chương 625/ 777

Thời gian trăm năm, chớp mắt trôi qua.

Truyền thuyết có liên quan đến Trương Hằng cùng dần dần tan biến ở Chu Vương Triều, chỉ còn một phần rất ít người còn có ấn tượng sâu sắc.

Đối với đa số người tu chân vội vàng tu luyện mà nói một người đã chết cũng không để lại bao nhiêu dấu vết trong lòng bọn họ. chỉ khi có người vô tình nhắc tới, mới giật minh tỉnh ngộ, nhớ đến người này.

Trong thời gian trăm năm này. Chu Vương Triều cũng đã xảy ra những biến đổi không lớn không nhỏ.

Trong đó, ở trên một hòn Đảo bị quên lãng thuộc hải vực Tam Tiên Đảo. một môn phái tu chân xa xưa thần bí khôi phục - Tinh Nguyệt Môn.

Đảo hoang bị vứt bỏ này tự nhiên là Phàm Vân Đảo mà Trương Hằng vô tình cởi bỏ Tất Tử Huyết Chu.

Nhiều năm qua, linh khí trên Phàm Vân Đảo đã sớm khôi phục bình thường, không khác gì những hòn đảo khác. Hơn nữa, diện tích hòn đảo này rất lớn, có thể chứa được không ít tu sĩ.

Tám mươi năm trước, Phàm Vân Đảo được một vị đại thần thông bố trí Bát Hoang Tụ Linh Tiên Trận cực kỳ hiếm thấy.

Nghe nói, trong truyền thuyết trận này là Tụ Linh Trận ở thượng giới, có được diệu dụng đặc thù, mạnh mẽ tăng phẩm chất linh khí trên Phàm Vân Đảo lên mây cấp bậc.

Lúc này, chất lượng linh khí trên Phàm Vân Đảo cũng không hề thua kém, có thể so sánh với hòn đảo tu chân cấp hai.

Một ngày, trên Phàm Vân Đảo bay ra hai đạo độn quang, phân biệt là Quách Phong cùng Vân Dịch.

- Đại sư huynh, hôm nay tam sư muội có chuyện, không thể đi Độ Kiếp Tuyệt Địa.

Vân Dịch nói với Quách Phong.

Quách Phong có vẻ kinh ngạc, nói:

- Chín lần trước, mỗi lần muội ấy đều đi, dù là sáng lập lại Tinh Nguyệt Môn. trở thành T inh Nguyệt Thánh Nữ thế hệ mới. cũng không có ngoại lệ.

- Cái này... Đệ cũng không biết, có lẽ tam sư muội có chuyện quan trọng. Muội ấy vô cùng kính ngưỡng sư tôn tuyệt không hai lòng.

Vân Dịch nói.

Quách Phong gật đầu:

- Vậy cũng phải.

Trăm năm qua, quan hệ giữa ba sư huynh muội không tầm thường, đã có cảm tình thâm hậu với nhau.

Ngay khi hai người đang nói chuyện một đạo thần niệm truyền đến:

- Hai ngươi trực tiếp đi Cửu U hải vực. Tú Ninh có chuyện quan trọng không thể rời đi.

Người thần niệm truyền âm chính là Lạc Hà.

- Vâng, Lạc tiền bối!

Vân Dịch cùng Quách Phong đều rùng mình, hết sức cung kính nói.

Sau khi Trương Hằng độ Dị Loại Thiên Kiếp chết đi, ba môn đồ của hắn cơ bản ủy thác giao cho Lạc Hà vị bán tiên Đại Thừa Kỳ này.

Thời gian trăm năm, Vân Dịch cùng Quách Phong đều sinh ra lòng kính sợ sâu sắc với Lạc Hà, cũng từ chỗ sư mẫu Ninh Tuyết Dung biết được thân phận cùng tu vi chân thật của Lạc Hà.

- Các ngươi đi đi.

Lạc Hà nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời, một cái bóng trắng xinh đẹp xuất hiện ở hư không.

- Sư mẫu!

Vân Dịch cùng Quách Phong vội hành lễ.

- Chúng ta xuất phát.

Ninh Tuyết Dung lộ ra một tia mỉm cười, nàng hơi gầy hơn một chút so với trăm năm trước.

