chương 52/ 777

Vài tia ánh mặt trời sáng sớm rơi xuống khe sâu yên tĩnh vắng lặng này.

Ở sâu trong khe sâu này, thỉnh thoảng có thể thấy một chút màu sắc bảy màu. ánh sáng hoa mỹ chiếu rọi những rêu cò mọc dài trên vách núi. Nguồn truyện: Truyện FULL

sắc bảy màu Như thế tự nhiên khiến cho không ít yêu thú cấp tháp trong sơn cốc chú ý.

Cúc cu.... Cúc cu... Một con Hỏa Vũ Điểu toàn thân đò rực phát hiện ra đoàn ánh sáng bảy màu này.

Hỏa Vũ Điểu là yêu thú cấp ba, tính tình tương đối nóng này, có lúc còn chủ động công kích tu sĩ nhân loại bay qua bầu trời.

Loài chim này có chút linh tính, sinh ra lòng hiếu kỳ đối với ánh sáng bảy màu phản xạ ra từ sâu trong khe núi, theo ánh sáng bay vào sâu trong khe núi này.

Một lát sau. rốt cuộc nó phát hiện ra đầu sỏ to lớn ở sâu trong khe núi này.

Đó là một tòa núi băng cỡ nhỏ cao tới mấy chục thước, toàn núi băng do băng tinh nửa trong suốt tạo thành, mấy chục thước xung quanh núi băng đều ngưng kết băng sương, hàn khí bức người tòa khắp nơi này.

Mỗi khi ánh mặt trời chiếu rọi lên núi băng này, sẽ chiết xạ ra những tia sáng bảy màu, bởi vậy dẫn tới sự chú ý của Hỏa Vũ Điểu.

Đối mặt với tòa núi băng này, Hỏa Vũ Điểu cũng không sinh ra tâm lý sợ hãi gì. Nó vỗ cánh bay tới thân núi do băng tinh tạo thành.

Khi nó bay tới phạm vi mấy chục thước quanh núi băng, lập tức cảm nhận được loại lạnh băng thấu xương.

Chẳng qua bản thân Hỏa Vũ Điểu là yêu thú tinh thông thuật hệ hỏa. không chỉ thân thể mạnh mẽ, hơn nữa còn có một chút năng lực chống cự hàn băng này.

Mơ hồ, Hỏa Vũ Điểu như bị một ngọn lửa bao phủ, hàn khí xung quanh không thể tạo thành uy hiếp với nó.

Rất nhanh, nó bay đến cạnh tòa núi băng này, hiếu kỳ nhìn tòa núi băng phát ra tia sáng bảy màu, thử tới gần nó.

Trải qua dò xét một hồi, nó cảm giác cái quái vật to lớn này dường như không có sinh mệnh, cũng không thể phát động công kích gì. Hỏa Vũ Điểu yên tâm đáp xuống trên núi băng.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên, Hỏa Vũ Điểu vừa rơi xuống núi băng, Chỉ thấy ánh sáng trắng chợt lóe. Hỏa Vũ Điểu liền không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ. nhanh chóng hóa thành một bức tượng băng sống động.

Tượng băng Hỏa Vũ Điểu ánh mắt còn lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi.

Chỉ một lát, tượng băng đo Hỏa Vũ Điểu biến thành cũng trở thành một bộ phận của tòa núi băng này. không phần biệt lẫn nhau.

Còn các yêu thú cũng sinh ra lòng hiếu kỳ chạy tới. nếu như chỉ đến gần núi băng thì còn không có ảnh hưởng lớn. một khi chạm tới núi băng này. sẽ lập tức hóa thành một bức tượng băng, sau đó dung nhập vào trong núi băng này, trở thành một bộ phận của núi băng đó.

Theo thời gian trôi qua, yêu thú xung quanh cũng sinh ra lòng kiêng kỵ đối với núi băng, không dám đến gần núi băng này nữa.

Không ai phát hiện, ở dưới ngọn núi băng cỡ nhỏ này, còn đang áp chế một tu sĩ một nhân loại.

Kỳ quái chính là tu sĩ thanh niên này cũng không hóa thành tượng băng, sắc mặt hắn thậm chí còn thoáng hồng nhuận, nhịp tim tương đối ổn định.

