chương 738/ 777

Sau mấy chén rượu vào bụng, Đái phụ mặt hơi đỏ lên, bắt đầu nói về con gái lão:

- Dung nhi của ta từ nhỏ đã xinh đẹp, hai năm gần đây người tới cửa cầu hôn đạp đổ cả cửa nhà ta.

Nói về con gái mình, trên mặt Đái phụ cùng Đái thị đều lộ vẻ tự hào. Đái Dung ở trên bàn tiệc không dám lên tiếng, đầu cúi thấp, dư quang của cặp mắt sáng ngẫu nhiên lén liếc hướng Trương Hằng, lộ ra vài phần tò mò.

- Tuy nhiên... Con gái của ta tuy bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng tốt nhưng cùng mang đến phiền toái...

Lúc Đái phụ nói tới đây, đột nhiên dừng lại, thanh tỉnh vài phần. Chân của Đái thị ở dưới bàn giẫm lão vài phát, còn ngầm nháy mắt với lão.

- Ha ha! Để Trương tráng sĩ chê cười rồi. Nào, chúng ta cụng ly.

Đái phụ miễn cưỡng cười, tiếp Trương Hằng uống rượu dùng bữa.

Trương Hằng nhìn động tác nhỏ của Đái phụ và Đái thị ở trong mắt, cũng bắt được vẻ lo âu mơ hồ trong mắt họ. Đồng thời, đôi mắt Đái Dung cũng mờ đi một chút.

Đại khái uống khoảng nửa canh giờ, Đái phụ đã uống tới mức say bảy phần, nói năng có chút không rõ ràng.

Trương Hằng thấy trời đã tối, cười nói:

- Cơm no rượu đủ, Trương mỗ cảm tạ Đái bá phụ thịnh tình khoản đãi.

Dứt lời, hắn liền đứng dậy.

- Ân công, trời không còn sớm, núi rừng bên ngoài thường xuyên có dã thú lui tới. Người ở lại nhà ta nghi một đêm, nếu cảm thấy nơi này cũng được, không bằng ở lại nơi này một đoạn thời gian.

Đái thị cùng Đái Phùng Sơn vội vàng quay sang nói.

Trương Hằng gật gật đầu, quyết định trước tiên ở lại trong thôn vài ngày, hiểu biết thêm về hoàn cảnh bốn phía một chút.

Cô Đế Tinh - một tinh cầu to lớn như vậy, thần thức Trương Hằng chỉ có thể vươn ra mấy trăm dặm, không gian Tiên giới mênh mông vô ngần còn đợi hắn chậm rãi thăm dò.

Nhiệm vụ tìm kiếm đám người Lạc Hà, Triệu Thụy, Triệu Tịch Nguyệt chỉ có thể gác lại sau này.

Đái thị trước tiên dìu trượng phu vào trong phòng đi ngủ, sau đó lại an bài phòng cho Trương Hằng. Bởi vì điều kiện nhà nông có hạn, Trương Hằng chỉ có thể cùng ngủ trên một cái giường với Đái Phùng Sơn.

Đối với chuyện này, Trương Hằng cũng không ngại. Muốn bước lên đỉnh cao vô thượng, hắn đã sớm vứt bỏ mọi loại hưởng thụ của thế tục, cũng nhìn thấu mọi thứ.

Trương Hằng cùng không có đi ngủ luôn, dưới sự tiếp đãi cùng đi của Đái Phùng Sơn, ra sân nhìn trời đêm.

Nhìn tinh tú chỉ chít trên trời cùng với ba vầng trăng sáng, trên mặt Trương Hằng lộ ra vài phần cảm khái.

Ba vầng trăng sáng cùng không làm Trương Hằng cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên hắn phát hiện một vầng trăng trong số đó lại phát ra ánh tím nhạt.

Đáng tiếc với thần thức của Trương Hằng hiện tại căn bản không thể vươn tới vệ tinh của Cô Đế Tinh.

Hai nơi cách xa ít nhất khoảng cách vài chục vạn dặm.

- Ân công, ánh trăng và tinh tú trên trời có gì đẹp?

Đái Phùng Sơn hơi khó hiểu nói. Là một thanh niên nhà nông chăm chỉ làm việc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh tượng trời đêm, nhìn đã sớm phát ngán.

Trương Hằng thản nhiên cười:

- Ta chỉ là nghĩ tới quê nhà mà thôi. Ngươi biết, ta chỉ là một lữ khách lạc đường.

Đái Phùng Sơn vừa chuẩn bị lên tiếng, phía sau truyền đến thanh âm khép nép của một thiếu nữ:

- Trương công tử...

Trương Hằng nhìn lại, người tới chính là Đái Dung, muội muội của Đái Phùng Sơn.

Cô gái mặt như ngọc trắng, ửng lên một màu đỏ nhạt, có chút ngượng ngùng khi nói chuyện với người xa lạ, hơi cúi đầu.

- Đái cô nương, có chuyện gì sao?

Trương Hằng tò mò hỏi.

- Thôn trưởng... Ông nói muốn tìm người nói chuyện!

Đái Dung lấy hết dũng khí nói trọn câu.

- Thôn trưởng?

Trên mặt Trương Hằng hiện ra một tia tươi cười không thể nắm bắt, nói:

- Được, xin cô nương dẫn đường.