Cứ thế, ba người đạp độn quang, tốc độ vượt xa cấp phủ chủ. tiến về phía Cửu U hải vực. Giữa đường, ba người cũng liên thủ thuấn di vài lần.

Trong ba người, tu vi Ninh Tuyết Dung cao nhất, đã tu luyện đến cảnh giới Độ Kiếp đại viên mãn đã cách không xa một lần thiên kiếp cuối cùng phủ xuống.

Quách Phong xếp kế, tu luyện đến Độ Kiếp trung kỳ, có thể nói thần tốc ngay cả Lạc Hà cũng tặc lưỡi khen ngợi. Đương nhiên trong quá trình tu luyện cũng không thiếu được Lạc Hà chỉ điểm.

Vân Dịch tiến triển chậm nhất, thời gian trăm năm dưới Lạc Hà cẩn thận Đào tạo. từ cấp chuẩn phủ chủ tăng lên cấp phủ chủ. Bởi vì thiếu giết chóc, lại thêm Huyết Chú Chi Trì ở trong lĩnh vực không gian của Trương Hằng, tốc độ tu luyện của hắn giảm mạnh.

Ngoài hai đệ tử này, Tú Ninh đệ tử thứ ba của Trương Hằng cũng tu luyện đến Độ Kiếp trung kỳ. cũng không xa Độ Kiếp hậu kỳ.

Nếu Trương Hằng sống lại. biết được ba đệ tử của mình đều có thành tựu như thế, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

- Lạc Hà tiền bối. bọn họ đều đi Độ Kiếp Tuyệt Địa rồi.

Ở trong Tinh Không Thần Điện lơ lửng giữa không trung Phàm Vân Đảo. Tú Ninh mặc áo bào trắng thật dài, ánh mắt sáng thâm thúy. dung mạo đoan trang tú lệ. trên người tản mát ra một cỗ khí tức thánh khiết không thể xâm phạm, đủ làm tuyệt đại đa số nam tử trong thiên hạ tự biết xấu hổ.

Lạc Hà khoanh tay đứng ở Tinh Không Thần Điện, ánh mắt cơ trí xa xưa, gật đầu nói:

- Một trăm năm. cách mỗi mười năm. Tuyết Dung đều phải dẫn đệ tử đi nhìn Độ Kiếp Tuyệt Địa. mồi lần đều ôm đầy hy vọng, lại thất vọng trở về.

Độ Kiếp Tuyệt Địa trong lời hắn nói. chính là một mảnh khu vực tử vong khi trước Trương Hằng độ Dị Loại Thiên Kiếp lưu lại.

Từ khi Trương Hằng độ Dị Loại Thiên Kiếp thất bại. biến thành tro bụi chết đi. khu vực này đột nhiên sinh ra một lực lượng cắn nuốt.

Lực luợng cắn nuốt này như lỗ đen vũ trụ, sẽ mạnh mẽ kéo hết thảy sự vật ở khu vực xung quanh vào trong, sau đó biến mất tăm.

Lúc ban đầu, cỗ lực lượng này chỉ có thể cắn nuốt mấy con yêu thú cấp thấp chưa mở linh trí, nhưng theo thời gian dài, cổ lực lượng cắn nuốt này ngày càng khủng bố...

Từ yêu tu bậc cao, đến yêu tu đỉnh cấp, Thậm chí còn có tồn tại Độ Kiếp Kỳ. một khi đến gần Độ Kiếp Tuyệt Địa đều sẽ bị cắn nuốt không có chút sức chống cự.

Tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng chỉ có thể đến gần khu vực này mà không dám xâm nhập. thần thức vừa xâm nhập vào. sẽ bị cắn nuốt trong Khoảng khắc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Vô hình như ở bên trong Độ Kiếp Tuyệt Địa kia có một lỗ đen tử vong, trở thành một đại cấm địa ở Chu Vương Triều.

Tú Ninh cười khẽ:

- Đủ các dấu hiệu từ Tinh Nguyệt Đồ cho thấy, sư tôn sống lại là chuyện tất nhiên, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Sư mẫu chỉ là lo lắng quá mức...

Lạc Hà cũng lộ ra thần sắc vui mừng:

- Đệ ấy liều chết tìm đường sống, dùng ý chí tinh thần đại viên mãn vô thượng nghịch thiên mà đi. cuối cùng tìm được một đường sống sót. Ta thật chờ mong thời khắc đệ ấy sống lại.

