chương 569/ 777

Đương nhiên cũng có một ngoại lệ. đó là Linh bảo truyền thừa Huy Hoàng Kiếm thật thật ảo ảo trong người Trương Hằng.

- Quả nhiên Diệu Nhật Tiễn!

Hoàng Phủ Lân kích động không thôi, nhìn chằm chằm một mũi tên trên trời cao. thân thể cao lớn cường tráng thậm chí còn khẽ run lên.

Trương Hằng nói:

- Ta dùng mũi tên này đổi lấy thứ ta vừa nói. Hoàng Phủ đảo chủ có đồng ý không?

- Đồng ý. tuyệt đối đồng ý.

Hoàng Phủ Lân vẻ mặt vẻ hưng phấn, bỗng nhiên duỗi tay hút lấy một cung một tên trên bầu trời vào tay.

Trương Hằng cười nhìn hắn, cũng không ngăn cản động tác của Hoàng Phủ Lân.

Hoàng Phủ Lân tự tay chạm vào Diệu Nhật Tiễn, Kiểm tra thật lâu mới thở dài:

- Tên này quả thật cao hơn một bậc so với Thiên Dương Tiễn, nếu chỉ là thế thì cũng đã là một kiện Pháp bảo thông linh thượng phẩm uy lực lớn hơn một chút đối với cấp phủ chủ bình thường rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Nhưng mà Diệu Nhật Tiễn cùng Ô Thiên Cung là hai kiện Pháp bảo thông linh thượng phẩm trọn bộ trong pháp quyết luyện khí, một khi hai thứ dùng chung một chỗ. có thể phát huy uy lực kinh thế hãi tục, đủ để cho ta rong ruổi giữa các nhân vật cấp phủ chủ.

Hoàng Phủ Lân tự thuật không chút che giấu.

Trương Hằng gật đầu, hắn đã nghe qua Hữu hộ pháp thần bí trông coi bảo khố Tử Hoàng Điện nói qua những tin tức này.

- Tuy nhiên. Trương đạo hữu muốn ta đưa ra Thiên Dương Tiễn, chuyện này rất đơn giản, ta lấy ra là được. Nhưng mà mười kiện linh bảo phòng ngự trung phẩm thì...

Hoàng Phủ Lân có chút khó xử.

- Sao vậy? Chẳng lẽ là người cầm quyền của một hòn đảo cấp hai to như thế, ngay cả mười kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm cũng không lấy ra được?

Trương Hằng kinh ngạc nói.

- Không, mười kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm thì ta lấy ra được, nhưng trên người ta không thể đồng thời mang theo nhiều Pháp bảo thông linh như thế.

Hoàng Phủ Lân vội giải thích.

- Ồ?Nói vậy. Trương mỗ phải đi Lam Tinh Đảo một chuyến.

Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia dị sắc.

Hoàng Phủ Lân nhìn thấy thần sắc trong mắt Trương Hằng. trong lòng cảm thấy cổ quái, hỏi:

- Không phải Trương đạo hữu muốn đi Bồng Lai Đảo một trong Tam Tiên Đảo hay sao? Sau khi đến Lam Tinh Đảo của ta. chẳng những có thể lấy được mười kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm khác, còn có thể dùng truyền tống trận trực tiếp đi Bồng Lai Đảo.

Bồng Lai Đảo là một trong Tam Tiên Đảo. là ba hòn đảo cấp một duy nhất tồn tại trong hải vực nhân loại, tụ hội vô số tu sĩ đứng đầu. Trải qua vô số năm tháng phong ba, vẫn sừng sững không ngã.

- Được rồi. cũng chỉ có thể như thế...

Vẻ mặt Trương Hằng lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Hoàng Phủ Lân lập tức giao Pháp bảo thông linh thượng phẩm Thiên Dương Tiễn cho Trương Hằng, thoáng kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ Trương đạo hữu không cần Pháp bảo thông linh thượng phẩm công kích có uy lực càng mạnh hơn hay sao? Nếu ta có linh bảo uy lực mạnh mẽ. nhất định sẽ không đi đổi Linh bảo uy lực yếu hơn dù là có chút ưu thế số lượng.

Trương Hằng lắc đầu:

- Tạm thời không cần. hiện giờ Trương mỗ chỉ thiếu thật nhiều Pháp bảo thông linh, thiên tài địa bảo quý hiếm, hoặc là tài liệu có thể luyện chế Pháp bảo thông linh cực phẩm.

