chương 372/ 777

- Triệu Tịch Nguyệt?

Trương Hằng vừa nghe thấy cái tên này. trong lòng không khỏi đột ngột khẽ động, không chỉ Bởi vì đối phương cũng mang họ Triệu giống như Triệu Thụy. mà còn Bởi vì hai chữ Tịch Nguyệt khiến cho hắn nhớ tới nữ quỷ mà hắn gặp trong Tề uy Vương phủ ở Triệu Quốc lúc trước.

Liên Mộng Tịch Nguyệt là những chữ ở trên chiếc khăn tay Thông linh pháp bảo hư hư ảo ảo kia. trong những chữ này thì hai chữ Liên Mộng là tên của nữ quỷ kia.

- Ngươi là gì của Triệu Thụy?

Trương Hằng nghi hoặc hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nữ tử tuyệt sắc tràn ngập một vẻ đẹp tự nhiên ở trước mắt này. trong lòng khẽ động, nhưng cũng không nổi lên sóng lớn. Trải qua hơn mười năm lịch duyệt. Trương Hằng đã sớm không còn là đứa con trai mới lớn như trước kia, tâm tính đã kiên cường, sẽ không dễ dàng vì ngoại vật mà động dung.

- Hắn là đệ đệ của ta, ngươi có thể giao hắn cho ta không?

Triệu Tịch Nguyệt hướng về phía Trương Hằng nhẹ nhàng cười, lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng hoàn mỹ. cũng không có một vẻ gượng ép nào. tự nhiên hài hòa vô cùng, khiến cho người ta bất giác rất tin tưởng nàng, cũng không nhẫn tâm mà cự tuyệt yêu cầu của nàng.

Đối mặt Với một người con gái xinh đẹp như thiên sứ. hoàn mỹ đến cực điểm này, Trương Hằng cùng không hề mất bình tĩnh, ngược lại trong mắt còn lóe vài tia hàn quang:

- Trương mỗ ta sao có thể tin vào lời nói của một nữ tử xa lạ? Nếu ngươi thật sự là tỷ tỷ của Nhị đệ. tại sao đối với cái chết của hắn lại không một chút thương tâm?

Nói xong câu cuối cùng, trong mắt Trương Hằng lóe lên ngân quang, tản mát ra một luồng uy áp tinh thần rất mạnh đủ khiến cho tu sĩ Nguyên anh kỳđại viên mãn phải sợ hãi.

Trên khuôn mặt tú lệ vô song của Triệu Tịch Nguyệt hơi hiện lên một vẻ ngạc nhiên nhưng dưới tác dụng của uy áp cường đại của Trương Hằng cũng vẫn có thể yên ổn tự nhiên. Nàng liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái. nhẹ nhàng nâng ngón tay trắng nõn như ngọc lên.

Một tia lục quang từ ngón tay của nàng đột nhiên phóng ra. một thứ giống như nước nguồn nuôi dưỡng vạn vật tràn ra, từng chút một nhập vào trong thân thể của Triệu Thụy.

Vì không cảm thấy một chút địch ý nào nên Trương Hằng yên lặng nhìn nàng ra tay.

Trong quá trình này, ánh mắt có thể nhìn thấu nhân tâm của Triệu Tịch Nguyệt thi thoảng lại lướt qua người Trương Hằng. Dường như phát hiện ra một cái gì đó nhưng lại không lập tức mở miệng.

Tú Hương đứng ở bên cạnh, mặc dù có một sự đoan trang hiếm thấy, nhưng so với Triệu Tịch Nguyệt ở trước mắt đột nhiên lại có một vẻ ảm đạm thất sắc.

Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng liền phát hiện ra thân thể của Triệu Thụy đã khôi phục lại tất cả khí tức sinh mệnh, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

- Tiên thiên Linh bảo?

Ánh mắt Triệu Tịch Nguyệt có chút sáng ngời, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đôi mi Thanh tú lại dựng lên.

- Cảm tạ đạo hữu đã chăm sóc đệ đệ của ta, xin hỏi tôn tính đại danh?

Cuối cùng, ánh mắt Triệu Tịch Nguyệt khẽ chuyển, hướng về phía Trương Hằng hỏi.

