chương 247/ 777

- Ngươi muốn làm gì...

Nhìn Lão già mặc bố y đang tới gần. trái tim Đường Nhã Thi đập nhanh hơn. mặc dù biết hành động kế tiếp của đối phương là gì nhưng vẫn nói ra những câu nói vô dụng Như vậy,

- Đồ nhi ngoan của ta, ngươi nói ta muốn làm gì nào?

Lão già mặc bố y cười hắc hắc không ngừng, từ từ áp sát Đường Nhã Thi.

- Ngươi làm sao có thể làm vậy... Nguồn truyện: Truyện FULL

Đường Nhã Thi không tự chủ được, thân thể lui lại phía sau. hô hấp nhanh hơn. khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.

- Á!

Rốt cục Đường Nhã Thi lớn tiếng hét.

- Hắc hắc. ta nói này Nhã Thi. ngươi cũng đừng cố sức nữa. Xung quanh phòng này ta đã đặt cấm chế cách âm rồi.

Lão già mặc bố y chẳng lo lắng, vươn tay mò mẫm về phía Đường Nhã Thi đã ở gần trong gang tấc.

Đường Nhã Thi còn muốn lui lại phía sau, đùi ngọc đã dụng phải giường, dưới sự kích động thân thể liền mất thăng bằng. ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Nàng vừa mới chuẩn bị đứng lên thì thân thể lão già mặc bố ý đã đè tới.

- Đừng...

Đường Nhã Thi muốn lấy tay đẩy lão già mặc bố y ra nhưng dù là khí lực hay tu vi cũng đều kém đối phương khá xa.

Trong lúc nhất thời, nước mắt Đường Nhã Thi liên tục tuôn rơi.

Lão già mặc bố ý mạnh mẽ dùng đôi môi hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, một bàn tay không ngừng cởi cạp váy của nàng.

Xoạt một tiếng, váy nàng đã bị xé tan. Bởi Đường Nhã Thi không ngừng dãy dụa, lão già mặc bố ý đơn giản là dùng sức xé tan ý phục của nàng.

- Van ngươi, đừng làm Như vậy,.. Ngươi là sư phụ của ta...

Đường Nhã Thi đau khổ cầu xin.

Nghe thấy câu này, lão già mặc bố ý chỉ ngừng lại một chút, dường như hơi do dự.

Như khi hắn nhìn thấy vẻ mặt van nài đáng yêu của Đường Nhã Thi thì trong lòng lại sinh ra một luồng tà hỏa.

- Xoạt...

Hắn kéo rách y phục nửa người trên của Đường Nhã Thi, lộ ra cả mảng lớn da thịt mê người trắng như tuyết.

Trên thân thể Đường Nhã Thi chỉ còn lại một tiểu yếm màu đỏ.

- Hắc hắc.

Nhìn thấy mỹ nữ cực phẩm đẹp tới rung động lòng người Trước mắt, lão già mặc bố ý vươn ma trảo của hắn ra.

Nhưng đúng lúc này thì một hư ảnh xuất hiện phía sau lão già mặc bố ý.

Bịch một tiếng, một quyền của Quỷ Sư đã đánh cho lão già mặc bố y hôn mê. sau đó hừ nhẹ một tiếng, tay đánh ra một quầng sáng trắng mờ. tiếp xúc với cấm chế bốn phía.

Đường Nhã Thi sau khi khôi phục tự do liền hét lên một tiếng, dùng chiếc chăn che đi thân thể xinh đẹp động lòng người của mình.

Quỷ Sư cũng không nhìn nàng một cái mà túm lấy thân thể của lão già mặc bố y. sau đó thân hình nhoáng lên liền biến mất khỏi khuê phòng Đường Nhã Thi.

Đường Nhã Thi sau khi thấy bóng người kia đã rời đi mới vội vàng đứng đậy mặc y phục, sau đó ngồi trên giường thấp giọng khóc.

Đúng lúc này thì bên ngoài khuê phòng truyền tới tiếng nói của người hầu thân tín của Đường Viễn Kiều:

- Đường tiểu thư. gia chủ mời người tới thư phòng.

Đường Nhã Thi bị giọng nói này làm cho hoảng sợ. hỏi:

- Đã tới đêm, phụ thân vô duyên vô cớ mời ta tới thư phòng làm gì?

- Đường phủ có hai vị khách quý tới chơi, Dường như đều là tiên sư. Tiểu thư mau mau tới đi.

Nói xong câu này, thân ảnh bên ngoài khuê phòng liền nhoáng lên. Tâm phúc của Đường Viễn Kiều hình như đã rời đi.

- Tiên sư? Lại còn những hai vị?

Đường Nhã Thi không khỏi nhớ tới bóng người vừa rồi trong lòng thầm nghĩ, hay vừa rồi cứu ta chính là một trong hai vị tiên sư tới đây?

Nghĩ tới đây Đường Nhã Thi vội vàng sửa sang lại y phục, không dám chậm trễ chút nào. sau khi ra khỏi khuê phòng liền lập tức đi tới thư phòng của Đường Viễn Kiều.

