chương 343/ 777

Trương Hằng và Triệu Thụy sóng vai mà đứng giữa hư không, từng trận cương phong xung quanh cũng không thể khiến quần áo hai người lay động.

Nhìn Nhiếp Mộng và Hoa Ngữ Môn chủ đang bay về phía mình, vẻ mặt Triệu Thụy lãnh đạm. ánh mắt thậm chí còn lộ ra sát khí nhàn nhạt, như lộ ra hàm ý người bên cạnh mà như xa cả ngàn dặm. Hắn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, miệt thị hai nữ nhân này, coi như nắm sinh tử đối phương trong tay.

Trương hằng lại có vẻ rất tùy ý, thần thái bình thường. Chỉ có thể thấy được trên khóe miệng hắn hiện lên một tia tươi cười không rõ ràng.

- Tiểu nữ Nhiếp Mộng, đến từ Hắc Thủy Trấn Tán Tu Minh xa mấy ngàn dặm. may mắn được gặp Triệu tông chủ. thật là vô cùng vinh hạnh!

Nhiếp Mộng hơi cúi thấp người về phía Triệu Thụy. nhẹ nhàng cười nói. lời lè cực Kỳ khách khí.

Thần sắc của Triệu Thụy vẫn hờ hừng như trước, đối với lời lẽ khách sáo của Nhiếp Mộng cũng chỉ gặt đầu mà thôi.

- Nhị đệ. đây chính là Nhiếp đạo hữu mà ta đã đề cập tới. Nàng chính là Phó Minh chủ Tán Tu Minh, có quan hệ không cạn với Vũ Minh chủ.

Trương Hằng thấy Triệu Thụy có chút lạnh lùng với Nhiếp Mộng thì ở bên cạnh nhắc nhớ một câu để Nhiếp Mộng không phải xấu hổ.

- Việc Nhiếp đạo hữu nhờ. ta đã biết, chờ khi xử lý xong một việc khác ta sẽ nói chuyện với cô.

Giọng điệu của Triệu Thụy cũng hơi dịu đi, nói với Nhiếp Mộng.

Nhiếp Mộng trước nói ra lời cảm ơn đối với Triệu Thụy, sau lại gật đầu tỏ ý cảm kích Trương Hằng. Lần này nếu không có Trương Hằng tương trợ. nàng muốn gặp được Chí Viêm Ma Tôn của Cực Diễm Môn cũng là chuyện gần như không thể.

- Triệu Tông chủ, ngươi hẳn là biết mục đích chuyến này của ta tới Cực Diễm Môn?

Hoa Ngữ Môn chủ nhìn thẳng Triệu Thụy. giọng điệu có phần gượng gạo. Đối mặt với Chí Viêm Ma Tôn nổi tiếng lạnh lùng, khát máu. nàng cũng không sinh ra chút sợ hãi nào.

Triệu Thụy cười lạnh, không nói gì mà sát khí trong mắt càng lúc càng dày đặc. Một cổ linh áp cường đại hướng thẳng về phía Hoa Ngữ Môn chủ. khiến cho thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên. cố gắng lắm mới ổn định được thân hình.

Sắc mặt Hoa Ngữ Môn chủ khẽ biến, thân thể lâm vào uy áp vô hình cực Kỳ khó chịu. Sát khí vô tình kẻo lẻn cũng đánh tan Ý chí chiến đấu trong nội tâm nàng.

Trương Hằng đứng bên cạnh Triệu Thụy, cũng không có ý nhúng tay vào. Bản thân hắn cũng không có hảo cảm gì với Hoa Ngữ Môn chủ.

Trên mặt Nhiếp Mộng hiện ra một tia không đành lòng. Đoạn thời gian Trương Hằng và Triệu Thụy tiến vào nham động Hỏa Dong Tinh nàng cũng đã hỏi rõ mục đích của nàng ta lần tới Cực Diễm Môn này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mấy năm trước, ái đồ Tú Hương của Hoa Ngữ Môn chủ vô cớ mất tích khiến bản thân Hoa Ngữ Môn chủ lo lắng không thôi. Nhưng sau đó hai năm, Hoa Ngữ Môn chủ mới nghe được tin tức xác thực rằng ái đồ của nàng đang ở cạnh Chí Viêm Ma Tôn. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người cũng có chút gắn bó.

- Tú Hương ở bên cạnh ngươi đi? Để nàng ra gặp ta!

Hoa Ngữ Môn chủ cắn răng, cương quyết nói. Trên mặt nàng ta mang vẻ kiên định. Nàng cũng không tin Triệu Thụy có thể dễ dàng xuống tay với mình.

- Tú Hương là thị thiếp của bản tông, không phải là một ngoại nhân như ngươi có thể gặp được! Từ khi nàng rời khỏi Hoa Ngữ Môn, đã trở thành người của bản Tông chủ, ngươi Chờ có tới nơi này quấy rầy, nếu không cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình!

Triệu Thụy cười lạnh nói. Tuy rằng đã thu hồi linh áp cường đại nhưng sát khí bao phủ không gian cũng không giảm chút nào.

- Nếu Tú Hương nàng tự nguyện thì thôi nhưng tên ma đầu ngươi tất nhiên đã dùng thủ đoạn nào đó mê hoặc tâm linh nàng ta. việc này nhất định sẽ không từ bỏ ý định!

