chương 468/ 777

- Chủ nhân động phủ?

Trương Hằng nao nao, hướng về cô gái xa xa cười nói.

- Cô trước đứng lên đã rồi nói.

Hắn cũng không đành lòng nhìn một nữ tu yếu đuối quỳ gối trước mặt mình.

- Nếu chủ nhân động phủ không đi ra thì Tú Ninh xin quỳ mài không đứng lên.

Vẻ mặt Tú Ninh quật cường nói, khuôn mắt liếc nhìn Trương Hằng một cái, phát hiện đối phương chẳng những quá trẻ nhưng lại có tu vi Nguyên Anh Kỳ, trong lòng âm thầm thất kinh. Quả nhiên là đại thần thông giả lánh đời, tùy tiện một đệ tử hay người hầu cũng có thực lực cường đại bậc này!

Trương Hằng không khỏi kinh ngạc, cuối cùng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Nói chuyện nãy giờ, đối phương vốn không xem mình là chủ nhân động phủ này.

Chẳng lẽ mình không có khí chất của cao nhân lánh đời sao?!

Trong lòng Trương Hằng có chút buồn bực.

Trên thực tế, Tú Ninh không coi Trương Hằng là cao nhân lánh đời cũng rất bình thường.

Sau khi Trương Hằng đi vào Phàm Vân Đảo liền ẩn tàng thực lực chân chính của mình, thu liễm hơn phân nửa khí tức.

Dưới loại trạng thái này, hắn cùng lắm chỉ là một cao thủ Nguyên anh kỳmà thôi, cách biệt một trời một vực với thực lực nên có của một cao nhân lánh đời trong tưởng tượng của Tú Ninh.

Ngoài ra, bề ngoài của Trương Hằng quá trẻ, cũng không phù hợp với hình tượng cao nhân lánh đời trong mắt người bình thường. Chân chính ẩn sĩ cao nhân, người nào mà không phải là lão quái vật đã tu luyện mấy ngàn năm?! Chân chính có thể bảo trì dung nhan cũng rất hiếm gặp.

Dưới tình huống này, Trương Hằng cũng không tiện nói rằng ta chính là chủ nhân động phủ mà ngươi muốn tìm, Nói vậy sẽ trở nên thật xấu hổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng cười khổ, Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía Tú Ninh, nói:

- Động chủ Đại nhân sẽ không đi ra. Tú Ninh cô nương cứ đứng lên đi. Có chuyện gì có thể nói với ta.

Đối mặt với thanh niên đang chậm rãi đi tới, trong lòng Tú Ninh có một loại khẩn trương không hiểu. Không biết vì sao từ trên người đối phương, nàng cảm nhận được một cỗ khí chất khó hiểu. Loại khí chất này nàng chưa từng gặp qua trên người những tu sĩ ở Phàm Vân Đảo.

- Xin hỏi, tiền bối ngài là?

Tú Ninh vẫn không đứng lên, ánh mắt tò mò nhìn Trương Hằng, khuôn mặt hơi lộ vẻ kính sợ.

- Ta tên là Trương Hằng. về phần là ai cỗ cũng không cần quan tâm!

Trương Hằng cười tủm tỉm nói, trong lòng thầm nghĩ:

"Như vậy cũng tốt, với thân phận chủ nhân động phủ ra nói chuyện với cỗ ta thì đối phương hẳn sẽ rất ước thúc, chình mình còn bị đối phương biến thành lão quái vật. phải chịu ánh mắt ngưỡng mộ và sùng kính quá mức!"

Trương Hằng cũng không thích như vậy!

Tú Ninh do dự một lúc mới cắn răng nói:

- Chẳng lẽ Động chủ đại nhân thât sự không thể ra sao?!

Trong lòng nàng cảm thấy rất nghi hoặc. Chẳng lẽ dự cảm luôn đúng của mình lần này lại sai sao?!

Trương Hằng đi tới cách nàng hai trượng thì dừng lại, trước mắt hắn có một tầng trận pháp, mơ hồ lưu chuyển một tầng ánh sáng, chính là do Nhan Hồng Ngọc bố trí, mục đích là vì phòng ngừa Tú Ninh quấy nhiễu sự tĩnh tu của Trương Hằng, đồng thời vì bảo hộ nữ tu sĩ duy nhất may mắn còn sống của môn phái thượng cổ này.

- Tú Ninh cô nương e rằng phải thất vọng rồi. Động chủ đại nhân đang bế quan, sẽ không dễ dàng đi ra gặp người khác đâu!

Trương Hằng cười nói, nhẹ nhàng duỗi tay ra, dụng vào trận pháp trước mắt.

Lập tức tầng cấm chế này lập tức run lên.

Chợt nghe ông một tiêng, trận pháp liền tan thành mây khói.

- Ngươi...

Tú Ninh kinh hô một tiếng, phát hiện trận pháp bốn phía đã hoàn toàn tiêu tan, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Một khi mất đi trận pháp bảo hộ, một nữ tu Trúc cơ kỳ như nàng liền không thể bình yên đứng nơi này cầu kiến cao nhân lánh đời. Có thể nói trận pháp này là sự che chở cho nàng ở đây trong tám năm qua.

