chương 446/ 777

Trương Hằng cũng không quay đầu lại nhìn Mộ Linh Nhi, nhẹ nhàng cười:

- Chẳng lẽ việc Trương mỗ ta có đạo lữ song tu là rất kỳ quái hay sao? Mộ tiểu thư sẽ không thật sự cho ta là một gã tán tu. ngay cả Thê tử cũng không tìm được đấy chứ?

- Ngươi … ngươi...

Hai mắt Mộ Linh Nhi đỏ ngầu, cố nén cho nước mắt không rơi xuống, sau một lúc lâu mới ổn định lại tinh thần, thấp giọng hỏi:

- Ta nghĩ Thê tử của ngươi nhất định là xinh đẹp như Thiên Tiên, chăm sóc ngươi rất dịu dàng...

Trương Hằng khẽ a một tiếng nói:

- Sao ngươi biết? Tuy nhiên ngươi nói sai rồi nàng không phải giống như là tiên tử, mà Tuyết Dung nàng chính là một Tiên Tử thật sự. nhưng lại là một tiên tử dịu dàng, hiểu ý người khác nhất.

- Thật sao?

Mộ Linh Nhi cảm thấy thần trí của mình có chút hỗn loạn, đáy lòng giống như có một tảng đá sắc đè nặng xuống, một cảm giác mê man đau khổ nảy sinh trong lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm thấy như vậy, cả người lập tức ngây ra, tất cả mọi thứ ở bên ngoài như đều không còn liên quan tới nàng. Nước mắt rốt cuộc cùng bất giác chảy xuống, rồi bị nàng dùng pháp thuật làm cho khô lại.

Trương Hằng thủy chung vẫn không quay đầu lại nhìn Mộ Linh Nhi cái nào. Triệu Cương ở phía trước Dường như cũng có chút tâm sự. đang cố gắng dẫn đường ở phía trước, lại thêm thương thế trên cơ thể, nên cũng không phát hiện ra tình huông ở đằng sau.

Từ đó trở đi, dọc đường im phăng phắc, Mộ Linh Nhi nhắm mắt lại, toàn tâm khôi phục lại thương thế và pháp lực.

Trương Hằng lại nhìn hải vực ở đằng xa, ánh mắt thâm thúy lộ ra một tình cảm phức tạp: đây là một thế giới không giống như địa cầu. không thể tùy ý đùa giỡn với tình cảm như vậy. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây nên sai lầm khó có thể bù đắp. Nếu đã sai lầm một lần. thì không thể sai lân thứ hai...

Giờ phút này, đột nhiên hắn nhớ tới Yến Vũ Tình, nhờ thần thức tương liên, lập tức hắn biết được những tình hình đã phát sinh trong Tam Tinh Vực.

Phân thân thứ hai của Trương Hằng đã dung nhập sinh hoạt của bản thân thành công, mục đích của hắn chính là bảo vệ Tam Tinh Vực cùng với một vài người có liên quan tới mình.

- Rốt cuộc thì Tam Tinh Vực cũng không cần mình phải lo lắng và phân vân nữa... Như vậy, hành trình tới Chu Vương Triều hy vọng sẽ có thể tiến hành thuận lợi.

Trương Hằng cũng nhắm mắt lại, lưu lại vài tia thần thức nhìn chăm chú hết thảy bên ngoài, tâm linh dần dần khôi phục lại trạng thái linh hoạt kỳ ảo.

Ước chừng một ngày sau, Triệu Cương đang bay ở phía trước đột nhiên cả kinh kêu lên:

- Mộ sư muội, cuối cùng chúng ta cũng tới Bích Vân Đảo rồi!

- Đã tới rồi sao?

Thanh quang trên người Mộ Linh Nhi run lên. sau đó từ trên Tử Diệu Thần Thảm bay xuống, nhìn chăm chú hòn đảo to lớn cách đó không xa.

