chương 445/ 777

Mộ Linh Nhi đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến trong lòng Trương Hằng không khỏi nhảy dựng lên. Từ "Trương đạo hữu" đến "Trương đại ca" khiến hắn có cảm giác đột ngột. Nhưng Mộ Linh Nhi xưng hô cũng rất tự nhiên, thanh âm ngọt ngào dễ nghe, như là Ninh Tuyết Dung xưng hô với hắn vậy.

Trương Hằng hít sâu một hơi, nhìn phiến hải vực mênh mông vô bờ phía trước, tâm tình ngược lại lại bình tĩnh. Chính mình sao lại mẫn cảm như vậy đối với những tình cảm xung quanh.

Mặc kệ là tu chân hay là thái độ đối nhân xử thể, đều cần một tâm tình không nóng nảy, phải như biển rộng vô ngần, dung nạp bách xuyên.

Không có tâm tính cường giả thì rất khó trở thành cường giả chân chính! Nếu lòng dạ hẹp hòi, vướng víu với một chút lợi ích nhỏ, Chung quy khó có thể chân chính bước vào đỉnh phong, trở thành chân chính chúa tể nhân gian.

Giờ phút này, Trương Hằng cảm thấy tâm tình của mình lại tiến thêm một tầng. Từ sau khi tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa Công, hắn mơ hồ phát hiện ra rằng tuy công pháp này không yêu cầu củng cố tâm cảnh nhưng trong quá trình công pháp gia tăng, hắn cũng cảm nhận được một loại cảnh giới mới rất tự nhiên ở trong cuộc sống(?).

- Mộ cô nương cứ yên tâm, ta sẽ cố hêt sức khiến người trở về Bích Vân Đảo một cách tốt đẹp.

Trương Hằng bình thản nói với Mộ Linh Nhi phía sau.

Mộ Linh Nhi đáp lại, vô cùng nhu thuận, hai tay đặt lên má, ánh mắt nhìn nam nhân bình thường trước mắt với vẻ tò mò, chân mày đôi khi cũng nhíu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hưu!

Trương Hằng khống chế Tử Diệu Thần Thảm hình thành một đạo quang hồ màu tím, xẹt ngang bầu trời, nháy mắt đã biến mất cuối chân trời.

Chỉ một lúc sau, Trương Hằng liền đuổi theo Triệu Cương phía trước, cũng không vượt qua đối phương nhưng chênh lệch tốc độ giữa hai người cũng đã rõ ràng.

Thấy Trương Hằng nhanh vậy đã đuổi kịp, trong lòng Triệu Cương sinh ra một cỗ ganh đua, lập tức rót thêm pháp lực vào đôi cánh Ngụy linh bảo sau lưng, tốc độ đột nhiên gia tăng, chớp mắt đã gia tăng khoảng cách với Trương Hằng.

Trương Hằng cười ảm đạm, Tử Diệu Thần Thảm dưới chân trong vô tình lại vững vàng tăng tốc, chỉ một lúc đã hiện ra phía sau Triệu Cương.

Thấy tình cảnh này, Triệu Cương cắn chặt hàm răng, chuẩn bị không tiếc tiêu hao nguyên khí, gia tăng tốc độ, thề quyết phân cao thấp với Trương Hằng.

Mà đúng lúc này, Mộ Linh Nhi liền đứng ra ngăn cản:

- Triệu sư huynh, ta biết ngươi cũng lo lắng tới an nguy của sư phụ nhưng không cần phải liều mạng như vậy, thương thế của ngươi cũng rất nặng rồi...

Con ngươi Triệu Cương hơi ảm đạm, ngược lại sinh ra tâm lý hổ thẹn. Vừa rồi hắn liều mạng như vậy cũng chỉ là tranh cường háo thắng mà thôi, muốn lưu chút ấn tượng tốt với Mộ sư muội.

- Trương đại ca, huynh không cần để ý, tính cách của Triệu sư huynh vốn cũng không tồi. Lúc trước có một vị cao nhân Hợp thể kỳ làm nhục cha ta một câu, kết quả hắn đơn thương độc mà giết tới động phủ của tu sĩ kia cũng may vị cao nhân Hợp thể kỳ kia tán thưởng sự chân thành và dũng khí của hắn nên cũng Chỉ khiến trách hắn mà thôi...

Mộ Linh Nhi ở phía sau Trương Hằng thấp giọng giải thích, đôi mắt đảo qua Triệu Cương, trong ánh mắt cũng mang theo chút thần sắc phức tạp. Ở chung ngàn năm, nàng sao lại không rõ dụng ý của vị sư huynh này. Đáng tiếc, Mộ Linh Nhi từ đầu tới cuối đều Chỉ xem hắn như một người anh trai mà thôi.

- Thật sao? Đáng tiếc phẩm chất như vậy e rằng cũng không có nhiều ở Tu chân giới.

