chương 249/ 777

Lần thứ hai Trương Hằng đến khiến lão già họ Ngô phi thường bất an.

Tuy rằng nhìn qua đối phương chỉ vẻn vẹn là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ nhưng trong khí tức và giọng điệu lại ẩn hiện truyền đến một cảm giác khiến hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Vào thời điểm lần trước tới từ đường Đường gia. lão già họ Ngô có thể phát hiện Trương Hằng còn có sự kiêng Kỵ đối với mình. Mà lần này đối phương dường như căn bán không có loại cố Kỵ này.

Dường như hắn còn xem nhẹ, hoặc có thể nói là coi như không có mình.

- Thay đổi rồi...

Lão già họ Ngô nhìn Trương Hằng không nhanh không chậm đi vào bên trong từ đường, trong lòng sinh, ra vô số ý niệm nhưng vẫn không ngăn cản đối phương hoặc rời khỏi nơi này mà giữ thái độ quan sát xem sao.

Trương Hằng đối với môi trường bốn phía từ đường vô cùng hứng thú. cũng không lập tức xuống tay Với lão già họ Ngô.

Trong mắt hắn. lão già họ Ngô nhất định phải là linh hồn trong tầng hai cả tháp của hắn. Khi đi tới một nơi, ánh mắt Trương Hằng âm thầm lóe lên ngân quang.

Sau khi quan sát hồi lâu, dưới tình huống bình thường, hắn kết luận là hắn không thể nhìn thấu môi trường xung quanh từ đường.

Xem ra cảnh giới của Đường Phương Chu khi còn sống nhất định phải mạnh hơn tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường không ít.

Lần này sử dụng Thần Linh Nhãn, Trương Hằng không hề phát ra ánh mắt chói mắt hùng hổ dọa người như trước.

Trái tim lão già họ Ngô đập mạnh, phát hiện ra giờ phút này trên người Trương Hằng có thêm một loại khí tức cơ trí. giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể che dấu hai mắt hắn.

Vào lúc hắn nhìn thấy cặp mắt phát sáng nhẹ nhàng kia của Trương Hằng, lập tức Bỗng sinh ra một ảo giác là toàn thân trần trụi.

Mồ hôi ướt đẫm y phục hắn.

- Đáng sợ... Thật đáng sợ...

Lão già họ Ngô sững sờ tại chỗ. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại chỉ là đôi mắt màu bạc rung động lòng người của Trương Hằng, ngay cả ước nguyện ban đầu của bản thân cũng quên mất.

- Ha ha.

Trương Hằng quan sát từ đường một lát. cuối cùng không khỏi cười khẽ.

Hắn nhẹ nhàng điểm một chỉ trên hư không, mang theo một cảm giác thần bí khó lường, một chút ngân quang tỏa ra bốn phía.

Mỗi lần Trương Hằng điểm một chỉ liền khiến toàn bộ từ đường tỏa ra một loại khí tức khiến người ta run sợ.

Trái tim lão già họ Ngô cũng liên tục nảy lên theo mỗi chỉ của Trương Hằng. giống như bị người ta điểm trúng tử huyệt vậy. lúc đầu là không thể tin, sau đó là chết lặng đi.

Cuối cùng chỉ cảm thấy toàn bộ từ đường kịch chấn, sắc mặt Lão già họ Ngô xám như tro tàn.

Ầm!

Ảo trận liền bị Trương Hằng phá vỡ.

Kết Cấu từ đường trước mặt trong giây lát đã âm thầm xảy ra không ít biến hóa, nhìn qua vẫn giống nhau nhưng lại có sự bất đồng.

- Ảo trận quả nhiên tinh diệu vô cùng, nếu không phải là thời gian lưu chuyển quá dài thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ nó Như vậy,

Trương Hằng thấp giọng lẩm bẩm. trong lòng thầm sinh ra vài tia kính nể đối với Đường Phương Chu – Ông nội chủ nhân khối thân thể này.

Nếu không phải trúng Thực Hồn Tán biến thái của Độc Ma Tông thì Đường Phương Chu cũng không chết bất đắc dĩ Như vậy,

Hơn nữa hắn mặc dù đã chết vẫn âm thầm gieo hạt giống giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ vốn có.

Lần này Trương Hằng đi tới đây chủ yếu có hai việc. Việc thứ nhất là vạch trần bí ẩn của từ đường này. chuyện thứ hai là giải quyết đồ nhi Quách Phong của Độc Thiên Bảo. Cũng có thể nói hẳn sẽ đi Phương Vân sơn "thăm" Âu Dương lão tổ một chút.

Nhẹ nhàng thả bước thong dong, Trương Hằng đi về một góc của từ đường.

Trong góc đó có một vật nhìn giống như một ấm trà bình thường.

Cái ấm trà kia đang đặt trên một cái bàn.

- Ngươi... Ngươi không thể đi tới đó!

Lão già họ Ngô hô lên kinh hãi.

- Thật không? Ha ha!

Trương Hằng vẫn không nhanh không chậm tiến về phía đó, giống như đang lững thững dạo trong sân vắng.

Lão già họ Ngô cắn răng một cái. trong mắt hiện lên một tia âm độc.

Pháp quyết trên tay hắn đánh ra. từng điểm sáng màu tím rất nhanh hình thành một ký hiểu đặc thù trước người hắn.

