chương 252/ 777

Trương Hằng thông qua trao đổi cùng Tử Cực tán nhân, do đó hiểu rõ tình cảnh của đối phương khi còn sống, trong lòng cũng sinh ra không ít cảm thán.

Tu sĩ Nguyên anh kỳmặc dù có thể tung hoành Tam Tinh Vực lại như thế nào. chung quy không thoát khỏi quy luật của thiên địa, đại nạn của thọ mệnh.

Trước khi không có độ kiếp thành tiên, bất kỳ tu sĩ thực lực cường hãn nào đều không thể lơ là chểnh mảng.

Khi còn sống Tử Cực tán nhân có thể nói là tràn ngập sắc thái kỳ ngộ cùng truyền Kỳ, so với đại đa số tu sĩ đều may mắn hơn rất nhiều, nhưng dù vậy vẫn rơi xuống nông nổi này.

Kế tiếp, Tử Cực tán nhân ở trong tầng hai cổ tháp rơi vào trầm mặc.

Trương Hằng cũng suy tư một lát, đột nhiên hỏi:

- Vì sao lão muốn nói nhiều Với ta như vậy?

Tử Cực tán nhân cười khổ nói:

- Bởi vì ta đã trở thành tù nhân của ngươi, không thể không nói cho ngươi những Điều này.

- Phải không?

Trương Hằng cười lạnh nói, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Tử Cực tán nhân:

- Ta phát hiện ngươi cùng các tù nhân khác có Điều bất đồng.

Nói tới đây, Trương Hằng quay sang lão già họ Ngô bên cạnh quát lớn:

- Quỳ xuống cho ta!

- Dạ. chủ nhân!

Lão già họ Ngô lập tức quỳ sụp xuống trong tầng hai cổ tháp, một bộ dáng vô cùng cung kính.

Trương Hằng mang theo mấy tia ý cười, nhìn về phía Tử Cực tán nhân. Tử Cực tán nhân biến sắc, trên mặt lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp.

Trương Hằng trầm mặc một lát. mới nói:

- Dù sao ngươi từng là một vị cường giả Nguyên anh kỳuy chấn Tam Tinh Vực. ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cuộc đời này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi nơi này. cũng không có khả năng chạy thoát ra ngoài.

Nghe xong câu nói của Trương Hằng. trong ánh mắt Tử Cực tán nhân lộ ra vài tia kinh ngạc. Dường như có vẻ không tin.

- Hừ! Không nói ngươi chỉ là một cái linh hồn của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. cho dù là linh hồn của tiên nhân tiến vào nơi đây, cũng đừng mơ tưởng thoát ra được!

Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một sự tự tin kiên cường.

Tử Cực tán nhân không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn toàn bộ tầng hai cổ tháp, hiện ra trước mắt lão chính là đầy trời ngọc giản màu bạc như một không gian đầy sao. toàn bộ không gian đều lộ ra một khí tức viễn cổ xa xưa khiến người ta không thể chống cự lại.- Đây là Pháp bảo gì... So với Ký Hồn Hồ của đồ nhi ta còn đáng sợ hơn nhiều...

Tử Cực tán nhân khiếp sợ không thôi, trong giọng nói còn lộ ra một tia bất đắc dĩ.

- Ký Hồn Hồ?

Trương Hằng cười ha hả:

- Chính là kiện Pháp bảo phụ trợ kia à? Không biết Pháp bảo này trừ gửi lại nguyên thần hoặc là linh hồn, còn có công năng gì khác không?

Thấy Trương Hằng không có trả lời câu hỏi của mình. Ngược lại hỏi về công năng của KÝ Hôn Hồ. Tử Cực tán nhân cũng không có gạn hỏi tiếp, thản nhiên nói:

- Trừ gửi lại nguyên thần cùng linh hồn linh tinh gì đó. Pháp bảo này còn có tác dụng phòng ngự loại công kích linh hồn cùng với tinh lọc quỷ hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Hằng gật gật đầu, lại hỏi:

- Thời điểm đồ nhi Đường Phương Chu của lão thọ nguyên sắp hết. cũng là đưa nguyên thần ẩn núp trong này hay sao?