Trương Hằng lắc đầu, trong lòng tuy tán thưởng dũng khí Triệu Cương nhưng cũng không coi trọng hắn.

Không biết vì sao khi nhìn thấy Triệu Cương, Trương Hằng đột nhiên lại nhớ tới Nhị đệ Triệu Thụy của mình.

Mộ Linh Nhi gật đầu nói:

- Cha ta cũng từng nói qua, người tình nguyện truyền lại ngôi vị Đảo chủ Bích Vân Đảo cho Viên Hồng cũng không truyền cho Triệu sư huynh, dù biết tâm tính của Viên Hồng có chút bất lương!

Trương Hằng cười ha hả, đối với người cha của Mộ Linh Nhi cũng sinh ra đôi chút tò mò, không khỏi hỏi:

- Là người đứng đầu một hòn đảo, không biết tu vi phụ thân Mộ cô nương đã đạt tới cảnh giới nào?

- Hợp thể sơ kỳ!

Mộ Linh Nhi cười nói:

- Bốn phía xung quanh Tam Tiên Đảo có mấy trăm hòn đảo lớn có linh khí thượng giai, bình thường Đảo chủ đều có tu vi Hợp thể kỳ trở lên. Tuy cũng có hạng người Hóa Thần Kỳ nhưng thân mình đều mang dị bảo, thực lực không kém hơn tu sĩ Hợp thể kỳ là bao.

- Hợp thể sơ kỳ sao?!

Trong lòng Trương Hằng âm thầm thở dài, không ngờ cha của Mộ Linh Nhi lại có tu vi như vậy.

Tuy nhiên sau đó, Trương Hằng biết được quanh Tam Tiên Đảo có nhiều đảo nhỏ như vậy và tồn tại rất nhiều tu sĩ đỉnh cao thì ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng lên.

Có tới mấy trăm tòa đảo nhỏ linh khí thượng giai, hơn nữa Đảo chủ phần lớn đều là Hợp thể kỳ trở lên, như vậy nơi này có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần Kỳ đây?!

Hiện tại Trương Hằng Chỉ cần chừng mười kiện Thông linh pháp bảo bình thường sẽ rất có hy vọng tấn chức cảnh giới tầng ba đại viên mãn!

Tuy nói tu sĩ Hóa Thần Kỳ chỉ có số ít mới có Thông linh pháp bảo nhưng trong mười người hẳn phải có một hai người có được. Hơn nữa, Ngụy linh bảo đối với Trương Hằng cũng có tác dụng. Hiệu quả của mười kiện Ngụy linh bảo cũng có thể tương đương với một kiện Thông linh bảo đi!

Do đó, một lộ tuyến thăng cấp đơn giản hiện rõ trước mặt Trương Hằng - Giết người đoạt bảo!

Cái gì? Ngươi nói giết người đoạt bảo chính việc táng tận lương tâm, vi phạm thiên đạo, rất có thể giết đi một số người thiện lương vô tội. ừh, Nói có đạo lý, ta đây sẽ giả nai ăn lão hổ vậy! Ai dám mưu đồ gì với ta thì ta sẽ xử kẻ đó, thuận tiện mang danh trừ hại. Quan trọng nhất vẫn là giết người đoạt bảo.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Trương Hằng lại sáng lên, cuối cùng thậm chí có chút vênh váo, trong lòng thầm nghĩ:

"Chờ lão tử có thực lực, sẽ đi hải vực giết yêu thú đỉnh cao. Dùng ngân diễm cắn nuốt một con yêu thú Hóa Thần Kỳ bình thường cũng có hiệu quả tương đơng với nửa kiện Thông linh pháp bảo.

Bộ dáng đắc ý vênh váo của Trương Hằng khiến Mộ Linh Nhi thấy được, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tò mò hôi:

- Trương đại ca sao lại cao hứng như vậy?

- Hắc hắc... Ta đang có âm mưu với Linh Nhi cô...

Trương Hằng tùy ý đáp lại một câu, trong lòng cũng rất thích thú, thầm nghĩ:

"Tới Chu Vương Triều xem ra là quyết định đúng, tùy tiện giết người hay yêu thú đoạt bảo cũng có thể dễ dàng đoạt đợc bảo vật phục vụ việc gia tăng công pháp!"

- Trương đại ca lại không đứng đắn...

Khuôn mặt Mộ Linh Nhi đột nhiên đỏ lên, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thích thú với sự cợt nhả, thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ của Trương Hằng. Điều này khiến nàng càng cảm giác chân thật và tự nhiên.

Nàng không biết rằng Trương Hằng vốn là trai mới lớn, thậm chí tiềm thức còn có chút tà ác!

- Chẳng lẽ ta giống người đứng đắn sao?! Tu chân giới có mấy người đứng đắn chứ?!