Ánh mắt Hoàng Phủ Lân đột nhiên rơi trên Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp trong tay hắn. không khỏi giật mình nói:

- Thì ra trong tay Trương đạo hữu còn có Linh bảo truyền thừa thần thông khó lường này. khó trách không động tâm với Pháp bảo thông linh thượng phẩm thông thường.

Trương Hằng mỉm cười, không phủ nhận.

Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp rốt cuộc là Pháp bảo cấp bậc gì. ngay cả chính Trương Hằng cũng không biết.

Bảo vật này là cổ tháp màu bạc diễn sinh ra từ ngọc giản thần bí. bên trong có chín tầng, nay chỉ cần đả thông ba tầng đầu đã mang tới diệu dụng vô cùng cho Trương Hằng.

- Hoàng Phủ đảo chủ, hiện giờ ta sẽ theo ngài đi Lam Tinh Đảo, tuy nhiên vị nữ tu Thiên cầm kia dường như cũng sẽ đuổi tới địa bàn của ngài. Đến lúc đó ngài giao mười kiện Pháp bảo thông linh cho ta, Trương mỗ sẽ lập tức đi Bồng Lai Đảo.

Trương Hằng khẽ thở dài.

Hoàng Phủ Lân kinh ngạc nói:

- Làm sao Trương đạo hữu biết nàng sẽ đi địa bàn của ta?

- Ngài cứu nàng một mạng, nàng ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, tự nhiên sẽ đi Lam Tinh Đảo chờ ngài trở về, sau đó tạ ân...

Trong mắt Trương Hằng ẩn ẩn một tầng màu bạc, chợt lóe rồi biến mất.

- Ha ha. Trương huynh lo lắng quá, nếu thật sự đụng tới nàng ta. cùng lắm thì nói rõ chân tướng sự tình cho nàng ta là được.

Hoàng Phủ Lân không khỏi cười khổ.

Trương Hằng gật đầu:

- Như vậy cũng được, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Hai người dứt lời, liền cùng nhau bay về phía Lam Tinh Đảo ở hải vực Tam Tiên Đảo.

Cửu U hải vực. Tử Hoàng Phủ.

Ở trong biển sâu, vốn cung điện thủy tinh phát ra hào quang màu tím ngập trời, lúc này rách nát không chịu nổi. gần như bị phá thành phế tích, chỉ còn vài tòa nội điện đầy đủ.

Lúc này, trong bảo khố Tử Hoàng Diện, Tử Hoàng cùng Tử Lượng đều đang ở đó.

- Mọi chuyện trải qua là như thế.

Tử Lượng nói rành mạch mọi chuyện xảy ra khi mình tiến vào La Sát Mật Ngục.

- Ngươi... tên nghiệt tử này!

Sắc mặt Tử Hoàng ngày càng âm trầm, trong mắt thiêu đốt lửa giận hừng hực muốn nuốt sống kẻ khác.

- Nếu con không đi mời Trương Hằng. Tử Hoàng Điện sẽ không bị diệt, nhị muội cùng tam đệ sợ rằng khó mà giữ mạng, nhưng không ngờ Trương Hằng này lại đánh chủ ý tới bảo khố Tử Hoàng Điện...

Tử Lượng cúi đầu. vẻ mặt hiện một tia bi thương.

- Hừ. ngươi đúng là dẫn sói vào nhà! Làm sao có thể dễ dàng tin tưởng vào lời tu sĩ nhân loại nói? Bây giờ hay rồi. mạng của tam đệ ngươi lúc nào cũng nắm trong tay người kia, nhị muội ngươi lại rơi vào trong tay cốt Lão Yêu. không rõ sinh tử!

- Càng đáng sợ hơn, một kiện bảo vật vô cùng trọng yếu trong bảo khố Tử Hoàng Điện bị Trương Hằng lấy mất. Nếu vật ấy rơi vào trong tay Hoàng Phủ Lân, Tử Hoàng Phủ ta sẽ bị lão hồ ly Hoàng Phủ Lân kia áp chế mọi mặt!

Tử Hoàng càng nói càng tức giận, hô hấp bắt đầu dồn dập. dòng nước xung quanh cũng rung động không thôi.