- Ngươi sao có thể làm như vậy?!

Khuôn mặt Tú Ninh hơi đô lên, lộ ra vài tia ảo não:

- Trận pháp này là vị tỷ tỷ hảo tâm trong động phủ bố trí cho ta. Nàng nói chủ nhân động phủ chắc chắn sẽ có ngày đi ra gặp ta!

Tú Ninh vừa tức giận vừa bất bình với Trương Hằng, ấn tượng trong lòng đối với đối phương lập tức kém đi vài phần.

- Tỷ tỷ hảo tâm!?

Trương Hằng cười lạnh:

- Nàng ta tuy nhiên Chỉ là người hầu của động phủ này mà thôi, có tư cách gì mà bố trí che chở cho ngươi!

Nếu không làm cao nhân lánh đời cao cao tại thượng, Trương Hằng cũng không cần chú ý tới cái gọi là phong phạm cao nhân. Hiện tại điều khiến hắn cảm thấy hứng thú trên hòn đảo với linh khí loãng này chính là nguyên nhân khiến Tinh Nguyệt Môn tồn tại tới hôm nay. Có lẽ từ nơi này hắn sẽ chiếm được ưu đãi nhất định.

Tú Ninh lập tức bị giọng điệu hùng hổ dọa người của Trương Hằng dọa cho sợ hãi. Nhưng nàng cũng không phải là loại người nhát gan sợ phiền phức. Trong lòng nàng Chỉ duy trì sự tôn trọng với cao nhân ẩn sĩ mà thôi.

- Một khi đã như vậy, Tú Ninh liền quỳ nơi này không dậy, đợi cao nhân lánh đời trong động phủ hiện thân.

Tú Ninh dứt khoát nhắm hai mắt lại, không quản tới Trương Hằng, bộ dáng có chút tiều tụy quỳ tại chỗ, đối với vị cao nhân nơi này tràn ngập sự kỳ vọng và sùng kính.

Trương Hằng hơi thở dài một hơi, không nghĩ nhìn cô gái này nhu nhược điềm tĩnh như vậy nhưng tính khí lại rất quật cường. Điều này khiến hắn nhớ tới Mộ Linh Nhi trên Bích Vân Đảo, có lẽ hiện tại nàng ta đã lập gia đình rồi.

Nghĩ tới đây, Trương Hằng cũng không đành lòng tiếp tục đe dọa hay gây thương tổn cho cô gái này, đi tới trước mặt rồi khẽ thở dài nói:

- Tú Ninh cô nương... Động phủ đại nhân bế quan hàng năm trời, thời gian đôi khi cả trăm năm. Dù tới cuối đời, không nhất định cỗ có thể gặp được người một lần!

Có lẽ cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói Trương Hằng, Tú Ninh mở mắt ra, thất vọng nói:

- Người thật sự không thể ra sao?! Nhưng dự cảm nói cho ta biết...

- Năng lực dự cảm?!

Trương Hằng lắc đầu cười khổ:

- Có thể đoán được thì sao?! Loại thiên phú linh căn này là do Thượng Thiên ban ân cho cỗ nhưng tuyệt đối ngươi không thể làm chỗ dựa vào!

Vừa nghe lời ấy, ánh mắt Tú Ninh sáng bừng lên, kinh ngạc nhìn Trương Hằng:

- Sư phụ của ta cũng từng nói với ta như vậy... Đáng tiếc mười năm trước, nàng đã...

Đôi mắt Tú Ninh chợt trở nên ảm đảm, thì thào nói:

- Mười năm trước, cao nhân lánh đời trong động phủ này sao không giết những kẻ ác độc đó?!

Nàng cười khổ nói thêm:

- Hành vi của cao nhân này cũng không phải là điều mà một nữ tử nho nhỏ như ta có thể đoán được. Tú Ninh sở dĩ tới nơi này không phải là vì thiên phú linh căn mà còn vì một nguyên nhân trọng yếu... Tinh Nguyệt Môn chúng ta là một môn phái tu chân đặc biệt, tu luyện căn bản dùng Tinh nguyệt lực, có được năng lực bói toán và dự đoán cường đại!

Bói toán và dự đoán?!

Trong lòng Trương Hằng thất kinh, không ngờ mình lại gặp được một môn phái thượng cổ kỳ quái như vậy! Xem ra trong đó còn có rất nhiều bí mật cần khai quật!

- Từ mấy chục năm trước, sư phụ nàng tiêu hao rất nhiều đại giới bói toán tương lai kết quả. Kết quả là Tinh Nguyệt Môn sẽ có chuyển biến ở giai đoạn này. Sau đó, không ngờ biến chuyển của chúng ta lại chính là tai ương diệt môn!

Tú Ninh thấp giọng nói về cảnh ngộ Tinh Nguyệt Môn, thân thể mềm mại không ngừng run lên.

Trương Hằng trầm mặc hồi lâu:

- Nói cách khác, ngươi sở dĩ chờ đợi nơi này hơn tám năm qua, không chỉ vì năng lực dự đoán của ngươi mà còn là chỉ thị của Tinh Nguyệt Môn?

