chương 219/ 777

Trương Hằng trong lúc ngẫu nhiên lĩnh ngộ đến trình tự rất cao của Thần Linh Nhãn, khiến hắn vô cùng kinh hỉ.

- Ngưng Mâu Thiên Lý...

Trương Hằng khẽ thở dài một hơi.

Tuy rằng giờ phút này hắn hao tổn nguyên khí rất nhiều nhưng cũng không thể áp chế được sự mừng như điên trong lòng.

Vừa rồi sử dụng Ngưng Mâu Thiên Lý chỉ một hai lần hô hấp nhưng lại tiêu hao Trương Hằng hơn nửa nguyên khí. Từ đó có thể thấy được loại thần thông tương đối cao thâm này, Trương Hằng hiện tại cũng không thể sử dụng thoải mái.

Chỉ khi Trương Hằng tu Luyện tới một cảnh giới nào đó. mới có thể dễ dàng thi triển Ngưng Mâu Thiên Lý, từ đó nhìn tới không gian vô cùng xa xôi.

Đồng thời, Trương Hằng cũng có hiểu biết bước đầu về Ngưng Mâu Thiên Lý. Trên thực tế, hắn vừa rồi thi triển Ngưng Mâu Thiên Lý tới hai lần.

Lần đầu tiên, hắn chỉ nhìn thấy nhìn thấy được bề mặt bên ngoài mấy dặm, mà lần thứ hai, hắn lại thấy được Phương Vân sơn ở ngoài mấy ngàn dặm.

So sánh về sự tiêu hao nguyên khí và tâm thần, lần đầu tiên tổn hao cực nhỏ. thậm chí không đáng kể.

Như vậy xem ra, sự tiêu hao khi thi triển Ngưng Mâu Thiên Lý có quan hệ trực tiếp tới khoảng cách mình muốn nhìn tới. Khoảng cách càng xa thì càng tiêu hao nguyên khí!

Theo Trương Hằng phòng chừng, khoảng cách từ chỗ này tới Phương Vân sơn cũng phải bảy tám ngàn dặm.

Cứ như vậy, sau này Trương Hằng thi triển Ngưng Mâu Thiên Lý, phạm vi ước thúc cũng sẽ rất rõ ràng.

Cũng may, thể nghiệm Kỳ dị vừa rồi cũng không lâu. chỉ một hai cái hô hấp mà thôi. Trong thời gian này, sự thao túng ngân diễm hơi lệch khỏi quý đạo. Cũng may Trương Hằng phản ứng kịp lúc. khiến nó trở vào khuôn khổ.

Cứ thế, ngân diễm lại tiếp tục thiêu đốt khoáng mạch cao cấp. Trương Hằng cũng liều mạng hấp thu thiên địa tinh túy này!

Có lẽ do nguyên khí Trương Hằng lại hao tổn lớn. tốc độ hấp thu lần này rõ ràng đã nhanh hơn không ít!

Tuy rằng đan điền vẫn tràn đầy những quang điểm màu bạc mà không thể hấp thu hết nhưng so với trước đó lại tốt hơn khá nhiều.

Một tầng ngân huy nhàn nhạt như ẩn như hiện trên thân thể Trương Hằng. Không gian hắc ám xung quanh cũng lúc sáng lúc tối.

Ầm!

Qua một lúc lâu. Trương Hằng lại cảm giác được chấn động tới từ mặt đất!

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Hình như có người đang đánh nhau trên mặt đất!?

Trương Hằng có chút không kiểm chế được!

Hắn tin tưởng vị trí của mình hẳn còn chưa bị phát hiện, nếu không với thực lực tu sĩ Kết Đan Kỳ đã rất nhanh bức hắn phải lao lên.

- Trên không của ngọn núi!

Trương Hằng thở nhẹ vài hai, trong mắt lại lóe lên ngân huy.