Trương Hằng thấp giọng nói vài câu, chỉ có thể khiến Mộ Linh Nhi loáng thoáng nghe được vài chữ.

- Hừ, ngươi lại nói cái gì đó?

Mộ Linh Nhi tức giận hừ nhẹ một câu, đôi mắt sáng hiện lên một tia kỳ dị, lại thầm nhỏ giọng nói:

- Mộ Linh Nhi ta cũng không dễ để khi dễ như vậy đâu... Phàm là kẻ trêu chọc ta, cả đời đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta!

- Ạch... Những lời này sao lại có chút quen quen nhỉ?!

Trương Hằng kinh ngạc nói:

- Tuy nhiên, có vẻ ta thường xuyên bị đuổi giết rồi. Hiện tại vẫn sống tốt như cũ... Còn những kẻ từng đuổi giết ta thì hiện tại đại khái cũng không còn sống nữa, hoặc kết cục còn thê thảm hơn...

Nghe được âm thanh của Trương Hằng, sắc mặt Mộ Linh Nhi hơi đổi, dường như bộ dáng có chút sợ hãi, cảm giác mình thật sự hiểu Trương Hằng còn rất nông cạn.

Hắn rốt cuộc là người như thể nào?! Là kẻ cợt nhả hay là người rất thông minh hiểu ý, hay là kẻ ác nghiệt vô tình!?

Mộ Linh Nhi nhìn về hải vực và bầu trời xa xa, âm thầm giật mình, quên mất mình vẫn còn ở trên Tử Diệu Thần Thảm.

Bích Vân Đảo cách nơi này chừng mười vạn dặm, Trương Hằng khống chế Tử Diệu Thần Thảm, trên còn chở một người nhưng cũng chưa dốc toàn lực phi hành, cho nên trong thời gian ngắn cũng khó chạy tới mục tiêu.

Dọc theo đường đi, Trương Hằng cũng không từ chối nói chuyện với Mộ Linh Nhi, trong ngôn ngữ còn thường mang theo vẻ trêu chọc.

Đương nhiên Trương Hằng cũng không quên hỏi Mộ Linh Nhi đôi chút vấn đề liên quan Chu Vương Triều. Rất nhiều chuyện hắn nghi hoặc lại trở thành trò cười trong mắt Mộ Linh Nhi.

- Nếu có người nói huynh từ nơi thâm sơn dã lâm đi ra thì ta khẳng định sẽ dơ hai tay tán thành...

Mộ Linh Nhi che miệng cười cười:

- Đáng tiếc huynh cũng không giống là đi ra từ thâm sơn dã lâm, nhiều ngôn luận của huynh rất tương tự với phụ thân lão nhân gia! Như người đã rất từng trải!

- Nếu ta nói với cỗ ta từ ngoài đại lục tới thì cỗ có tin không?

Trương Hằng cười cười, không tự chủ quay đầu liếc nhìn Mộ Linh Nhi một cái, phát hiện ý cười trong mắt đối phương càng đậm, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện ra hai má lúm đồng tiền, đáng vẻ mê người!

- Ngoài đại lục?!

Mộ Linh Nhi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:

- Ta không tin!

- Vì sao?

Trương Hằng kinh ngạc.

- Bởi vì ở ngoài Cửu U Hải Vực có tồn tại Tử Vong Chi Hải không thể vượt qua được. Nghe nói Chỉ có tu sĩ Đại Thừa Kỳ mới có thể vượt qua được phiến hải vực này.

Mộ Linh Nhi đưa tay lên vuốt tóc, đưa ánh mắt khiêu khích đắc ý nhìn Trương Hằng, bộ dáng vui rạo rực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Khụ khụ... Đại Thừa Kỳ thôi mà... Qua thêm trăm năm nữa nhìn xem!

Trương Hằng không biết xấu hổ nói, bộ dáng tràn ngập tự tin.

- Một trăm năm tiến vào Đại Thừa Kỳ? Huynh mơ mộng quá đó! Nếu huynh thật sự có thiên phú này, bổn tiểu thư cam nguyện lấy thân báo đáp...

Mộ Linh Nhi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, mới nhận ra mình đã nói sai.

Ánh mắt hiền lành nhìn Trương Hằng của Mộ Linh Nhi làm bộ hung tợn, có chút khinh thường nói:

- Huynh nghĩ thật đẹp... Ta chỉ nói là nếu...

- Coi như hết...

Trương Hằng ho khan một tiếng, hơi khinh thường nói:

- Với bộ dáng của cô, so với thê tử nhà ta thì thua kém đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm?!

- Cái gì? Huynh đã có song tu đạo lữ?!

Mộ Linh Nhi giật nảy mình lên hỏi, khuôn mặt tươi cười dần đọng lại, thân thể mềm mại cũng khẽ run lên, thậm chí có chút không ổn định...

Bình luận





Chi tiết truyện