- Đúng vậy! Pháp bảo phụ trợ này đã được hắn luyện hóa. Sau khi nguyên thần của hắn tiến vào trong này. làm mọi cách ép hỏi ta về bí pháp đoạt xá nhưng ta cũng không có nói cho hắn. Hơn nữa cho dù có nói cho hắn biết, tỷ lệ đoạt xá của hắn cũng cực Kỳ thấp.

Tử Cực tán nhân trả lời.

Lại liên tục hỏi mấy vấn đề. Sau đó, Trương Hằng liền thu hồi thần thức, trước khi đi còn nói với lão:

- ở trong này cho tốt đi! Sau này hẳn là còn có chỗ dùng đến lão.

Trương Hằng về sau còn phải Luyện chế Thân Ngoại Tạo Thân cao cấp hơn. linh hồn của Tử Cực tán nhân tự nhiên có thể mang ra sử dụng.

Khẽ thở dài một hơi. Trương Hằng ngóng nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ. thầm nghĩ: "Chuyện có liên quan tới Đường Phương Chu và Đường gia, có lẽ đã đến lúc có thể xếp lại được rồi."

Vừa nghĩ đến Đường gia. cùng với lời hứa hẹn với ô Lăng lúc trước. Trương Hằng vừa động trong lòng.

Không bằng xử lý thỏa đáng hoàn toàn chuyện của Đường gia. Kể từ đó, trên đời tục về sau mình sẽ ít đi một chuyện.

Nghĩ đến đây, Trương Hằng vừa động ý niệm, trên người lóe ra hai luồng ngân quang.

"Phù phù!"

Hai cái tạo thân một nam một nữ hiện ra bên cạnh Trương Hằng.

Hai người này đúng là Khuê Hồng cùng Tử Yến lúc trước có ý đồ đánh lén Trương Hằng.

- Từ hôm nay trở đi. nhiệm vụ của các ngươi là phụ trách thủ hộ cho Đường gia này. không có lệnh của ta. không được tự tiện rời đi!

Trương Hằng bình thản nói.

- Dạ, chủ nhân!

Hai người vội vàng nhận lời rời đi.

Nơi này là từng mảng từng mảng núi xanh cùng lầu các nối tiếp kéo dài, trên núi xanh không hề ít những hồ nước nhỏ. cảnh sắc đẹp đẽ hợp lòng người. Linh khí tràn ngập khắp nơi. thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của các loại chim muông dã thú.

Nơi đây là Thanh Hồ Sơn nắm trong phạm vi Ngọc Phật Tự của Triệu Quốc.

Bởi vì Ngọc Phật Tự là một môn phái nhất lưu thấp nhất trong giới tu chân Triệu Quốc, cho nên, các loại thế lực trong phạm vi Thanh Hồ Sơn này cũng cực Kỳ phức tạp.

Trong vòng một trăm năm ngắn ngùi, trong khu vực Thanh Hồ Sơn có bốn, năm môn phái nhỏ đóng quân.

Mấy năm gần đây, một môn phái nhỏ không có danh tiếng gì nổi bật sinh ra ở chỗ này, theo thời gian vô tình phát triển trở thành một môn phái mới phát trong phạm vi Ngọc Phật Tự gần với Tán Tu Minh.

Môn phái này chính là Cực Diễm Môn!

Cực Diễm Môn ở mấy năm gần đây quật khởi, trong thời gian ngắn ngủn vài năm. liền trở thành một trong mấy thế lực lớn nhất ở khu vực Thanh Hồ Sơn.

Hết thảy mọi công lao tạo đựng này đều quy về vị tông chủ thần bí của Cực Diễm Môn.

VỊ tông chủ này được chúng tu sĩ Thanh Hồ Sơn đặt cho danh hiệu là "Chí Viêm Ma Tôn".

Ngay một ngày này, Cực Diễm Môn tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Người này mặc hắc bào, cả người đều bao phủ bên trong một tầng quang vụ màu đen. giống như Ma tôn từ trên trời giáng xuống.

Nhìn theo trên thân thể, người này Dường như không lớn tuổi lắm. nhưng trên người hắn truyền đến khí tức khủng bố lại có thể khiến cho tu sĩ Kết Đan Kỳ đều phải lâm vào sợ hãi.

- Người nào lại đám xông vào Cực Diễm Môn!

Người lên tiếng là một gã Chấp sự trong môn phái Cực Diễm Môn. có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đang vội vàng bay tới.