Thần thức Trương Hằng đảo qua, liền phát hiện ở cách đó không xa có một hòn đảo to lớn linh khí dư dật. Một lượt quan sát này đã tung hoành chừng ba vạn dặm. Chỉ vỏn vẹn trong một khu vực nhỏ này mà đã phát hiện ra tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ, còn Kết Đan Nguyên Anh thì nhiều vô kể.

- Nơi này quả nhiên là thánh địa tu Luyện linh khí so với bên ngoài phải nồng đậm hơn gấp mười lần...

Trương Hằng khẽ thở dài.

Nên biết rằng cho dù là một khu vực bình thường ở Chu Vương Triều thì phẩm chất linh khí cũng hơn Tam Tinh Vực gấp mười lấn, mà linh khí ở Bích Vân Đảo này còn hơn khu vực bình thường mười lân.

Cứ so sánh như vậy thì phẩm chất linh khí cùng với độ tinh khiết ở nơi này phải hơn Tam Tinh Vực chừng một trăm lần!

Một trăm lần!

Đây là khái niệm gì?

Rốt cuộc Trương Hằng đã động dung, khó trách Chu Vương Triều lại có nhiều tu sĩ đỉnh cao như vậy, có được nền văn minh tu chân rầm rộ đến thế.

Đồng thời, có được linh khí nồng đậm như vậy. bên cạnh đó cũng phản ánh được số lượng và cấp độ phẩm chất của thiên tài địa bảo ở Chu Vương Triều. Nghĩ lại. một vài tài liệu tu chân ở Tam Tinh Vực phải ước mơ tha thiết, sau khi tới Chu Vương Triều cũng không còn thật sự đáng giá.

- Trương đạo hữu, nếu đã tới đây, xin hãy tới làm khách của Bích Vân Đảo ta mấy ngày. để cho chúng ta làm trọn nghĩa chủ khách.

Triệu Cương nhiệt tình mời Trương Hằng đi tới Bích Vân Đảo. Mộ Linh Nhi ở phía sau không nói lời nào. trên mặt mang theo vẻ lo lắng, thần sắc trở nên âm trầm.

Trương Hằng cũng không cự tuyệt. theo sau Triệu Cương bay tới Bích Vân Đảo. thần thức quan sát tình hình ở bên dưới, bên cạnh đó còn hỏi hắn một vài vấn đề.

- Không biết Bích Vân Đảo trong Hải Ngoại Tam Tiên Đảo có cấp bậc gì. hẳn là đã gần bằng Tam Tiên Đảo rồi?

Trương Hằng tò mò hỏi.

Triệu Cương nói:

- Trong phạm vi thế lực của Tam Tiên Đảo. Bích Vân Đảo Chỉ là một đảo cấp ba. trên đó còn có những đảo cấp một cấp hai. Đảo cấp một Chỉ có ba. Tam Tiên Đảo uy chấn đại lục Đông Vân là một trong Tứ Đại Thánh Địa của Chu Vương Triều.

Trương Hằng gật đầu. trong lòng hiểu thêm được rất nhiều:

- Thì ra là như vậy. nói như vậy thì tu luyện trên đảo cấp một và cấp hai sẽ có nhiều ưu thế hơn sao?

- Chuyện đó là đường nhiên, linh khí trên đảo cấp hai so với đảo cấp ba đại khái là hơn một hai lần, hơn kém thật ra là không lớn. nhưng hiệu quả khi tu luyện ở đảo cấp một so với đảo cấp ba cũng hơn rất nhiều lần. Tuy nhiên, nếu không có căn bản và thực lực nhất định, nếu muốn tiến vào đảo có đẳng cấp cao hơn cũng không dễ dàng...

Triệu Cương trả lời câu hỏi của Trương Hằng, tiện thể tò mò hỏi một câu:

- Không biết Trương đạo hữu muốn đi tới nơi nào? Là Tam Tiên Đảo sao?

Trương Hằng lắc đầu nói:

- Tu luyện tới cảnh giới của chúng ta, linh khí dư thừa dĩ nhiên là lợi thế. nhưng đột phá cảnh giới mới là xiềng xích lớn nhất. Tạm thời ta chưa thể đi tới Tam Tiên Đảo. chờ sau khi tu luyện tới Hợp thể kỳ rồi mới tính.