Vút!

Trương Hằng nhoáng một cái liền tới phía sau hắn một tay chụp lấy cổ hắn.

Lăo già họ Ngô há to miệng, vẫn duy tŕ động tác vốn có, trong mắt chỉ còn là một vùng trống rỗng vô thần.

- Một người thật đáng thương...

Trương Hằng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra sự cảm thương Như vậy,

Lão già họ Ngô có thể nói là địch nhân của hắn. Đối phương chết đi hắn phải vui mừng mới đúng.

- Ai... Một địch nhân đáng thương không có tính khiêu chiến... Cả đời mang trên lưng vận mệnh Như vậy, chết trong tay mình có lẽ lại là một sự giải thoát.

Nếu lão già họ Ngô này là một địch thủ có thể đánh một trận với Trương Hằng thì giờ phút này giết chết hắn. Trương Hằng có lẽ còn có thể cao hứng.

Nhưng hiện giờ Trương Hằng đã hơn xưa rất nhiều, trong Kết Đan Kỳ chỉ sợ cũng khó có thể tìm được đối thủ xứng tầm.

Trương Hằng nhặt túi trữ vật của hắn lên. phát hiện bên trong chỉ có hai kiện linh khí. ngoài ra không còn vật gì đáng giá.

Tung ra một đám ngân diễm. Trương Hằng liền thiêu sạch thi thể hắn.

Vừa rồi Trương Hằng dùng Hư Không Hỏa Diễm giết chết Lão già họ Ngô. Linh hồn đối phương đã tiến nhập vào tầng hai cổ tháp.

- Ngươi tên là gì?

Trương Hằng hỏi.

- Bẩm chủ nhân, ta tên là Ngô Ân.

Lão già họ Ngô không khỏi run lên, nảy sinh sự kính sợ vô cùng với Trương Hằng.

- Từ đường này rốt cục có bí ẩn gì?

Trương Hằng hơi suy nghĩ, nhìn về phía góc có chiếc ấm trà một cái. cũng không lập tức tiến lại.

- Tiên sư chỉ biết nơi này có một pháp bảo Kỳ dị có thể chứa đựng linh hồn tu sĩ...

Lão già họ Ngô cất giọng dè dặt, vẻ mặt đầy hoảng sợ bất an.

Trương Hằng có cảm giác thật không còn gì để nói. Suy nghĩ nửa ngày, hóa ra người này đều lừa mình cả!

Lão già họ Ngô này căn bán không biết bí mật chân chính của từ đường này. Những lời nói trước kia đều chỉ là để lừa lấy bảo vật trên người Trương Hằng.

- Tuy rằng tiên sư cùng không biết bí mật của từ đường này nhưng ta biết một khi ngài giải được bí ẩn này thì cùng là lúc sinh mệnh ta kết thúc...

- Thì ra là thế.

Trương Hằng hơi suy nghĩ nói.

Khó trách lão già họ Ngô này lại đột nhiên ra tay với Trương Hằng.

Mặc dù hắn không bị Trương Hằng giết chết thì cũng sẽ thông qua phương thức khác mà chấm dứt sinh mệnh.

Nghĩ đến đây, Trương Hằng cũng không còn để ý tới Ngô Ân trong tầng hai cổ tháp nữa mà chậm rãi đi về phía ấm trà ở trong góc sáng sủa kia.

Tiếp cận từng chút một, không ngờ Trương Hằng lại cảm thấy một cảm giác nguy cơ ập tới.

- Xem ra trong ấm trà này có chút cổ quái.

Trương Hằng mở Thần Linh Nhãn, cận thận quan sát ấm trà.

Dưới công năng thấu thị của Thần Linh Nhãn. Trương Hằng vô cùng dễ dàng nhìn thấy bên trong ấm trà này. tiêu hao một chút pháp lực và tâm thần. Xem ra tính chất của ấm trà này cũng không đơn giản.

Sau khi nhìn xuyên qua ấm trà, Trượng hằng thấy được một điểm sáng bên trong. Xung quanh điểm sáng trắng này tồn tại rất nhiều điểm sáng màu tím.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Trương Hằng, điểm sáng màu trắng này không ngờ bắt đầu run rẩy.

- Đây là... Nguồn: http://truyenfull.vn

Có thể khẳng định là điểm màu trắng này đại biểu cho một linh hồn hoặc hồn phách.

Chẳng lẽ đây là linh hồn của Đường Phương Chu?

Trương Hằng bắt đầu suy đoán.

Theo lời nói của ô Lăng, Ý thức của Đường Phương Chu tại thời điểm hẳn đoạt xá cũng bị hắn cắn nuốt rồi.

Mà hiện giờ ô Lăng đã chết. Đường Phương Chu tuyệt đối không thể tồn tại tới giờ.

- Điểm sáng màu trắng này rốt cục đại biểu cho một người khác hay vẫn là một thủ đoạn khác của Đường Phương Chu?

Trương Hằng tiếp cận ấm trà từng bước một. Vào thời điểm đi đến nơi đó. ấm trà đột nhiên bùng lên một luồng hào quang màu tím!

Xoẹt một cái. Hào quang màu tím kia bắn vào trong đầu Trương Hằng....

Bình luận





Chi tiết truyện