Trên thực tế, sau khi nói xong câu đó. thân thể hắn không tự chủ được run lên. trong lòng cũng sợ hãi đến cực điểm.

Nam nhân hắc bào vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. liền làm cho hắn như rơi vào hầm băng, ngay cả linh hồn dường như đều bị trói buộc lại.

Quang vụ màu đen quanh thân dần dần mờ nhạt, thân ảnh nam nhân hắc bào bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Hiện ra trước mắt hắn chính là một thiếu niên tướng mạo bình thường, giọng nói của hắn giống như từ Cửu u địa ngục truyền đến:

- Ta, Vũ Vô Cực!

Sau khi hắn nói xong câu đó, một cổ sóng gợn vô hình lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Gã Chấp sự Trúc cơ kỳ kia đứng mũi chịu sào. thân thể chỉ trong giây lát hóa thành tro tàn.

Trong lúc nhất thời, trên dãy núi trong phạm vi mấy trăm thước, cây cối, chim chóc, đã thú toàn bộ đều hóa thành bụi bặm.

Đồng thời Thanh âm của hắn cũng truyền khắp phạm vi mấy chục dặm. khiến cho Cực Diễm Môn từ trên xuống dưới đều khiếp sợ không thôi, nhưng sau một lát liền lập tức sôi trào sùng sục!

- Vũ Vô Cực? Không ngờ là hắn!

- Hắn không phải là tu sĩ Nguyên anh kỳmới quật khởi ở Tam Tinh Vực đấy chứ? Vì sao lại đến Cực Diễm Môn chúng ta?

- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Một tu sĩ Nguyên anh kỳđủ để diệt môn toàn bộ các môn phái ở Thanh Hồ Sơn!

- Nghe nói Vũ Vô Cực này từng chiến thắng mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ...

Toàn bộ Cực Diễm Môn đều rơi vào cảnh khủng hoảng.

- Bản tôn lần này đến đây. mục đích chính là khiêu chiến tông chủ của các ngươi - Chí Viêm Ma Tôn.

Vũ Vô Cực lạnh, nhạt nói, thần thức của hắn cũng quét ngang phạm vi hơn trăm dặm. thậm chí cả trong lòng đất cũng không có bỏ qua.

Mà đúng lúc này, từ một góc nào đó một vầng lửa sáng dâng lên tận trời, không gian nửa bầu trời đều bị nhiễm hồng ánh lửa.

Một bóng người trong chớp mắt liền bay tới đối điện Vũ Vô Cực.

Hiện ra trước mắt hắn chính là một thiếu niên tóc đỏ lạnh lùng khắc nghiệt.

Một lớp ngọn lửa như ẩn như hiện vờn quanh mái tóc đỏ của thiếu niên, ngọn lửa phát ra này cực nóng đủ để trong nháy mắt làm tan chảy sắt thểp bình thường. Linh khí thuộc tính hỏa trong thiên địa theo đó nhảy lên dữ dội.

- Ha ha ha! Một gã tu sĩ Kết Đan trung Kỳ, cùng dám ngông cuồng xưng là Ma tôn! Giới tu chân Tam Tinh Vực này thật là thảm thương.

Vũ Vô Cực không kiềm chế được phát ra một tràng tiếng cười nhạo báng.

Nhưng Chí Viêm Ma Tôn vẫn không nhúc nhích, trong giống như một pho tượng, trong ánh mắt hắn lộ ra sát khí cùng lãnh khốc trí mạng!

Đồng thời, trên người hắn đột nhiên nhảy lên ngọn lửa màu đỏ sậm. không ngờ lại khiển cho Vũ Vô Cực sinh ra một dự cảm nguy cơ cận kề.

- Hãy xưng tên ra. có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.

Vũ Vô Cực không khỏi vui mừng, lại có thể gặp được một đối thủ Như vậy,

Trước đó, hắn khiêu chiến qua vài tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đều bị hắn dễ dàng đánh bại.

Hắn lựa chọn đối thủ chưa bao giờ dựa vào tu vi. mà muốn nhìn thấy chính là thực lực cùng tiềm lực chân chính.

- Ta, Triệu Thụy...

Mái tóc dài màu đỏ như lửa của Chí Viêm Ma Tôn bay đựng lên. lộ ra vẻ cô tịch cùng sát phạt...

Bình luận





Chi tiết truyện