Trên người Hoa Ngữ Môn chủ lóe lên một mảnh quang hoàn nhiều màu huyến lệ. tay áo vung lên, những dòng khí bốn phía bắt đầu lưu chuyển. Nhiếp Mộng Kết Đan hậu Kỳ thừa nhận không nổi áp lực cường đại của dòng khí Bốn phía, vội vàng mở ra vòng bảo hộ phòng ngự, tránh bị cổ khí lưu này cuốn đi.

Triệu Thụy và Trương Hằng vẫn bình thán đứng yên giữa hư không, không chịu ảnh hưởng chút nào của cỗ khí lưu mãnh liêt này.

- Ngươi muốn động thủ?

Triệu Thụy cười ha hả, vung tay lên. Không gian mấy trăm thước Bốn phía lập tức bị hỏa diễm lĩnh vực bao Phủ. khí lãng cực nóng hình thành sóng gợn đánh về phía Hoa Ngữ Môn chủ.

Lập tức Bốn người hoàn toàn bị vây vào trong một mảnh hỏa diễm hình cầu thật lớn. Không gian bên trong phiêu đãng một mảnh hỏa diễm màu đỏ sậm. hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.

sắc mặt của Nhiếp Mộng và Hoa Ngữ Môn chủ đều biến đổi. không ngờ Chí Viêm Ma Tôn lại có được năng lực giơ tay nhấc chân đã thi triển ra thần thông hỏa hệ tới bực này.

Mà đúng lúc này, Trương Hằng nghe thấy được trong không khí ẩn ẩn hiện lên một mùi hương. Chỉ vẻn vẹn hít vào hai hơi đã khiến cho người ta có cảm giác sung sướng như đang ở trên thiên đường.

Triệu Thụy và Nhiếp Mộng đều cũng ngửi phải loại hương khí rất khó nhận ra này.

- Ngươi...

Đôi mắt Nhiếp Mộng khẽ nhíu lại. đưa mắt nhìn sang Hoa Ngữ Môn chủ.

Mà đúng lúc này, hương khí trong hư không đột nhiên biến mất, thân ảnh Triệu Thụy đột nhiên lướt tới trước người Hoa Ngữ Môn chủ, đưa tay bóp lấy cổ đối phương, lạnh lùng nói:

- Một tên nữ tu Nguyên Anh sơ Kỳ như ngươi mà cũng dám giở trò trước mặt bản Tông chủ. Nếu không nể mặt Tú Hương thì bản Tông chủ đã sớm loại bỏ ngươi rồi!

sắc mặt Hoa Ngữ Môn chủ trắng bệch, đã hoàn toàn bị Triệu Thụy chế trụ. Nhưng trong ánh mắt nàng lại lộ ra một tia tươi cười của người chiến thắng.

- Mùi hương Vừa rồi... có vấn đề!

Nhiếp Mộng cả kinh kêu lên. cảm giác toàn thân mềm nhũn ra. pháp lực đang dần tiêu tan.

- Đây là mùi hương gì?! Thật đúng là cổ quái.

Trương Hằng cảm giác Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể mình lưu chuyển có chút không được thông thuận, dần dần có xu thế không chịu khống chế. Qua phương pháp nội thị, hắn cũng không phát hiện ra bệnh gì.

Triệu Thụy cũng cảm giác được dị thường trong cơ thể mình, sắc mặt đại biến, sát khí trên mặt cũng ngày càng rõ ràng, tăng sức bóp cổ Hoa Ngữ Môn chủ, khiến hô hấp của đối phương nghẹn lại. mặt ngọc đỏ bừng, thậm chí còn lộ ra vài tia huyết sắc.

- Nhị đệ, ngươi đừng giết nàng ta! Mùi hương này thực quỷ dị nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Trương Hằng ở một bên nhắc nhở.

Mà đúng lúc này, Nhiếp Mộng bên cạnh đã mất hết pháp lực. khí lực tiêu tan, đang rơi xuống mặt đất.

Trương Hằng vội vàng duỗi tay ra. trong hư không xuất hiện một đại thủ màu bạc, bắt lấy Nhiếp Mộng. Sau đó ngân quang dưới chân lóe lên. độn quang kéo dài ra, để nàng ta hạ xuống mặt đất.

Triệu Thụy nghe lời nhắc nhỡ của Trương Hằng, lực đạo trong tay cũng hơi yếu bớt, hơi gấp gáp nói:

- Đại ca. pháp lực và khí lực trên người ta đang tiêu tán, cũng không thể kiên trì được lâu. chỉ chừng nửa nén hương mà thôi...

- Ngươi yên tâm. hương khí này cũng không có nhiều tác dụng đối với ta. giao nàng cho ta đi!

Trương Hằng thản nhiên nói.

Triệu Thụy liền lùi lại bên cạnh hắn, giao Hoa Ngữ Môn chủ cho Trương Hằng. Ngân quang trong tay Trương Hằng đột nhiên ngưng kết như thành thực chất, giam cầm Hoa Ngữ Môn chủ bên cạnh mình, lạnh lùng hỏi:

- Mùi hương vừa rồi là gì?! Thức thời thì giao giải dược ra đây, nếu không thì... hừ hừ!

Nói câu Cuối cùng, Trương Hằng nhìn nàng với ánh mắt không có hảo ý nào.

Hoa Ngữ Môn chủ tuy bị giam cầm nhưng vẫn có năng lực nói chuyện, không thể tin nổi nói:

- Ngươi sao có thể?! Ngươi sao không sợ Túy Tiên Nhuyễn Ngọc Hương?!

- Túy Tiên Nhuyễn Ngọc Hương? Chưa từng nghe qua!

Trương Hằng bĩu môi. Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể lại vận chuyển thông thuận như bình thường...

Bình luận





Chi tiết truyện