Đúng lúc này, từ ngoài bảo khố truyền đến một tiếng nói quen thuộc:

- Phụ thân, đại ca...

Vừa nghe tiếng nói này. Tử Hoàng cùng Tử Lượng đều ngẩn ra.

- Tam đệ!

Tử Lượng mừng rỡ hô lên, ánh mắt nhìn ra ngoài bảo khố.

Chỉ thấy tam đệ Tử Hãn hai mắt sáng rõ, lộ thần sắc hổ thẹn, đứng ở ngoài bảo khố.

- Đệ đã khôi phục tự đo...

Tử Hãn đầy áy náy nói, không đám nhìn phụ thân Tử Hoàng.

Tử Hoàng thở dài một hơi:

- Vào đi. hết thảy đều là do ngươi dựng lên.

- Tam đệ. đệ mau vào. mặt kệ đệ làm sai gì. đại ca cũng sẽ không trách cứ đệ.

Tử Lượng có vẻ kích động nói.

Bùm!

Khi Tử Hãn đi vào bảo khố, lập tức quỳ trước mặt phụ thân, mặt tràn nước mắt:

- Phụ thân đều là lỗi của con, xin ngài trừng phạt con đi!

- Nghiệt tử! Đứng lên cho ta! Cho dù vi phụ giết ngươi, cũng không thể bù đắp tổn thất của Tử Hoàng Phủ.

Vẻ mặt Tử Hoàng càng nồng đậm sát khí, mắt bắn ra sát khí phun ra từng chữ:

- Trương Hằng, Hoàng Phủ Lân, cốt Lão yêu. các ngươi nhớ kỹ cho ta! Hủy căn cơ Tử Hoàng Điện ta. thù này ta sẽ trả lại gấp mười lần!

Trong những cái tên hắn nói ra. tu sĩ nhân loại Trương Hằng không quá thu hút này lại xếp ở hàng thứ nhất.

Tử Hãn nghe vậy. sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng nói với Tử Hoàng:

- Phụ thân, con cầu ngài, ngàn vạn đừng đối nghịch với Trương Hằng. Người này rất đáng sợ. khi con bị khống chế đã hiểu rất rõ ràng.

- Cái gì?

sắc mặt Tử Hoàng trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa thoát khỏi hắn khống chế? Nếu ngay cả một tu sĩ nhân loại mà vi phụ cũng không giải quyết được, còn mặt mũi gì sống ở Cửu U hải vực?

- Trước khi Trương Hằng cho con tự đo, từng phân phó con nhắn lại phụ thân một câu.

Tử Hãn rụt rè nói.

- Hắn muốn con nói gì với ta?

Tử Hoàng biến sắc. sát khí trong mắt càng đậm.

Tử Hãn vội vàng nói:

- Nguyên văn thế này...

- Tử Hoàng các hạ. lúc Trương mỗ mới đến Cửu U hải vực từng kết ân oán với quý tử. từ đó liên tục dẫn phát những chuyện đến nay. Sở dĩ Trương mỗ cướp sạch bảo khố Tử Hoàng Điện cũng là vì sinh tử tồn vong của bản thân bức bách, hy vọng phủ chủ có thể lượng giải đôi đường. Nếu các hạ cố chấp thù hận trong lòng, dù thân là đại yêu tu cấp phủ chủ. cũng chỉ dẫn mình từng bước đến mạt lộ.

- Lần này Trương Hằng kính một tiếng, cũng là cảnh cáo cuối cùng với Tử Hoàng Phủ xin thận trọng, thận trọng.

Tử Hãn thuật lại nguyên văn lời Trương Hằng. không sót một chữ.

- Ha ha ha... Thật là buồn cười!

Tử Hoàng vẻ mặt châm biếm khinh thường, phát ra tiếng cười ha hả:

- Trương Hằng? Ngươi đang cảnh cáo bản phủ hay sao?

- Dưới cấp phủ chủ. đều là con kiến, đừng tưởng rằng nắm giữ một hai loại thần thông, là có tư cách nói điều kiện với bản phủ.

- Đối nghịch với bản phủ, ta muốn ngươi chết không yên thân...

Tiếng quát chấp niệm cùng thù hận vô tận quanh quẩn giữa Tử Hoàng Điện đổ nát, vang dội hải vực vô tận.

Bình luận





Chi tiết truyện