu sĩ lập tức chịu trói buộc lớn. thần thức của Từ Huyền, Thánh Lam Thủy Tiên Chỉ có thể kéo dài không đến trăm dặm. Hơn nữa càng bay sâu vào bên trong, hạn chế của thần thức lại càng lớn.

- Chúng ta đã tiến vào bên trong Tử Vực. các ngươi phải cận thận một chút, ở trong màn huyết vụ này thực quỷ dị. có thể ảnh hưởng tới tâm trí. nếu không cận thận liền có thể bị lạc hồn ở Trong đó, trở Thành Sát Lục Khôi Lỗi trong quỷ vụ.

- Sát Lục Khôi Lỗi?

Trương Hằng hơi sửng sốt.

Mà Đúng lúc này, mơ hồ bên trong màn huyết vụ truyền đến hàng ngàn hàng vạn tiếng hồn phách kêu gào thảm thiết, làm cho tâm thần người ta chao đảo mất tinh thần.

Hai mắt Trương Hằng lóe sáng, xuyên thấu qua bên trong màn huyết vụ, lập tức hắn phát hiện vô số oan hồn lệ quỷ. chúng nó trôi nổi trong thiên địa, đông nghìn nghịt như châu chấu khiến cho da đầu người ta run lên.

- Nơi này như thế nào có nhiều quỷ vật như vậy...

Trương Hằng kinh ngạc nói...

Bình luận





Chi tiết truyện