chương 479/ 777

Toàn Phàm Vân Đảo như rơi vào trong cảnh tượng tận thế. mặt đất nứt ra những cái khe dài đến vạn dặm. vô số sinh linh tử vong trong tràng tai nạn này.

Trương Hằng đứng giữa bầu trời đầy bụi bặm. chính là ngọn nguồn tạo ra đả kích hủy diệt cho hòn đảo này.

Sắc mặt trắng bệch, vô cùng suy yếu. trong ánh mắt Trương Hằng lộ ra vài phần kinh hoảng cùng nghi hoặc.

Xoạt!

"Phân thân" còn suy yếu hơn cả Trương Hằng, hóa thành một hạt châu sáng bạc tiến vào không gian Linh hạch trong cơ thể hắn.

Lúc này, dòng ánh sáng bạc trong không gian Linh hạch của Trương Hằng đã ảm đạm không thôi, pháp lực trong cơ thể khô cạn quá nửa, tâm thần cũng tiêu hao quá lớn.

Dưới trạng thái này có lẽ Chỉ cần một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường cũng có thể chiến thắng hắn.

- Thu!

Trương Hằng cố sức vận pháp lực. vươn tay chụp tới.

Theo động tác của hắn, một tiếng "Oong" vang lên. bụi bặm trong cả một khu vực bị xua tan. một tòa bảo tháp sánh ngang tháp chuông lớn ở thế kỷ hai mươi hai xuất hiện.

Lấy bảo tháp làm trung tâm, mặt đất xung quanh nứt nẻ vô cùng thê thảm, ở trong tầm mắt đều là những hang hố sâu không thấy đáy. Từ những cái hang hổ kia còn lan tràn ra những khe nứt rộng lớn. gần như muôn chia cắt Phàm Vân Đảo tan vỡ thành vô số mảnh.

Ba tầng dưới bảo tháp lóe ra ánh bạc mỏng manh, chậm rãi bay từ bên dưới tới phía Trương Hằng phát ra một trận ầm ầm trầm thấp, uy áp phát tán ra làm người ta run sợ.

Chỉ một lát, bảo tháp bay đến trên đầu Trương Hằng, cái bóng khổng lồ bao phủ lấy hắn.

Vù!

Theo ý niệm Trương Hằng vừa động, Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp chớp mắt hóa thành cỡ bàn tay, rơi vào lòng bản tay của hắn.

Chạm vào bảo tháp xa xưa này, bàn tay Trương Hằng khẽ run lên, không biết là vi hưng phấn hay sợ hãi.

Hắn cảm giác hiện giờ mình đang nắm trong tay một cái đầu đạn hạt nhân có thể tùy lúc nổ tung.

Khi ổn định lại cảm xúc, Trương Hằng mới phát động thần thức quan sát tình huống phía dưới.

Trong phạm vi hai trăm dặm là khu vực uy hiếp Chấn Áp Quyết nhằm vào đang nằm hai yêu một người mà mới trước đó còn rất hùng hổ.

Gần bảo tháp nhất là Tử Hãn, Trương Hằng thậm chí khó mà phân biệt ra thân thể không thành hình người của hắn. máu thịt lộn xộn, gần như là "thịt băm". Lúc này còn có thể miễn cưỡng nhìn ra. Tử Hãn đã sớm bị đánh trở về nguyên hình Thần thú Tử Diễm Câu. trên người đã không còn chút khí tức sinh mệnh.

Một con Thần thú Hóa Thần Kỳ gục ngã!

Trương Hằng hít một hơi lạnh, trong lòng cũng hưng phấn không thôi. Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn chạm đến thân thể Thần thú đã bị chấn áp thành "thịt băm", không khỏi cười khổ, xem ra giá trị thu hồi sử dụng đã bé đi nhiều lắm.

Tiếp đó, Trương Hằng lại thấy một người cùng một yêu còn lại: Huyết Ma Quân cùng Thiết Sa Vương Tả Sát.

Huyết Ma Quân cách xa bảo tháp nhất, nhưng dù vậy kết cục của hắn cũng giống như Tử Hãn. thân thể bị đè thành một đống thịt băm đầy máu, Chỉ có Pháp bảo thông linh trung phẩm Huyết Hồn Phiên rơi một bên còn giữ được hoàn chỉnh.

Các vật phẩm khác của hắn cấp bậc Pháp bảo thông linh hạ phẩm gần như bị đánh thành phấn bụi, không còn bao nhiêu thứ bảo trì nguyên vẹn.

Làm cho Trương Hằng giật mình nhất là Thiết Sa Vương!

Thân thể khổng lồ như sắt thép của Thiết Sa Vương rơi vào một cái hố to. thế nhưng không bị chấn áp thành thịt vụn. Chỉ là thân thể hơi biến dạng.

Trương Hằng dùng thần thức đảo qua, phát hiện trên thân thể nó còn có vài tia khí tức mịt mờ. Nếu không quan sát cận thận, còn không phát hiện được một chút khí tức.

"Chẳng lẽ hắn còn không chết?"

Trong lòng Trương Hằng cả kinh, cũng không dám làm bậy. nhìn chằm chằm Thiết Sa Vương nằm dưới đất như đã chết, trên thân thể nó tràn ra một mảnh máu, thể hiện rõ ít nhất nó bị trọng thương.

Trương Hằng biết da ngoài của Thiết Sa Vương tương đương dung hợp một kiện Pháp bảo thông linh phòng ngự trung phẩm, lực phòng ngự vượt xa yêu thú Hợp thể kỳ bình thường.

- Thiết Sa Vương các hạ. ta biết ngươi không chết...

Tiếng nói lạnh nhạt của Trương Hằng vang lên giữa một mảnh hoàng hôn tận thế trên Phàm Vân Đảo. trong giọng nói lộ ra một cỗ tự tin. Nhưng trong lòng hắn cũng đang cười khổ. bây giờ hắn nhìn rất quang vinh, nhưng pháp lực cùng tâm thần đã tiêu hao rất lớn, gần như cạn kiệt.

Nếu hắn còn có đủ vốn liếng, làm sao còn ở đó nói lời thừa, trực tiếp nện "bảo tháp" xuống. Thiết Sa Vương đã trọng thương kia có lẽ cũng không chịu nổi Chấn Áp Quyết lần nữa.

Trương Hằng nói xong hồi lâu cũng không thấy Thiết Sa Vương có phán ứng gì. cỗ hơi thở trên người nó dần trở nên mờ mịt, thậm chí sắp thoát khỏi cực hạn kiểm tra được của thần thức Trương Hằng.

- Được rồi. ngươi đã không động đậy. vậy Trương mỗ liều mạng khả năng giáng cấp tu vi cũng phải cho ngươi một kích cuối cùng!

Ánh mắt Trương Hằng lạnh lẽo, chậm rãi nâng "bảo tháp" trong tay, nhàn nhạt phun ra ba chữ:

- Chấn... Áp.... Quyết.

Hắn còn chưa đọc xong. Thiết Sa Vương dưới đất "ầm" một cái. phun ra một ngụm máu tươi bắn lên trên người, lập tức bùng lên huyết quang, vận chuyển pháp lực lao về phía xa.

Trên không trung Phàm Vân Đảo lập tức hiện ra một đường đỏ máu.

Xùy vù...

Trong chớp mắt, Thiết Sa Vương đã bay ra mấy ngàn dặm. tiếng quát đầy hận thù quanh quân ở chân trời:

- Ta nhất định phải làm cho ngươi trả giá đắt...

Trương Hằng hừ lạnh nói:

- Lần sau nếu ngươi dám tới nữa, Trương mỗ nhất định phái đè ngươi thành thịt băm dưới tháp của ta.

Nhìn cái bóng Thiết Sa Vương biến mất ở chân trời xa xa. Trương Hằng nâng "bảo tháp".

đứng yên không nhúc nhích giữa hư không.

Thật lâu sau, thẳng đến khi xác định đối phương thật sự rời đi. Trương Hằng đột nhiên phun mạnh một ngụm máu.

Phốc!

sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, thân thể kiệt sức rơi khỏi bầu trời, ầm một cái đập ra một cái hố cạn trên mặt đất.

Bụi đất tung bay.

Thân thể đán trên mặt đất, Trương Hằng không khỏi cười khổ, hận không thể lập tức đả tọa khôi phục nguyên khí ngay Lúc này.

Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc tĩnh tu, dị trạng trên Phàm Vân Đảo đã làm cho hắn cảnh giác.

Cho dù Trương Hằng có tự tin hơn nữa, cũng sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Chỉ dựa vào tu vi tương đương với tu sĩ Hóa Thần Kỳ của mình mà có thể tạo ra đả kích hủy diệt lên Phàm Vân Đảo bao phủ mấy vạn dặm hải vực này.

Có lẽ, Độ kiếp kỳ trở xuống cũng rất có khả năng không ai làm được điều này.

Trong này chắc chắn có trò mèo!

Trương Hằng đoán có lẽ là mình sử dụng Chấn Áp Quyết đúng lúc chạm đến một cái cấm kỵ nào đó trên đảo này. bởi vậy tạo ra kết quá như thế.

Lại cố sức đứng lên. ánh mắt Trương Hằng dừng lại ở trên hai thi thể một người một yêu.

Ánh mắt Trương Hằng hơi đổi. trước tiên lấy đi hai kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm còn tồn tại.

Trương Hằng đương nhiên hiểu được giá trị của Pháp bảo thông linh trung phẩm, đó là bảo vật mà tu sĩ Hóa Thần kỳ năm mơ cũng không dám mơ tới. giá trị cao gấp mười mấy lần Pháp bảo thông linh hạ phẩm, uy lực hai thứ cũng chênh lệch rất lớn.

Hai kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm này. một cái "tử quan" không biết tên đội trên đầu Tử Hãn, một là Huyết Hồn Phiên Pháp bảo áp rương của Huyết Ma Quân.

Thu hồi xong hai kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm này. vẻ mặt Trương Hằng lộ ra vài phần vui mừng.

về phần những linh kiện vỡ vụn rải rác trên hai cổ thi thể. bao gồm túi trữ vật rách nát, Trương Hằng không xem xét cận thận thu gom chung một chỗ. Những linh kiện vỡ vụn này chứa đựng tài liệu của mấy kiện Pháp bảo thông linh, có tác dụng không nhỏ đối với Trương Hằng.

"Thi thể Thần thú này đem về động phủ xử lý."

Trương Hằng hơi trầm ngâm, lại thu lấy thi thể của Tử Hãn. sau đó ném ra một đoàn ngân diễm đốt cháy thi thể Huyết Ma Quân cùng những thứ linh tinh cấp bậc thấp.

Theo ngân diễm không ngừng thiêu đốt lớn mạnh, xung quanh Linh hạch của Trương Hằng lại cuồn cuộn tràn ra những hạt màu bạc, chúng nó chẳng những có thể khôi phục pháp lực cho Trương Hằng, còn có thể chậm rãi tăng lên tu vi cho hắn.

Bởi vì vật phẩm nối tiếp vật phẩm chồng chất (đa số là tuôn ra từ túi trữ vật), Trương Hằng tính đừng ở đây nhanh chóng khôi phục pháp lực kiêm tăng lên tu vi.

Tuy nhiên, đột nhiên Trương Hằng phát hiện một chuyện quái dị, Huyết Ma Quân cùng Tử Hãn Chỉ để lại bộ thân thể ở chỗ này. không thấy Nguyên Anh của chúng ở chỗ nào.

"Chẳng lẽ Nguyên Anh xuất khiếu? Không có khả năng được..."

Trương Hằng nghi hoặc, dưới uy hiếp của Chấn Áp Quyết, mấy người này căn bản không có nâng lực Nguyên Anh xuất khiếu, sau khi thi triển xong Chấn Áp Quyết, lực phòng ngự rất biến thái của Thiết Sa Vương mới miễn cưỡng chống được, nhưng Tử Hãn cùng Huyết Ma Quân Chỉ có kết cục tử vong trong nháy mắt.

"Chẳng lẽ ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt..."

Đột nhiên Trương Hằng nghĩ tới một khả năng.

Chấn Áp Quyết không Chỉ nhắm vào thân thể kẻ địch, linh hồn cũng là mục tiêu, thậm chí còn là trọng yếu nhất.

Đang suy tư, đột nhiên ánh mắt Trương Hằng rơi xuống Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp trên tay.

Ý niệm vừa động, tầng thứ ba bảo tháp sáng lên, hiện ra hai linh hồn sắc mặt trắng bệch ở bên trong.

Nhìn cho kỹ, Trương Hằng phát hiện hai cái linh hồn này đúng là Tử Hãn cùng Huyết Ma Quân.

Có điều bất đồng, linh hồn của Tử Hãn là hình thái một con ngựa, không giống với các linh hồn mà Trương Hằng gặp trước kia.

Thấy vậy, trong lòng Trương Hằng vui vẻ thì ra "Bảo Tháp" này còn có công hiệu bảo lưu chứa đựng linh hồn.

Dù sao cũng tạm thời không có chuyện. Trương Hằng tính tra hỏi hai linh hồn này.

Chân đạp ngân diễm thiêu đốt, Trương Hằng xuyên qua bảo tháp nhìn hai linh hồn bên trong, khẽ lẩm bẩm:

- Tử Hãn, Huyết Ma Quân.

- Chủ nhân!

Hai linh hồn đều run lên, hết sức hoảng sợ nhìn Trương Hằng ở ngoài bảo tháp.

Trương Hằng gật đầu vừa lòng, quá nhiên linh hồn hai người này bị mình nô dịch.

- Tử Hãn. ta có chuyện hỏi ngươi: ta giết ngươi, lại để cho Thiết Sa Vương chạy trốn, chuyện này sẽ dẫn đến ảnh hưởng gì với ta?

Trương Hằng trực tiếp đưa ra vấn đề mình quan tâm nhất.

Thiết Sa Vương chạy trốn để lại lời nói, làm cho trong lòng hắn mơ hồ bất an. đây là Thần Linh Nhãn tu đến cảnh giới Linh Tâm Thông Minh sinh ra một tia báo động.

Bản thân Trương Hằng cũng kỳ quái, Chu Vương Triều lớn như thế, mình không phải Chỉ giết một con Thần thú, trọng thương một con yêu thú Hợp thể kỳ. Chỉ cần rời khỏi Phàm Vân Đảo chạy trốn thật xa, còn sợ thế lực Yêu tộc đuổi tới mình được hay sao?

Vừa nghe vấn đề của Trương Hằng. Tử Hãn vẻ mặt cả kinh, vội vàng nói:

- Chủ nhân... Ngài có nguy hiểm rồi.

- Nguy hiểm?

Trương Hằng chấn động, xem ra dự báo mà cảnh giới Linh Tâm Thông Minh sinh ra đúng là không sai.

- Nói cho rõ?

Trương Hằng vội hỏi.

- Chủ nhân ngài đánh ngã thân Thần thú của ta, chắc chắn nhiễm phái tử sát khí đặc biệt của Tử Diễm Câu, phụ thân ta căn cứ quan hệ huyết mạch tương liên của Thần thú, hoàn toàn có thể xác định phương hướng khái quát của ngài. Sau khi Thiết Sa Vương trở về, nhất định sẽ báo lên phụ thân ta. Đến lúc đó...

Tử Hãn rất cận thận trả lời...

- Phụ thân của ngươi, chính là phủ chủ Tử Hoàng Phủ?

Trương Hằng kinh ngạc hỏi.

- Phải... Ngoài ngài ấy ra. hai ca ca của ta cũng có thể xác định được vị trí của chủ nhân ngài.

Tử Hãn trả lời rất Chi tiết, hắn thấy sắc mặt Trương Hằng khó coi. liền giải thích:

- Đa số Thần thú đều có loại thần thông tương tự...

Thần thú tất nhiên khó trêu chọc, giết đứa nhỏ thì người lớn sẽ biết ngay.

Trương Hằng suy nghĩ một lát, lấy tốc độ trọng thương của Thiết Sa Vương, chắc chắn sẽ cận thận từng chút trở về Tử Hoàng Phủ hải vực Cửu u. như thế thì nhất định tốc độ sẽ không nhanh được. Muốn trở về Tử Hoàng Phủ ít nhất cũng phái mười ngày nửa tháng, như thế thì bây giờ mình còn an toàn.

Nghĩ đến đây. Trương Hằng thở phào một hơi, khởi động Thần Linh Nhãn quét qua thân thể mình.

Kết quả, hắn thật sự thấy được một tầng mây tím như ẩn như hiện trên cơ thể mình, thậm chí chúng nó còn lan tòa vào trong linh hồn của Trương Hằng.

Tầng mây tím nhàn nhạt này hết sức Kỳ lạ, vô hình vô chất, không sợ công kích vật lý cũng không e ngại công kích linh hồn, dường như độc lập trên thế gian này.

Khí tức của Thần thú quả nhiên Kỳ lạ, vượt quá tưởng tượng!

Trương Hằng thi triển toàn bộ chiêu thức, cũng không làm gì được khí tức màu tím mịt mờ kia cũng không dám tùy tiện thi triển đại bí thuật, sợ tổn hại đến linh hồn mình.

- Vậy ta có biện pháp gì tiểu trừ cổ "tử sát khí" này hay không?

Thật lâu sau. Trương Hằng lại hỏi Tử Hãn.

- Chỉ có một biện pháp, đó là dựa vào thời gian mài mòn... cần khoảng trăm năm. cổ khí tức trên người chủ nhân ngài sẽ biến mất, đến lúc đó các thân nhân của ta cũng không thể đuổi theo.

Lúc Tử Hãn nói những lời này, trong ánh mắt còn toát ra một tia bi thương.

Trương Hằng không khỏi kinh ngạc, liền hỏi:

- Lưu lạc đến mức này rồi mà ngươi còn không hối hận tất cả đều là do ngươi lòng dạ hẹp hòi. tính cách trừng mắt tất báo tạo thành.

Nghe thế, Tử Hãn không khỏi bi thống, trầm thấp nói:

- Đều do ta rất thích nàng, nếu không thì cũng không làm ra chuyện xúc động như thế... Đáng tiếc, hết thảy đều xong rồi.

Lúc này, Tử Hãn còn quyến luyến không quên Mộ Linh Nhi, điều này làm cho Trương Hằng hết sức bất ngờ.

- Chủ nhân, ta có một thỉnh cầu...

Tử Hãn đột nhiên cố lấy dũng khí, nói với Trương Hằng.

- Vấn đề gì, ngươi cứ nói. nhưng không nên đề cập yêu cầu quá phận...

Trương Hằng tận tình hấp thu những hạt màu bạc sinh ra trong đan điền.

- Ta đề nghị ngài nhanh chóng rời khỏi nơi này. đi một đảo cấp hai ở hải vực Tam Tiên Đảo. Chỉ có ở trên đảo cấp hai, ngài mới có thể tránh khỏi Tử Hoàng Phủ đuổi giết trong thời gian ngắn.

- Đảo cấp hai?

Trương Hằng sửng sốt một chút, tiếp đó hiểu được trên mỗi một đảo cấp hai ở hải vực Tam Tiên Đảo, đều có cường giả Hợp thể hậu kỳ tọa trấn.

Đảo cấp hai càng an toàn hơn đảo cấp một.

- Thực lực đảo cấp hai không kém gì Tử Hoàng Phủ chúng ta. như thế thì ngài sẽ an toàn hơn nhiều. Trước khi linh hồn của ta còn chưa hoàn toàn tan biến, phụ thân ta sẽ không phát động đại chiến giữa Yêu tộc cùng nhân loại. Đương nhiên, nếu ngài có thể đi bất kỳ đảo nào trong Tam Tiên Đảo sẽ càng thêm an toàn...

- Ồ thì ra là thế.

Trương Hằng gật đầu. xem ra mình phải đi một hòn đảo cấp hai tị nạn. Tam Tiên Đào không phải là chỗ mà tu sĩ bình thường có thể đi vào. Dưới tình huống thông thường, Chỉ có tu sĩ trên Hợp thể kỳ mới có tư cách đi Tam Tiên Đảo. trong đó còn phải trải qua xét duyệt nhất định, trình tự rất phiên toái. Hơn nữa nơi đó có nhiều cao thủ, hiện giờ Trương Hằng không thích hợp đi cấp đảo đó.

- Đây là yêu cầu của ngươi?

Trương Hằng bất ngờ hỏi.

Thần sắc Tử Hãn phức tạp liếc nhìn hắn:

- Chỉ có khi chân chính bị chủ nhân ngài nô dịch, ta mới cảm nhận được ngài đáng sợ cỡ nào. Cho dù lúc này ngài còn kém xa cấp bậc tồn tại của cha ta, nhưng ta hiểu được cuối cùng ngài có thể vượt xa bọn họ. vượt xa Tử Hoàng Phủ. Cho nên ta không hy vọng chủ nhân ngài tiếp tục xảy ra va chạm cùng Tử Hoàng Phủ. Tiếp tục như thế. ta sợ sẽ có ngày Tử Hoàng Phủ vì một đứa nhỏ không hiểu chuyện này mà bị diệt...

Trương Hằng giật mình, lại kỳ quái hỏi:

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Còn là đứa nhỏ?

- Hơn hai vạn tuổi.... KỲ thật so với thọ mệnh dài lâu của Thần thú Tử Diễm Câu. ta tương đương với thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ở thế giới nhân loại... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ánh mắt Tử Hãn dần dần ảm đạm.

- Ta không thể tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, Chỉ cần Tử Hoàng Phủ không bức Trương mỗ quá đáng, ta cũng không đến mức đi diệt nó cũng không có năng lực đó...

Trương Hằng lạnh nhạt trả lời một câu, liền cắt liên hệ với Tử Hãn.

Đứng giữa hư không, Trương Hằng cảm giác pháp lực của mình đang nhanh chóng khôi phục, tâm thần cũng đang phục hồi.

Dùng thần thức quan sát tình huống trong phạm vi vạn dặm, Trương Hằng luôn cảm giác có chút không đúng.

Rất nhanh, khi thần thức của hắn rơi xuống phạm vi Huyết Ma Động, liền hiểu được ngay.

Huyết Ma Động đại tông đứng đầu Phàm Vân Đảo.

- Thật tốt quá.... Nguyền rủa đáng chết, rốt cuộc bị phá rồi!

- Nhưng Dường như Phàm Vân Đảo sắp rơi vào hủy diệt...

- Cái hòn đảo rách nát này thì có gì mà lưu luyến chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này đi ra bên ngoài!

- Không biết là vị đại thần thông nào gần như hủy diệt toàn bộ Phàm Vân Đảo. nhưng mà như thế cũng tốt. nguyền rủa kéo dài hơn mười vạn năm cũng đã kết thúc.

- Đúng rồi. các ngươi có cảm giác được không, ta cảm thấy dường như linh khí nơi này đang từ từ khôi phục...

Vân Dịch tam động chủ Huyết Ma Động đứng trên hư không giữa mặt đất đồ nát thê thảm, ánh mắt nhìn về phương xa. Lúc này, hắn nhớ tới "Thương Thiên Nhãn" ở trên bầu trời nhìn thấu tận linh hồn.

- Cảm ơn tiền bối. ngài đã giải cứu Tất Tử Huyết Chú trên Phàm Vân Đảo hơn mười vạn năm qua...

Vân Dịch tràn ngập cảm kích cùng hưng phấn.

Bùm bùm bùm!

Hắn quỳ dưới đất, vô cùng thành kính đập đầu mấy cái:

- Ta đại biểu hàng tỷ sinh linh trên Phàm Vân Đảo. cảm tạ đại ân đại đức của ngài...

Đứng dậy, ánh mắt Vân Dịch lóe lên, nhớ tới chủ nhân đôi mắt bạc kia. trong lòng tò mò hướng tới: rốt cuộc ngài ấy là vị đại thần thông như thế nào?

Đột nhiên, hắn nhớ tới động phủ cao nhân ẩn sĩ trong phạm vi thế lực Huyết Ma Động, nơi đó từng bị Thao Vĩnh Bằng nhị động chủ tiền nhiệm liệt vào cấm địa.

Thật lâu sau, hắn dứt khoát ra quyết định, trên người dâng lên một trận huyết quang ngập trời, bay về phía "động phủ lâm thời" của Trương Hằng.

- Nhị động chủ!

Các tu sĩ Huyết Ma Động kinh hô.

Vân Dịch không để ý đến các tu sĩ Huyết Ma Động kêu gọi, bay như chớp về phía mục tiêu của mình.

"Ta nhất định phải tìm được ngài ấy... nhất định!"

Trong lòng hắn sinh ra ý tưởng mãnh liệt:

"Ta nhất định phai bái ngài ấy làm thấy, học được thần thông kinh thiên..."

Bình luận





Chi tiết truyện