Tú Ninh gật đầu:

- Từ một trình độ nào đó mà nói. sư tôn xem như đã chết một lần không biết phương thức trọng sinh của ngài ấy thế nào. là chuyển sinh? Đoạt xá? Hay là gì khác...

Dứt lời, Tú Ninh lại mở ra Tinh Nguyệt Đồ. vô số ngôi sao xoay chuyển trên đó. kế tiếp là một mảnh bóng tối.

Khoảng khắc, trên hình ảnh bóng tối này xuất hiện hai ngôi sao khác: một sáng một tối.

Ngôi sao sáng ngời kia như mặt trời mọc. bùng lên hào quang sáng ngời chói lóa. bao phủ hết thảy mọi vật.

Nhưng ngôi sao tối tăm kia chớp nháy, tựa như lúc nào cũng có thể tắt ngấm, lại tùy lúc có thể bùng phát năng lượng đáng sợ.

Lóe lên tối lại, ngôi sao ảm đạm kia như có nhịp tim của mình, ngày càng đập mạnh hơn.

- Lần này ta lưu ngươi lại. cũng là muốn cho ngươi kiến thức nhân vật cấm kỵ ở giới này. sẽ có ích rất lớn cho Tinh Nguyệt Môn phát triển về sau.

Lạc Hà trả lời.

Tú Ninh cười khẽ:

- Nếu Tú Ninh không đoán sai. người sắp đến đây hẳn là Tán tiên đại nhân Tam Tiên Đảo.

- Đúng thế. Âm Dương Tán Tiên sẽ nhanh đến đây. trước đó ta đã thương thảo với hắn Trương đạo hữu qua đời trăm năm sẽ bàn bạc chuyện chủ động phủ Huyết Sát.

Lạc Hà thoáng khen ngợi nói.

- Chẳng lẽ Lạc tiên bối quyết định muốn cùng đại nhân vật giới này hợp lực mở ra chủ động phủ Huyết Sát trong truyền thuyết kia?

Tú Ninh ngạc nhiên hỏi.

Từ sau khi Trương Hằng độ kiếp, trí tuệ cùng bói toán của Tú Ninh được Lạc Hà thường thức, để cho nàng biết rất nhiều bí mật.

Lạc Hà lắc đầu, vừa định nói, đột nhiên cảm nhận được gì. ánh mắt nhìn vào trong hư không.

Oong...

Trong Tinh Nguyệt Thần Điện xuất hiện một lão đạo sĩ mặc đạo bào trắng đen, chính là một trong Tán tiên Tam Tiên Đảo, Âm Dương Tán Tiên.

Trong ba đại Tán tiên, Âm Dương Tán Tiên là người qua lại gần nhất với Lạc Hà.

về phần hai vị Tán tiên khác, Linh Hư Tán Tiên cùng Nghê Thường Tán Tiên, người trước gần như không có qua lại gì với Lạc Hà, chỉ là quen biết, người sau lại thần bí đến cực điểm, chưa bao giờ gặp mặt.

- Vừa nhắc tới đạo hữu. đạo hữu liền đến đây.

Lạc Hà cười ha ha, nhấc tay mời hắn ngồi xuống.

- Tú Ninh bái kiến Tán tiên đại nhân.

Tú Ninh tao nhã khẽ cúi người, tỏ vẻ tôn kính với nhân vật cao nhất giới này.

Âm Dương Tán Tiên nhìn nàng một chút, khẽ gật đầu, liền bắt đầu nói chuyện với Lạc Hà.

- Thời gian trăm năm đã đến. hẳn là Lạc đạo hữu cũng biết vì sao ta đến Phàm Vân Đảo này chứ.

Lạc Hà lại có vẻ bất đắc dĩ nói:

- Để cho đạo hữu thất vọng rồi..

sắc mặt Âm Dương Tán Tiên chợt cứng:

- Thế là vì sao?

Lạc Hà cười khổ nói:

- Có một việc ta từng che giấu đạo hữu. Huyết Sát Lệnh bài thứ tám kia, kỳ thật ở trong tay Trương huynh đệ của ta.

- Cái gì? Chiếc Huyết Sát Lệnh thứ tám ở trong tay Trương Hằng? Lấy thân phận cùng tu vi của đạo hữu. lẽ ra không nên nói dối chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện