chương 686/ 777

Bởi vì người dẫn đường là Trương Hằng. cho nên cổ Thương mới có ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Trương Hằng lại rất bình tĩnh, khóe miệng treo ý cười.

Đột nhiên Lạc Hà cười khổ, giành nói trước:

- Cổ huynh không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta một đường không gặp phải phiền phúc gì. đều là nhờ phúc của Trương huynh đệ.

Cổ Thương giật mình, cười to:

- Ta lại quên mất, Trương đạo hữu trừ thực lực thông thiên giới này ra, còn nắm giữ thuật bói toán thần kỳ.

Cho tới nay, Trương Hằng vượt qua Dị Loại Thiên Kiếp, tu luyện thần công nghịch thiên Bất Tử Kim Thân, đặt ấn tượng cho người ta là mạnh mẽ, ngoài ra còn là biến thái.

Điều này làm cho những người khác xem nhẹ hắn còn nắm giữ những thần thông khác.

- Có Trương đạo hữu tọa trấn, chuyến đi chủ động phủ lần này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cổ Thương tràn ngập mừng rỡ nói. lần đầu trong đời cảm thấy may mắn vì có được một minh hữu mạnh mẽ.

Trương Hằng thu ý cười lại, khẽ lắc đầu, nói:

- Thần Linh Nhãn có thể cho ta cảm ứng lành dữ, cũng với nhìn lén được thời không, chỉ khi nào có nhân vật cấp nghịch thiên tham dự vào thì uy lực hiệu quá giảm mạnh, thậm chí có thể mất hiệu lực. Cho nên, chúng ta không thể quá ỷ lại vào thuật này, sau khi tiến vào chủ động phủ vẫn phải bảo trì cảnh giác cẩn thận.

- Nói có lý. thực lực là trụ cột. cẩn thận vẫn không thể thiếu được, nếu thêm một chút may mắn thì tốt nhất.

Cổ Thương gật đầu.

- Đúng, may mắn rất quan trọng.

Trong mắt Trương Hằng chớp động thần quang, đột nhiên nhớ lại những khó khăn chồng chất bên trong phân động phủ Huyết Sát.

Có đôi khi, may mắn đủ cao. có thể lấy được thành tựu không thể tưởng tượng.

Như là mập mạp Vương Viên Phương Vân Sơn. sau khi tiến vào động phủ thì tu vi cơ bản là thấp nhất, nhưng cuối cùng hắn vẫn còn sống, còn chiếm được linh đan mà hắn mơ ước.

Còn người không may mắn như là đám người Nam Minh, Mộ Tuyền, cuối cùng rơi xuống kết cục hết sức bi thảm.

"Không biết chuyến đi động phủ lần này. may mắn của ta sẽ như thế nào?"

Trong lòng Trương Hằng âm thầm nghĩ.

Thực lực của hắn ở trong các tu sĩ tinh anh Chu Vương Triều là số một số hai, lại có được thần thông phụ trợ nghịch thiên Thần Linh Nhãn, làm người tính toán cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Có thể nói, thực lực, tâm trí, các nhân tố khác... Trương Hằng đều có đủ.

Hiện giờ nhân tố duy nhất mà hắn không nắm chắc, chính là may mắn!

Nhưng mà ngay cả nhân vật cấp nghịch thiên thượng giới cũng không thể nắm giữ thứ may mắn này, huống chi là một tu sĩ hạ giới như hắn.

- Có Trương đạo hữu dẫn đường, chúng ta nắm giữ bản đồ tầng ngoài động phủ này. có lẽ cũng không quá khó.

Cổ Thương thoải mái hơn.

- Đúng là không khó. nhưng nơi này có hạn chế rất lớn đến thần thức cùng với các loại thần thông Thiên Nhãn, nếu khu vực quá lớn. sợ là chúng ta cẩn một thời gian mới có thể thăm dò rõ ràng tình huống nơi này.

Trương Hằng vừa dẫn đường đi trước, vừa nói.

Lại bay ra mấy vạn dặm. phía trước lại xuất hiện vòng sóng gợn màu máu giới hạn.

- Đi đến tận cùng rồi.

Trương Hằng nhìn sang Lạc Hà cười.

Trên đường đi, bọn đi đi một mạch thẳng tắp không gặp nguy hiểm gì, mới có thể nhanh đến tận cùng như thế.

- Những nơi đi qua cùng các khu vực nguy hiểm đều đã ghi nhớ. lại đi qua vài hướng nữa, có lẽ sẽ thăm dò rõ ràng tình huống tầng ngoài chủ động phủ này.

Trương Hằng nhàn nhã bình tĩnh nói. sau đó lại dẫn ba người bay về một phía.

Vừa bay ra mấy ngàn dặm. phía trước truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt và uy áp mạnh mẽ, khiến tâm thần Trương Hằng khẽ rung lên.

- Nhất định là phía trước có nhân vật cấm kỵ giới này chiến đấu.

Bốn người ngừng lại.

- Dù sao chúng ta cũng tính đi hướng này. thuận tiện xem thử, có lẽ sẽ được chỗ tốt gì đó.