Thanh niên bị cả tòa núi băng này đặt dưới nền đất sâu mấy thước, chính là Trương Hằng rơi từ trời cao vạn thước vào ngày hôm qua.

Bởi thân thể người này cực kỳ biến thái, nhưng ở thời khắc nguy cấp phóng ra một cái Phù Không Thuật, bởi vậy tuy hắn rơi xuống từ chỗ cao như thế, nhưng cũng không có tổn thương chí mạng gì.

Lúc này uy hiếp lớn nhát đối với hắn chính là ngọn núi băng cỡ nhỏ đang đè trên thân thể.

Tòa núi băng do băng tinh cấu thành này, tự nhiên là tuyết liên to lớn do Lạc Ngưng Tuyết liều mạng phát ra hóa thành.

Lúc đầu, Tuyết liên băng tinh này to bằng căn phòng nện xuống từ không trung, làm cho Trương Hằng bị trọng thương không nhẹ.

Cái này cũng chưa tính là gì, chí mạng nhất là sau đó không lâu, Tuyết liên băng tinh này bắt đầu lớn mạnh liên tục, không lâu sau hóa thành một cái núi băng cỡ nhỏ.

Trương Hằng cảm giác tòa núi băng này dường như có xu thế tăng trưởng không ngừng.

Chờ ngọn núi băng này lớn đến ngàn thước. Trương Hằng liền may mắn hưởng thụ được đãi ngộ như Tề Thiên đại thánh. Người trước là bị núi băng đè ép, người sau bị Ngũ Chi Sơn trấn áp.

"Lúc nào mà ta cũng trở thành Đại thánh vậy chứ?"

Trong đầu Trương Hằng hiện lên một ý nghĩ.

Nhưng Trương Hằng rõ ràng, bản thân mình không có bản lĩnh như Tôn hầu tử kia. thật sự chờ núi băng này tăng trường đến mức đó, mình đã sớm bị ép chết rồi. Tuy rằng thân thể hắn rất mạnh mẽ, nhưng hắn còn không đạt tới cảnh giới Kim cương bất hoại thể.

Núi băng liên tục không ngừng phát ra từng đoàn sáng trắng, cố gắng muốn thâm nhập vào thân thể Trương Hằng, muốn biến hắn thành tượng băng, hóa thành một bộ phận của núi băng.

Trương Hằng tự nhiên không cho nó toại nguyện, thần thức của hắn đã phát hiện mấy con yêu thú hóa thành tượng băng, từ đó hóa thành một bộ phận của núi băng này.

Một tầng ánh bạc nhàn nhạt bao phủ thân thể Trương Hằng, giống như một tầng màng mỏng màu bạc trong suốt.

Mặc kệ ánh sáng trắng cố gắng thế nào, cũng không thể xâm phạm được Trương Hằng một chút nào.

Tầng ánh bạc này là lực lượng bảo vệ hóa mọi thứ thành không ẩn giấu trong cơ thể Trương Hằng, ngay khoảng khắc Trương Hằng gần như hóa thành tượng băng, cỗ ánh bạc này lại xuất động Lần nữa, vững vàng bảo hộ Trương Hằng.

Cho tới bây giờ, sinh mệnh Trương Hằng còn không bị uy hiếp, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ chịu ở lâu dưới đây.

Đầu tiên, hiện giờ hắn bị nội ngoại thương không nhẹ. Thứ hai, núi băng này không lúc nào ngừng tăng trưởng đến mức thành ngọn núi to. tầng ánh bạc bảo vệ Trương Hằng sẽ từ từ hao hết, đến lúc đó hắn cũng không thoát khỏi số phận hóa thành tượng băng.

Hung hăng cắn răng một cái, Trương Hằng thầm mắng Lạc Ngưng Tuyết, không ngờ tới cô nàng này còn có thể phát động bí thuật mạnh đến thế.

Theo Trương Hằng phỏng đoán uy lực bí thuật này vượt xa pháp thuật cấp ba do Triệu Thụy thi triển, gần như có thể sánh ngang pháp thuật cấp bốn rồi.

Pháp thuật cấp bốn đã tiến vào phạm trù pháp thuật trung cấp, tu sĩ Kết Đan Kỳ Mới có thể thi triển phát thuật uy lực to lớn này.