Lúc trước khi còn ở trong Tam Tinh Vực, phân thân của Lạc Hà đã từng nói với Trương Hằng có một vật gì đó quan trọng đang để ở Hải Ngoại Tam Tiên Đảo. tốt nhất là sau khi bản thân tu luyện tới Hợp thể kỳ thì mới tới lấy lại.

Cho nên Tam Tiên Đảo là địa phương mà chắc chắn sau này Trương Hằng sẽ tới. hiện giờ không cần phải nóng nảy. chuyện mà quan trọng nhất lúc này chính là hiểu rõ và thích ứng với Tu chân giới Chu Vương Triều.

Không lâu sau, ba người Trương Hằng đã tiến vào bầu trời của Bích Vân Đảo. Khi mới bước vào. dưới chân liên hiện ra một vài thôn trang và thành thị của phàm nhân, dân cư cùng không ít. trong đó còn xen lẫn vài tu sĩ dưới Trúc cơ kỳ.

- Người tu chân trên Bích Vân Đảo chủ yếu tập trung ở khu vực trung tâm. đương nhiên những đảo bên cạnh cũng có một vài tu sĩ đỉnh cao...

Dọc đường đi Triệu Cương giải thích với Trương Hằng, ánh mắt hơi đảo qua Mộ Linh Nhi ở bên cạnh, phát hiện đối phương có vẻ rầu rĩ không vui, mới khó hiểu nói:

- Tiểu sư muội, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ đang lo lắng cho an nguy của sư tôn sao? Ngươi yên tâm, sư tôn lão nhân gia pháp lực thông thiên, cho dù bản thân bị trọng thương cũng không thể dễ dàng chết như vậy đâu.

- Đa tạ sư huynh.

Mộ Linh Nhi miễn cưỡng cười, ánh mắt sáng ngời vội vàng đảo qua Trương Hằng. không dám nhìn thẳng vào đối phương.

- Đại sư huynh. tiểu sư muội, rốt cuộc các người cũng đã trở về!

Trong khi ba người đang nói chuyện với nhau, ở phía trước có một đại hán trung niên râu ria xồm xoàm bay tới. Hắn mặc một trường bào màu xám rộng thùng thình, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, chân giẫm lên độn quang màu xanh. nhanh chóng bay tới nơi này.

- Tam sư đệ?! Ngươi cũng đã về rồi sao!

Triệu Cương ngạc nhiên vui mừng nói vội vàng bay lên. ôm lấy đại hán trung niên râu xồm kia, bộ dạng mười phần thân thiết.

- Khổng sư huynh, ngươi cũng đã trở về Bích Vân Đảo rồi. có biết tình hình của cha ta hay không?

Mộ Linh Nhi trước tiên vui vẻ, rồi sau đó lo lắng hỏi.

Triệu Cương buông trung niên họ Khổng ra. cùng khản trương hỏi:

- Sư tôn đã trở về chưa?

Trung niên họ Khổng chau mày. ánh mắt đảo qua người Trương Hằng, cũng không hỏi nhiều, khẽ thở dài một hơi:

- Từ sau khi biết sư tôn gặp chuyện không may. ta liền theo Truyền tống Trận từ Bồng Lai Đảo đi tới đảo cấp hai Lam Tinh Đảo. sau đó một mạch đi về Bích Vân Đảo. vừa trở về đây đã biết được tin tức Triệu sư huynh truy đuổi Viên Hồng.

Để bình ổn phân tranh giữa các thế lực trên đảo. trước tiên nhị đảo chủ, cũng là Hàn bá bá đã quản lý hết thảy mọi chuyện trên đảo...

Trung niên họ Khổng qua vài ba câu đã đại khái nói hết một lượt những chuyện ở trên Bích Vân Đảo.

- Hàn bá bá?

Triệu Cương hơi sửng sốt:

- Không có sự đồng ý của sư tôn, sao hắn có thể tự tiện quản lý mọi việc trên đảo?