Trương Hằng lập tức quyết định. Lạc Hà cổ Thương cũng không phản đối, theo hắn dẫn đầu.

Ầm ầm...

Ở một chỗ khe sâu nhỏ. một con rắn lớn toàn thân ngưng kết lần giáp màu đen. dài đến mấy trăm thước, miệng phun ra lưỡi dài màu đen, đôi mắt rắn còn lớn gấp mấy lần lồng đèn, tản ra hàn quang làm người ta run sợ.

Lúc này, ở trong hư không trên đầu con rắn vảy đen này có hai nhân vật Tán tiên phát ra tiên linh khí, đang đấu pháp với nó.

Ở xa một chút, còn có một ít tu sĩ phủ chủ, Độ Kiếp.

- Ồ? Đó không phải là Tam Tiên Đảo Âm Dương Tán Tiên cùng Linh Hư Tán Tiên hay sao?

Trương Hằng chợt kinh ngạc nói. mấy người đã bay đến gần đó, lập tức làm hai nhân vật Tán tiên cảnh giác.

- Con rắn vảy đen này lại là yêu thú Đại Thừa KỲ sắp hóa rồng phi thăng thượng giới. Lạc Hà có vẻ kinh ngạc nói.

- Các người nhìn xem!

Tròng mắt đỏ tím của Cổ Thương đột nhiên rơi vào sau lưng con rắn lớn vảy đen kia.

ở sườn núi khe sâu kia. có một gốc kỳ hoa màu tím. trên đó kết mấy quả xanh sáng bóng. Kích cỡ như trái nho. sáng bóng như thủy tinh, tản ra hương thơm kỳ lạ mê người.

- Đó là Thiên Hương Quả trong truyền thuyết!

Cổ Thương kinh hô một tiếng, giọng khẽ run lên.

- Thiên Hương Quá? Chính là Thiên Hương Quá trong truyền thuyết, ăn một quả có thể miễn dịch hết thảy ảo thuật tinh thần, cũng nhìn thấu tất cả cấm chế hạ giới? Nghe nói quả này có thể đề cao ngộ tính tu sĩ rất lớn, ngay cả tiên nhân cũng phải động lòng, đúng là cực kỳ nghịch thiên.

Lạc Hà không khỏi kinh hô.

Thần sắc Trương Hằng hơi kinh ngạc, nhìn hai đại Tán tiên đấu với cự xà vảy đen khí thế ngất trời, thầm nghĩ:

"Vì sao chỉ thấy hai vị Tán tiên Tam Tiên Đảo. Nghê Thường Tán Tiên thần bí nhất đi đâu rồi?"

- Âm Dương đạo hữu. ta thấy hai vị ứng phó yêu tu này dường như có chút quá sức. có cần Trương mỗ trợ giúp một tay không.

Trương Hằng cười ha ha nói với hai vị Tán tiên.

Cự xà vảy đen kia có lực phòng ngự kinh người, tốc độ lại nhanh mạnh, miệng phun ra chất độc màu tím có thể ăn mòn cả Pháp bảo. Tuy rằng hai đại Tán tiên cùng cấp với nó. nhưng cũng không thể dễ dàng giải quyết nó trong thời gian ngắn.

Tê tê!

Cự xà vảy đen kia cảm giác được mấy người Trương Hằng mắt lạnh đứng nhìn, trong mắt chợt lóe hàn quang, liếc bọn họ một cái.

Chỉ là, khi ánh mắt cự xà quét qua người Trương Hằng. thân thể khổng lồ chợt cứng đờ. dường như cảm giác được vài phần nguy cơ.

- Giỏi cho yêu thú linh tính!

Trương Hằng chậc chậc làm lạ nói.

- Trương Hằng. Thiên Hương Quả này là Tam Tiên Đảo là chúng ta phát hiện trước, lúc này các ngươi đứng ở đó. chẳng lẽ muốn làm ngư ông hưởng lợi?

Linh Hư Tán Tiên đang đánh nhau, quát lạnh một tiếng, hết sức bất mãn với việc đám người Trương Hằng có ý chen chân.

Lạc Hà, Cổ Thương chỉ thản nhiên đứng đó, không lên tiếng, chờ đợi quyết định của Trương Hằng.

- Ha ha, Trương mỗ cũng không đến mức làm chuyện như thế.

Trương Hằng cười cười, tiếp đó bâng quơ như không hỏi:

- Không biết vị Nghê Thường Tán Tiên sao lại không đi cùng các vị. Nếu có nàng ở đây. ba người đối phó con rắn này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

- Nghê Thường đạo hữu...

Linh Hư Tán Tiên vừa nói nửa câu. biến sắc ngừng lại, khẽ hừ nói:

- Vì sao ta phái nói cho ngươi.

Trương Hằng khôngkhỏi thở dài, có vẻ tiếc nuối nói:

- Không nói cũng được, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

- Trương mỗ định giúp các vị giết cự xà váy đen này không điều kiện...

Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia âm mưu.

Trợ giúp không điều kiện?

Hai đại Tán tiên nao nao, không biết Trương Hằng đang đánh chủ ý gì.

Bình luận





Chi tiết truyện