Được Đái Dung dẫn dắt, Trương Hằng đi tới một ngôi miếu đổ nát ở phía bắc thôn.

- Mời công tử vào, thôn trưởng ở bên trong.

Đái Dung ăn nói nhỏ nhẹ, mời Trương Hằng đi vào, sau khi cẩn thận đóng cửa lại mới thấp thỏm rời đi.

Trương Hằng thản nhiên đi vào trong ngôi miếu đổ, thấy được lão già bên cạnh điện thờ, tóc mai có một số sợi bạc, trong mắt lộ ra vẻ cơ trí.

So với ban ngày gặp ở trong thôn, khí chất của lão nghiễm nhiên xảy ra biến hóa rất lớn.

Thấy Trương Hằng đi đến, trên người thôn trưởng đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại, như dời non lấp biển ép tới Trương Hằng.

Nếu ở hạ giới, cỗ khí thế này tuyệt đối là nhân vật tung hoành vô địch, thậm chí so với cường giả cấm kỵ Đại Thừa Kỳ còn mạnh hơn một phần.

- Ha ha, không nghĩ tới thôn trưởng một thôn nhỏ lại là một nhân vật cấp Chân Tiên.

Trương Hằng lạnh nhạt tự nhiên, trong giọng nói lộ ra giọng điệu nghiền ngẫm.

Hô!

Khí thế cường đại trên người thôn trưởng trong khoảnh khắc biến mất tiêu, trên mặt lộ ra vài tia lấy lòng, thi lễ hướng Trương Hằng:

- Vừa rồi lão phu chỉ là thử, xin Trương đại nhân rộng lượng.

- Đại nhân?

Trương Hằng nao nao.

- Trương đại nhân. Theo lời của A Sơn. ngài hẳn không phải là nhân sĩ bản địa của Cô Đế Tinh, có thể vượt qua tinh cầu có thể thấy được thực lực của ngài. Nên biết rằng sử dụng Truyền tống trận trên Cô Đế Tinh một lần ít nhất cần một ngàn khối tiên thạch thượng phẩm. Nếu là dựa vào thực lực bản thân qua lại tinh cầu, vậy ít nhất cần tu vi cấp Tiên Quân... Bất kể là một loại phương pháp nào đều đủ để chứng minh sự cường đại của ngài.

Thôn trưởng giải thích.

- Thì ra là thế.

Trương Hằng đột nhiên hiểu được nguyên nhân.

- Trương đại nhân tới Cô Đế Tinh hẳn là không phải nhằm vào Đái Hà Thôn nho nhỏ của chúng ta chứ?

Thôn trưởng thật cẩn thận hỏi.

- Đương nhiên không phải. Trương mỗ đã nói qua, chỉ vì lạc đường mới đến quý thôn. Chẳng lẽ thôn trưởng còn không chịu tin?

Trương Hằng lộ vẻ không kiên nhẫn.

- Tin tưởng, tin tưởng. Có những lời này của đại nhân, ta yên tâm rồi.

- Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, Trương mỗ đi đây.

Trương Hằng thản nhiên nói.

- Lão phu còn có một chuyện muốn nhờ.

Thôn trưởng hơi do dự nói.

- Chuyện gì? Mời nói.

Trong lòng Trương Hằng đoán ra vài phần.

- Việc này có liên quan tới Dung nhi muội muội của A Sơn. Ngài cũng thấy đấy, Dung nhi trời sinh lệ chất, người cũng dịu dàng, là một cô gái không tồi. Chỉ là, điều này lại mang tai họa lớn lao đến cho Đái Hà Thôn chúng ta.

- Cách thôn bốn năm trăm dặm về phía Nam thôn có một ngọn núi hoang, gọi là Phượng Dã Sơn. Trên núi có một ác bá, danh hiệu Tham Lang. Hắn không chỉ có tu vi Chân Tiên trung vị, trong tay lại có được hai kiện Tiên bảo, trong đó một kiện còn là Tiên bảo công kích nhị phẩm. Trong phạm vi mấy ngàn dặm này, không người địch nổi.

- Mấy ngày trước, Tham Lang kia có việc gấp đi qua nơi này, vô tình nhìn thấy Dung nhi lập tức tham đồ sắc đẹp. Vì thế hắn tới nhà đặt lời cầu hôn với cha mẹ Dung nhi. Nếu trong vòng mười này không đưa Dung nhi lên núi làm áp trại phu nhân, hắn sẽ mang theo sơn tặc đến huyết tẩy Đái Hà Thôn chúng ta.

Nói tới cuối cùng, thôn trưởng quả thật là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập lửa giận bừng bừng.

- Chân Tiên trung vị?

Trương Hằng bĩu môi, hỏi:

- Không biết kỳ hạn mười ngày kia còn lại mấy ngày?

- Còn năm ngày.

Thôn trưởng đáp. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Thôn trưởng, không ổn rồi. Tham Lang dẫn người đánh vào thôn.

Đúng lúc này, thanh âm của Đái Phùng Sơn từ ngoài truyền đến, trong thôn bốn phía lấp lánh ánh lửa rào rạt, tiếng vô ngựa truyền đến.

- Đáng giận... Tên Tham Lang lại không giữ chừ tín, đánh tới trước thời hạn.

Thôn trưởng sắc mặt đại biến.

- o0o-

Bình luận





Chi tiết truyện