Trên mặt trung niên họ Khổng hiện lên một vẻ Kỳ dị:

- Tuy trước kia sau khi sư tôn đi ra ngoài, những chuyện nhỏ trên đảo có hơn phân nửa đều do sư huynh đệ trong sư môn ta quản lý. Nhưng tình hình hiện giờ lại khác, sinh tử của sư tôn lão nhân gia không rõ. thực lực và danh vọng của nhị đảo chủ là lớn nhất, Chỉ có hắn mới có thể chế áp được những người có lòng dạ bất lương trên Bích Vân Đảo...

- Nói không sai. nhưng phụ thân đã từng nói với ta nhị đảo chủ tuy là một người có năng lực. thực lực cũng rất mạnh, nhưng người này là một người có đã tâm. chúng ta không nên hoàn toàn tin tưởng.

Mộ Linh Nhi hơi lo lắng nói.

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Cương cũng trở nên ngưng trọng, hỏi nam tử trung niên họ Khổng kia:

- Không biết sau khi nhị đảo chủ tiếp quản mọi việc trên đảo. thì có xảy ra chuyện gì dị thường không?

- Chuyện này... Tâm tư của nhị đảo chủ chủ yếu là tập trung vào những thế lực có ý xấu. thật sự không có hành động gì dị thường. Ta nghĩ Hàn bá bá không phải là loại người đó. hắn đã ở Bích Vân Đảo mấy trăm năm. quan hệ với sư tôn rất sâu sắc, chắc cũng sẽ không làm cái chuyện tước quyền đoạt vị kia đâu... Ta đã ở Bích Vân Đảo hai ngày, hắn đối với ta vẫn như trước kia.

Trung niên họ Khổng này không biến đổi sắc mặt. trong lời nói còn có chút bênh vực nhị đảo chủ họ Hàn kia.

- Có thể là ta đã nghĩ quá nhiều rồi...

Mộ Linh Nhi thấp giọng nói trong lòng có chút bất an.

Đúng lúc này, Trương Hằng nói với Mộ Linh Nhi:

- Mộ tiểu thư. ta thấy hiện giờ đi vào Bích Vân Đảo cũng không phải là hành động sáng suốt... Ta đề nghị hai người các ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi này. chờ sau khi có được tin tức của đảo chủ sẽ lại quyết định. Tục ngữ nói không thể đề phòng được lòng người. Bích Vân Đảo bất quá cũng Chỉ là một hòn đảo cũng không đáng để các ngươi phải mạo hiểm...

- Ngươi là ai? Sao dám ở nơi này phỉ báng nhị đảo chủ!

Trương Hằng còn chưa kịp nói xong, trung niên họ Khổng ở bên cạnh liền nổi giận nói. một uy áp tinh thần khổng lồ bức thẳng tới hắn.

Trung niên họ Khổng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. so với Triệu Cương cũng sàn sàn như nhau, thấy Trương Hằng là một tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ nói chen vào, trong lòng rất không vừa ý, mơ hồ còn sinh ra một luồng sát khí.

Trương Hằng cười ảm đạm, quay đầu nhìn về phía khác, coi như không thấy uy áp cùng với sự nổi giận của trung niên họ Khổng kia.

- Khổng sư huynh. Trương đạo hữu là ân nhân cứu mạng của ta và Triệu sư huynh, nếu không có hắn chúng ta đã sớm chết trong tay của Viên Hồng rồi...

Mộ Linh Nhi vẻ mặt lạnh lùng, nhìn trung niên họ Khổng:

- Huynh nên xin lỗi Trương đạo hữu đi.

Trung niên họ Khổng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mộ Linh Nhi, Không khỏi cười lên ha hả:

- Thật sự ngươi vẫn nghĩ Bích Vân Đảo hiện giờ vẫn còn là thiên hạ của Mộ gia ngươi sao?

Trung niên họ Khổng lập tức trở nên dữ tợn. nhìn đám người Mộ Linh Nhi với bộ dạng như là đang nhìn con mồi.

Bình luận





Chi tiết truyện