Trong một sát na, hắn lại tiến nhập ý cảnh mà tốc độ của thời gian giảm đi rất nhiều!

Nhưng ngay Sau đó, tốc độ thời gian trên mặt đất lại nhanh hơn vô số lần. không gian vài dặm lập tức hiện lên trong mắt hắn.

Thông qua Thần Linh Nhãn. Trương Hằng rốt cục thấy được tình trạng thảm thiết trên ngọn núi.

Giờ phút này, trên ngọn núi có tới Bốn năm tu sĩ Kết Đan Kỳ, trong đó có ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ của Kim Kiếm Môn với vẻ mặt hoảng sợ đang nhìn một thiếu niên mặc hắc bào đứng đối diện!

Thiếu niên này nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo cực Kỳ bình thường, làn da lộ ra sự sáng bóng trong suốt, hai mắt giống như ánh trăng, thâm thúy mà tráng lệ.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy thiếu niên có tướng mạo bình thường này đều vô tình bị khí chất của hắn hấp dẫn.

- Thế nào?! Ba người các ngươi đã lãnh giáo thực lực bản tôn rồi còn không cam lòng rời đi hay sao?!

Thanh âm của thiếu niên này cực Kỳ bình tĩnh nhưng mang theo một cỗ ý tứ rất xa xôi làm cho người ta không sinh ra nổi suy nghĩ phản kháng.

- Vũ minh chủ. chúng ta cũng chịu sự sai khiến của Đại trưởng lão, nhất định phải chém giết kẻ đang lần trốn kia, mong ngài bất kể thế nào...

Nữ tử áo trắng lẻn tiếng với giọng nói rất cung kính.

Đối mặt với thiếu niên mặc hắc bào này, ba vị tu sĩ Kết Đan Kỳ ngay cả một chút dũng khí cũng không có.

Nếu quan sát Kỳ hơn một chút thì sẽ phát hiện sắc mặt của nam nhân mặc cẩm bào trắng bệch, bộ dáng rất suy yếu. trước ngực còn có một cái lỗ nhỏ. lộ ra miệng vết thương và máu tươi.

Chắc rằng lúc trước nam nhân này đã cùng thiếu niên họ Vũ kia giao thủ nhưng chịu thiệt thòi nặng!

Nam nhân mặc cẩm bào này là nhân vật có thực lực gần với Cực Kiếm chân nhân nhất, giờ phút này lại thua đối phương, từ đó có thể thấy được chỗ lợi hại của vị minh chủ thiếu niên này!

- Ba người các ngươi nếu còn không chịu rời đi thì đừng trách bản tôn ở nơi này hạ độc thủ!

Sắc mặt của thiếu niên mặc hắc bào trầm xuống. Một cỗ khí tức bức nhân tràn ra khiến ba vị tu sĩ Kết Đan KỲ đối diện cảm thấy không thể hít thở nổi.

Nam nhân mặc cẩm bào có tu vi cao nhất dưới cỗ áp lực. trên thân lập tức lưu chuyển một mành kim quang. Cả người lúc này như biến thành một Thanh lợi kiếm, tản mát ra sát lục khí vô tận!

- Hừ! Chẳng lẽ ba người chúng ta còn phải sợ các ngươi sao?! Chúng ta cũng chỉ tới đây để đuổi giết một tên tu sĩ Trúc cơ kỳ mà thôi. Mà ngọn núi này cũng không phải là địa bàn của Tán Tu Minh các ngươi...

Theo Thanh âm của nam nhân này. hai gã tu sĩ Kết Đan Kỳ còn lại của Kim Kiếm Môn cũng khôi phục lại. tràn đầy Ý chí chiến đấu!

Thiếu niên hắc bào này thực lực Tuy rằng cường đại nhưng đối diện dù sao cũng chỉ có hai gã tu sĩ Kết Đan Kỳ mà thôi. Trong khi phe bọn họ lại có tới ba gã tu sĩ Kết Đan KỲ về mặt nhân số. bọn họ có ưu thế rất nhiều!