- Tại hạ là Trương Hằng, là bằng hữu vô cùng thân thiết của hắn.

Trương Hằng thản nhiên nói, lúc này đã xác định đối phương tới tám chín phần là tỷ tỷ của Triệu Thụy.

Lúc trước khi say rượu ở Phạm Gia Trấn trong động phủ Huyết Sát. Triệu Thụy đã từng nói lộ ra những chuyện liên quan đến thân thế của hắn.

Trương Hằng còn nhớ rất rõ tình cảnh lúc đó.

Cười ha hả. Trương Hằng hỏi hắn:

- Nhị đệ à. tửu lượng của ngươi thật sự là không cao. chẳng lẽ trước kia khi ở nhà ngươi chưa từng uống rượu hay sao?

- Trong nhà ta... chỉ có phụ thân mới uống rượu, còn ta và tỷ tỷ bình thường đều không uống...

Triệu Thụy nửa tinh nửa mê nói.

- Sao.

Trương Hằng lại tiếp tục hỏi:

- Nhà của ngươi có ba người sao? Bọn họ có pháp thuật không.

- Ta chưa gặp mẫu thân ta... ta không biết bọn họ có pháp thuật hay không... Tuy nhiên vào một ngày ta phát hiện ra tỷ tỷ ta gieo một hạt giống mà ngày hôm sau đã nở hoa... Vì thế, phụ thân đã mắng nàng...

Trương Hằng yên lặng nghe, thầm nghĩ, thân thế của Triệu Thụy này chỉ sợ là không hề đơn giản.

Đột nhiên Triệu Thụy hướng về phía Trương Hằng cười nói:

- Đại ca, nói cho ngươi biết một bí mật, tỷ tỷ của ta thật sự xinh đẹp đó... Ta cảm thấy ngươi với nàng rất xứng đôi...

Trương Hằng nghe thấy lời này thiếu chút nữa đã té xiu. đối với tiểu tử này không nói gì. hận không thể đem tỷ tỳ của chính mình ra để mai mối.

- Sao? Tỷ tỷ của ngươi thật sự xinh đẹp sao. có đẹp hơn Lạc tiên tử của ngươi không?

Khóe miệng Trương Hằng mang theo một vẻ hài hước, người yêu trong mắt tình nhân đều là T âv Thi, huống chi là Lạc Ngưng Tuyết đẹp tựa thiên tiên này?

- Ấy... Cái này không thể so sánh được... Ta cảm thấy bọn họ đều rất xinh đẹp... Nhưng dường như tỷ tỷ của ta gần với tự nhiên một chút...

Ánh mắt của Triệu Thụy trĩu xuống, dường như bất cứ lúc này cùng có thể chìm vào giấc ngủ.

Thấy vậy, Trương Hằng vội vàng hỏi:

- Đúng rồi. Lạc sư tỷ của ngươi không phải đang làm khách ở một nơi nào đó hay sao? Chuyện này là như thế nào?

- Khò khò.

Trương Hằng phát hiện thấy không ngờ tiểu tử này đã nhắm mắt lại rồi.

- Ầm!

Mặt Triệu Thụy gục xuống bàn. sau đó ngủ luôn, trên mặt còn mang theo vẻ hạnh phúc và yên bình.

- Sao vậy. Trương đạo hữu vẫn chưa tin tiểu nữ sao?

Triệu Tịch Nguyệt cười yếu ớt. nhìn chăm chú Trương Hằng đang có chút thất thần.

Trương Hằng hít thật sâu vào một hơi. rồi thở dài:

- Ta đã sớm biết thân thể của Nhị đệ không đơn giản... Các ngươi sống ở một nơi như thế ngoại đào nguyên, phụ thân vô cùng nghiêm khắc, mẫu thân thì không biết hình dáng, tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người, đệ đệ thì trung hậu thật thà...

- Hắn đều đã nói Với ngươi...

Khi nghe tới câu "Tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người", vẻ mặt của Triệu Tịch Nguyệt trước tiên hơi đỏ lên. sau đó mới nói nhỏ.

- Trương mỗ biết, cả nhà các ngươi đều là những cao nhân lánh đời.

Trương Hằng hơi khựng lại một chút, trên mặt mang theo một tia Hy vọng, nói:

- Hy vọng các ngươi có thể làm cho hắn sống lại...

- Sống lại?

Triệu Tịch Nguyệt che miệng cười, nói:

- Trước khi đi, phụ thân đã động tay động chân lên người hắn. ở nhân giới, có lẽ không ai có thể khiến cho linh hồn hắn mai một hoàn toàn.

- Nói Như vậy, hắn căn bản là chưa có chết?

Trương Hằng trong lòng vui vẻ, kinh ngạc nói. Tú Hương ở bên cạnh vẻ mặt cũng động dung, vẻ Hy vọng trong mắt càng đậm.

- Hắn không chết, nhưng nếu không có Bổn nguyên lực của phụ thân ở trong linh hồn hắn thì lúc này hắn đã chết từ lâu rồi.

Ánh mắt Triệu TịchNguyệt hơi tối sầm lại:

- Phụ thân rất không vui. Chỉ mới có thời gian mười mấy năm mà hắn đã chết đi một lần, lãng phí một cơ hội quý giá. Cho nên lúc này ta nhất định phải dẫn hắn đi. đây là mệnh lệnh của phụ thân...

Triệu Tịch Nguyệt nhìn thân thể bị đóng băng của Triệu Thụy, rồi lại nhìn Trương Hằng Với ánh mắt chân thành.

- Được, ta tin ngươi. Hiện giờ ta sẽ giao hắn cho ngươi, chỉ mong các ngươi có thể sớm làm cho hắn sống lại.

Trương Hằng hơi nâng thân thể của Triệu Thụy ở trong tay lên.

- Đa tạ!

Bàn tay ngọc của Triệu Tịch Nguyệt vung một cái. Triệu Thụy liền bị một đám lục quang phủ lấy, lơ lửng ở trước người nàng.

- Không biết tới bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại hắn?

Trương Hằng hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất. Qua thần thái bình tĩnh ung dung của Triệu Tịch Nguyệt hắn có thể thấy được, việc làm cho Triệu Thụy sống lại cũng không phải là việc khó.

- Cái này... tiểu nữ không biết, hết thảy đều phải chờ phụ thân an bài.

Triệu Tịch Nguyệt hơi xin lỗi nói.

- Phụ thân?

Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ, gia đình này đúng là thần bí. cho dù là nữ tử này Trương Hằng cùng nhìn không thấu, không biết phụ thân ở sau lưng này là một người hùng mạnh đến thế nào?

Sau khi nói chuyện với nhau thêm vài câu. Triệu Tịch Nguyệt mới đột nhiên từ biệt Trương Hằng:

- Trương đạo hữu, tiểu nữ đem hắn về đây. nếu sau này có duyên có thể sẽ gặp lại.

- Triệu cô nương đi đường cận thận.

Trương Hằng gật đầu nói, không biết câu nói sau này có duyên của Triệu Tịch Nguyệt là ám chỉ nàng ta, hay là ám chỉ Triệu Thụy.

Một tầng hào quang xanh biếc mờ ảo khiến cho thân thể của Triệu Tịch Nguyệt giống như là một tiên nữ trên trời. Nàng bay lên không, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái đầy thâm ý:

- Không biết cái khăn tay kia sao lại ở trong tay của ngươi?

- Khăn tay?

Trương Hằng hơi sửng sốt, rất nhanh liền nhớ tới chiếc khăn tay Thông linh pháp bảo Kỳ dị hư hư ảo ảo kia. Lúc đó. ngay cả Hư Không Hỏa Diễm cũng không thể cắn nuốt được vật này.

Nghĩ đến đây, Trương Hằng hơi hé tay, một chiếc khăn tay trắng như Tuyết hiện ra trong tay hắn, trên mặt có một vài chữ rất nhã nhặn: Liên Mộng Tịch Nguyệt.

Chiếc khăn tay này vừa xuất hiện, liền bắt đầu run nhè nhẹ. sau đó vù một tiếng, bay đến tay của Triệu TịchNguyệt.

Hiển nhiên vật này vốn là pháp bảo của Triệu Tịch Nguyệt. nhưng sau khi thi triển một phương pháp nào đó, mới bị kẹt lại ở nơi khác.

- Chiếc khăn tay này là vật làm chứng tình hữu nghị giữa ta và một vị bằng hữu phàm tục. hiện giờ nó rơi vào tay ngươi, như vậy thì chỉ sợ nàng đã gặp phải chuyện gì bất trắc...

Ngay khi nhìn thấy chiếc khăn tay này. đôi mắt của Triệu Tịch Nguyệt đầu tiên sáng lên. sau đó lại hiện lên vẻ u buồn.

- Quả nhiên...

Trong lòng Trương Hằng thở dài. Bốn chữ trên chiếc khăn quả nhiên là có ý nghĩa nhất định.

Trong đó Liên Mộng chính là nữ quỷ kia. lúc sinh tiền nàng và Triệu Tịch Nguyệt đều thích cổ cầm, trò chuyện với nhau rất hợp, liên kết làm bằng hữu. Tịch Nguyệt chính Triệu Tịch Nguyệt, vì tiên phàm xa cách, trước lúc chia tay. Triệu Tịch Nguyệt liền tặng chiếc khăn tay này, để lại cho Liên Mộng phòng thân. Nhưng cái khăn tay này tuy vô cùng cường đại, cũng có linh tính nhất định, nhưng cuối cùng Liên Mộng vẫn phải chết vì chất kịch độc.

- Gặp lại cũng là duyên phận, chiếc khăn này là một kiện thông linh pháp bảo. là pháp khí mà ta đã từng sử dụng, hôm nay ta tặng nó cho Trương đạo hữu. để cảm tạ ngươi đã chăm sóc cho đệ đệ của ta.

Đôi môi của Triệu Tịch Nguyệt khẽ mở, từng đạo chú ngữ Kỳ diệu chập chờn ở Bốn phía. Đúng Lúc này, nàng bấm tay một cái. chiếc khăn trắng như ngọc trong tay đột nhiên tỏa ra bạch quang chói mắt.

Vu.

Sau đó, chiếc khăn này khôi phục lại như thường.

- Bởi vì thông linh pháp bảo này là do tiểu nữ đã từng luyện chế thành. hiện giờ ở trong đó cũng có một Ý thức đặc biệt, khiến cho nó có thể nhận một tu sĩ bình thường làm chủ. Với thực lực của đạo hữu. hẳn là có thể sử dụng nó. Nguồn: http://truyenfull.vn

Triệu Tịch Nguyệt hướng về phía Trương Hằng mỉm cười, chiếc khăn trong tay bay về phía hắn.

Trương Hằng theo bản năng nhận lấy chiếc khăn, nhưng lại cảm thấy không hợp lý, liền cự tuyệt nói:

- Tạ ơn ý tốt của Triệu tiểu thư. nhưng pháp bảo này hiển nhiên là không thích hợp cho tại hạ sử dụng.

Một chiếc khăn tay như vậy hiển nhiên là thích hợp cho nữ nhân sử dụng, bản thân Trương Hằng cũng không cần.

- Đáng tiếc trong tay ta cùng không có pháp bảo nào khác thích hợp Với đạo hữu để tạ ơn...

Đôi mi Thanh tú của Triệu Tịch Nguyệt nhíu lại. nhưng lại nhoèn miệng cười:

- Vật này Không bằng hãy tặng cho người trong lòng của đạo hữu để làm vật phòng thân...

Nói xong câu này, hào quang xanh biếc quanh thân thể của Triệu Tịch Nguyệt Nhoáng lên một cái, trong không gian truyền tới một luồng dao động đặc biệt.

Ngay Sau đó, nàng đã biến mất tại chỗ.

Trương Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ. thần thức đảo qua. trong phạm vi ngàn dặm không ngờ đã mất đi tung tích của nữ tử này.

Nên biết rằng cho dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, khi thuấn di cũng chỉ có thể địch chuyển mấy chục dặm. Trương Hằng hiện giờ cùng chỉ có thể dịch, chuyển trên dưới hai mươi dặm mà Triệu Tịch Nguyệt chỉ cần nhoáng lên một cái đã biến mất khỏi phạm vi ngàn dặm. điều này cũng thật là quá kinh người!

Bình luận





Chi tiết truyện