Trương Hằng biết, chuyện trước mắt là phải khôi phục thương thế của mình, sau đó tranh thủ phá vở tòa núi băng này.

Thế nhưng Trương Hằng bị thương không nhẹ, bởi thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ. lúc bị thương ngang nhau thì thậm chí còn khó khôi phục hơn tu sĩ bình thường.

Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể tuy còn đang liên tục vận chuyển, nhưng cũng không có nhiều trợ giúp đối với thương thế hiện tại.

Lúc này, Trương Hằng rốt cuộc rõ ràng chỗ không am hiểu của Biến Thái Công.

Tác dụng lớn nhất của Biến Thái Công là thể hiện ở phương diện phòng ngự, thứ hai là lực công kích, kế đó là tốc độ, còn xếp cuối cùng coi như là năng lực khôi phục.

Năng lực khôi phục là chỉ tốc độ khôi phục nguyên khí cùng tốc độ trị liệu thương thế.

Một khi nguyên khí đại thương hay là trọng thương, tốc độ khôi phục cũng sẽ không có ưu thế gì so với công pháp bình thường.

Nói cách khác, trên phương diện công kích, phòng ngự, tốc độ. Biến Thái Công hoàn toàn là cấp nghịch thiên, để cho lực phá hoại cùng sinh tồn của người tu luyện trở nên siêu mạnh. Thế nhưng trên phương diện khôi phục năng lực. Biến Thái Công không hơn nhiều những công pháp khác, cũng không có được ưu thế gì.

Ca thán một tiếng, Trương Hằng không khỏi mắng to:

- Con mẹ nó, còn phải đợi tới khi nào, thương thế của mình mới có thể khôi phục. Chờ đến lúc đó, lão tử đã biến thành tượng băng rồi.

Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên cảm nhận được một cỗ dao động tinh thần quen thuộc.

Cỗ tinh thần lực này tới từ túi trữ vật, không cần nghĩ, dao động này nhất định là đến từ Tuyết liên do Ninh Tuyết Dung hóa thành.

Trương Hằng rõ ràng, giữa Lạc Ngưng Tuyết cùng Ninh Tuyết Dung tất nhiên có quan hệ không muốn ai biết, nói không chừng Lạc Ngưng Tuyết cũng giống như Ninh Tuyết Dung, bản thể cũng là một đóa tuyết liên.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Trương Hằng không khỏi khẽ động, chẳng lẽ Tuyết liên này có thể trợ giúp được mình?

Đúng lúc này. một đóa tuyết liên trổng rỗng xuất hiện trước người Trương Hằng, chính là đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung biến thành.

Trương Hằng bị dọa nhảy dựng, Không phải tuyết liên ở trong túi trữ vật hay sao? Nàng làm sao đi ra được.

Đóa tuyết liên nằm ở trước người Trương Hằng, lại không hóa thành tượng băng, ngược lại từ bản thể nàng phát ra một đoàn ánh sáng trắng nhu hòa, giao hòa cùng một chỗ với ánh sáng trắng lạnh băng phát ra từ núi băng.

Ánh sáng trắng mang theo hàn khí lạnh băng ở xung quanh bị tuyết liên hút vào trong từng chút một, thế nhưng tốc độ không nhanh, ánh sáng trắng như làn sương trắng cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ núi băng, rót vào trong đóa tuyết liên nho nhỏ này.

Qua nửa canh giờ. cả tòa núi băng gần như rút nhỏ một bộ phận nhỏ. đối với cả tòa núi băng mà nói, chỉ là như muối bò biển.

Trương Hằng thở dài một hơi:

- Ninh sư muội à, muội có thể nhanh một chút hay không, như thế thì phái đợi tới lúc nào?

Tuyết liên hấp thu ánh sáng trắng chợt ngừng lại. nàng xoay lại "nhìn nhìn" Trương Hằng, cánh hoa trắng tinh trong suốt khẽ run run, sau đó phát một cỗ dao động tinh thần tới Trương Hằng.

- Muội muốn làm cái gì?

Trương Hằng khó hiểu nhìn đóa tuyết liên quá có nhân tính này.

Bình luận





Chi tiết truyện