- Ha ha ha...

Thiếu niên hắc bào nổi lẻn một trận cười lạnh, khóe miệng tràn ngập vẻ châm chọc, dường như cũng không đặt ba tên tu sĩ Kết Đan Kỳ này vào mắt.

- Cho dù Cực Kiếm chân nhân đích thân tới đây cũng không dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta! Chẳng lẽ Lão cũng chưa dặn dò các ngươi rằng khi thấy Vũ Vô Cực ta thì nhất định phải nhanh chóng chạy trốn đi hay sao?!

Ba vị tu sĩ Kết Đan Kỳ của Kim Kiếm Môn không khỏi hai mắt nhìn nhau, thần kinh ngơ ngác.

Cực Kiếm chân nhân quả thật từng dặn dò bọn họ nếu gặp phải vị minh chủ thần bí của Tán Tu Minh, nhất định không thể kết địch, nếu chạy được cứ chạy!

Bởi vậy có thể thấy được thiếu niên mặc hắc bào này có địa vị như thế nào trong lòng của Cực Kiếm chân nhân. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mặt khác, về mặt số lượng tu sĩ Kết Đan Kỳ, Kim Kiếm Môn rõ ràng nhiều hơn Tán Tu Minh một người nhưng cũng không dám dễ dàng xuống tay với Tán Tu Minh. Bí mật này cũng quy vào cho vị minh chủ thiếu niên thần bí của Tán Tu Minh.

Tuy rằng vị minh chủ này nhìn như thiếu niên nhưng ba tu sĩ Kết Đan KỲ của Kim Kiếm Môn cũng không cho rằng đối phương thực sự trẻ tuổi Như vậy,

ở Tu Tiên Giới, cũng có phương pháp để phán đoán ra tuổi tác của một tu sĩ. Ngoại trừ cảm thụ khí tức ra còn có một phương pháp thông thường khác.

Nếu một gã tu sĩ trước hai mươi tuổi có thể Trúc Cơ, trước năm mươi tuổi Kết Đan thì tu sĩ này có thể duy trì dung mạo thiếu niên của mình. Nếu có thể ngưng tụ Nguyên Anh trước một trăm tuổi cũng có thể duy trì bộ dáng thiếu niên.

Đương nhiên, đây cũng là loại trừ khả năng của linh đan hoặc Kỳ công có tác dụng trú nhan!

Mà thiếu niên hắc bào này rõ ràng là thuộc trường hợp đầu, là thiên tài ngút trời, trước năm mươi tuổi đã Kết Đan!

Thiên tư như thế này đúng là vô cùng hiếm gặp ở Tam Tinh Vực! Ngay khi ba tu sĩ Kết Đan Kỳ của Kim Kiếm Môn đang do dự, thiếu niên này đã lạnh lùng nói:

- Ta đếm đến ba. các ngươi nếu không chạy đi thì nhất định các ngươi chỉ có đi mà không có về!

- Ngươi lui ra một bên

Vũ Vô Cực liếc nhìn vị Phó minh chủ họ Lôi bên cạnh.

- Vâng!

Vị Phó minh chủ họ Lôi vô cùng cung kính bay ra xa một dặm, bộ dáng như không quản tới.

- Một!

Vũ Vô Cực cứ như vậy dùng lực một người giằng co với ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ.

- Hai!

Ba tu sĩ Kim Kiếm Môn đã rất khẩn trương nhưng vẫn vô cùng buồn bực.

Xem bộ dáng của Vũ Vô Cực rõ ràng là muốn một mình đối phó với ba người.

- Thật sự cuồng vọng!

Đây chính là phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu ba người.

- Ba!

Thanh âm lạnh như băng, như tới từ Cửu u địa ngục từ trong miệng Vũ Vô Cực vang lên...

Bình luận





Chi tiết truyện