Tú Ninh cúi đầu xuống, đôi mắt ảm đạm, như đã thừa nhận.

Trương Hằng bình thản nói:

- Nếu Tú Ninh tiểu thư đã chân thành như vậy thì Trương mỗ cũng không quanh co nữa!

Tú Ninh tò mò nhìn về phía Trương Hằng, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

- Theo ta được biết, sư phụ lão nhân gia người trong vòng trăm năm không thể xuất quan. Trước khi xuất quan, người từng giao mọi việc trong thời gian này cho ta xử lý. Việc nhỏ như của ngươi, Trương mỗ hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, không cần phải lão nhân gia người hỏi tới.

Vẻ mặt Trương Hằng trịnh trọng nói. Khi hắn lừa người, khí định thần nhàn, vẻ mặt không chút đỏ lên vì hổ thẹn.

- Ngươi là đệ tử của chủ nhân động phủ?

Ánh mắt Tú Ninh sáng ngời.

Trương Hằng gật gật đầu:

- Có chuyện gì cứ trao đối với ta là được. Nhưng nếu muốn ta vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi thì cũng không dễ dàng như vậy...

Ngụ ý của hắn là trên ngời này "không có bữa ăn nào là miễn phí", ta trợ giúp ngươi vượt qua khó khăn thì ngươi cũng phải trả giá nhất định.

Bằng vào trí tuệ của Tú Ninh sao còn không hiểu rõ ý tứ Trương Hằng nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

- Tú Ninh hiểu được!

Trong lòng nàng thở dài nói.

- Một khi đã như vậy, Tú Ninh cô nương hãy đứng lên đi.

Trương Hằng lạnh nhạt nói. Hắn không thích nói chuyện với một người đang quỳ gối, Huống Chi đó lại là một cô gái tuyệt sắc.

- Cái này... Tú Ninh có chút do dự, ánh mắt chuyển nhìn về phía động phủ, dường như còn có chút không cam lòng.

Trương Hằng đơn giản nâng tay lên, mạnh mẽ kéo nàng đứng dậy.

- Ngươi...

Khuôn mặt Tú Ninh đỏ bừng, liền đưa tay đẩy tay Trương Hằng đang đặt trên vai mình ra, cũng lui lại hai bước nói:

- Mong tiền bối tự trọng!

Trương Hằng không nói gì. Chẳng lẽ nghiêm trọng vậy sao?!

Tú Ninh là một nữ tu thủ thân như ngọc, chưa từng tiếp xúc với nam nhân xa lạ như vậy.

Cho nên, tuy rằng Trương Hằng xuất phát từ thói quen bản thân nhưng cũng khiến đối phương tự nhiên phản bác và chống cự.

Đối với loại nữ nhân cận thận thủ lễ, giữ gìn sự trong sạch như ngọc của Trung Quốc cổ đại, Trương Hằng cũng không có biện pháp gì cả.

Trương Hằng lắc lắc đầu nói:

- Được rồi, có thỉnh cầu gì ngươi cứ nói ra đi.

Tú Ninh thấy đối phương không tiến lên nữa thì hơi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói:

- Ta nghĩ mong tiền bối giúp ta hai việc, sau khi thành công sẽ có báo đáp!

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chuyện thứ nhất là mong tiền bối giúp mở ra di chỉ của Tinh Nguyệt Môn trên Phàm Vân Đảo, tìm kiếm vài món bảo vật thất lạc. Đây chính là nguyện vọng khi còn sống của sư phụ, cũng là điều kỳ vọng của Tinh Nguyệt Môn mấy vạn năm qua! Chuyện thứ hai chính là ân oán riêng tư của Tú Ninh ta. Ta mong tiền bối báo thù cho Tinh Nguyệt Môn ta, diệt trừ Nhị động chủ Huyết Ma Động Thao Vĩnh Bằng mà những ma tu khác. Việc Tú Ninh muốn nhờ vả Chỉ có hai cái này. Một khi tiền bối đồng ý, một vài món bảo vật trong di chi, ngoại trừ một vật đều xin dâng tặng cho tiền bối ngài. Đồng thời, Tú Ninh nguyện ý suốt đời làm nô bộc, hầu hạ... Động chủ đại nhân!

Nói tới câu cuối cùng, Tú Ninh đột nhiên đổi lời, khuôn mặt cũng thoáng hiện lên một tia đỏ ửng.

- Không biết hai việc này, tiền bối có làm được không?

Tú Ninh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt sáng nhìn thẳng Trương Hằng, có chút do dự rồi nói thêm:

- Nghe nói Tinh Nguyệt di chỉ vô cùng nguy hiểm, người phi thường mới có thể tiến vào. Ngoài ra, Nhị động chủ Huyết Ma Động Thao Vĩnh Bằng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực vô cùng cường hàn. phía sau còn có chỗ dựa là Ma tu đệ nhất Huyết Ma Quân của Phàm Vân Đảo. Nếu tiền bối không làm được thì...

Bình luận





Chi tiết truyện