Trong thư phòng, Trương Hằng nhắm mắt không nói. Đường Viễn Kiều cũng không dám quấy rầy.

Nhưng trong một khắc này, ngân quang nhoáng lên. dung nhập vào trong thân thể của Trương Hằng.

Bịch một tiếng, lão già mặc bố ý giống như một quả bóng cao su bị ném xuống giữa thư phòng.

- Đây là...

Đường Viễn Kiều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

- Đây không phải là Hạ tiên sư sao?

Đường Viễn Kiều hoảng sợ không thối, mang theo ý hỏi nhìn về phía Trương Hằng. chỉ thấy đối phương nhắm mắt không nói.

Ninh Tuyết Dung hiền lành cười với hắn, ý bảo hắn không cần hỏi nhiều.

Đường Viễn Kiều đành đứng ở một bên. trong lòng thất kinh. Chẳng lẽ Triệu tiên sư đã chế phục hắn rồi?

Nhưng Trương Hằng tới lúc này vẫn chưa rời khỏi phòng, điều này khiến Đường Viễn Kiều cảm thấy khó có thể tin nổi.

Một phàm nhân làm sao có thể liên tưởng tới loại thần thông Thân Ngoại Hóa Thân khó lường của Tu Tiên giới chứ?

Chờ đợi một hồi, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng bước chân. Một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt, mặt đẹp như hoa, mi mày như thơ. giống hệt như lần đầu tiên Trương Hằng gặp mặt nàng tiến vào.

Đường Nhã Thi vừa mới tiến vào thư phòng, đầu tiên thấy phụ thân đứng đó thì trong lòng hơi kinh hãi. ánh mắt dừng lại trên người Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung.

- Triệu tiên sư...

Đường Nhã Thi ngạc nhiên và vui mừng, nhất thời ánh mắt lóe lên ánh lệ.

- Vài năm không gặp. Đường tiểu thư đã thay đổi không ít rồi!

Trương Hằng thản nhiên nói, cũng không biết là tán thưởng hay châm chọc.

Nghe thấy thế, trong lòng Đường Nhã Thi có cảm giác khó chịu không nói lên lời.

Trương Hằng giờ phút này vẫn dùng hình tượng Triệu Vân. Anh dũng vô song, lại mang theo khí chất thoát tục siêu phàm.

Sau vài năm, khi Đường Nhã Thi lại một lần nữa nhìn thấy nam nhân này. trong lòng nàng hiện lên một cảm giác không thể diễn đạt bằng lời.

Khuôn mặt đối phương dường như mãi mãi không thay đổi. cả người càng trở nên thần bí khó lường. Mà mình mặc dù có tiến bộ nhưng lại lưu lạc tới hoàn cảnh này.

- Nếu sư phụ của mình là hắn thì tốt biết bao nhiêu... Cho dù có gả cho hắn cũng đã làm sao...

Trong lúc Nhất thời, Đường Nhã Thi suy nghĩ đủ Điều, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Nhưng ánh mắt nàng rơi vào nữ tử mặc y phục trắng như tuyết kia thì trong lòng lại khẽ run lên.

Đây là một nữ tử thế nào, có dung mạo khuynh thành tuyệt thế, cùng với khí chất như tiên vô cùng Thanh nhã khiến cho nữ nhân trên thế gian phải xấu hổ.

Vào thời điểm Đường Nhã Thi đối điện với nữ nhân này, đối phương đang khẽ gật đầu cười với nàng, dịu dàng mà tự nhiên.

- Nhã Thi.

Đường Viễn Kiều đứng bên cạnh thấy con gái hơi thất thần liền vội vàng nhắc nhở.

Đường Nhã Thi hướng về phía Trương Hằng hơi hạ thấp người:

- Tiểu nữ ra mắt Triệu tiên sư và Triệu phu nhân...

Nói xong câu này, Đường Nhã Thi bất đầu quan sát thần sắc của hai người.

- ừ.

Trương Hằng gật đầu. đối với câu nói này như rất hưởng thụ, thầm nghĩ Đường Nhã Thi này đúng là rất biết điều.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung hơi đỏ lên như trên mặt lại ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Một cảm giác mất mát trào dàng trong lòng Đường Nhã Thi.

Đây cũng không phải là nàng yêu hay thích Trương Hằng mà đối với những sự vật tốt đẹp thì tất nhiên người ta sẽ có giao động.

Con người là một loài động vật ích kỷ. phản ứng tâm lý này của Đường Nhã Thi cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

- Đường tiểu thư, đây là sư phụ của ngươi sao?

Trương Hằng chỉ vào lão già mặc bố ý đang nằm bên cạnh.

Đường Nhã Thi rốt cục tập trung ánh mắt vào trên người vị sư phụ này của nàng.

Ánh mắt lộ vẻ chán ghét, cừu hận phức tạp đan xen. Đường Nhã Thi sững sờ đứng đó.

- Vừa rồi là ngươi ra tay...

Khuôn mặt Đường Nhã Thi đỏ bừng, bàn tay ngọc nắm lấy góc áo.

Trương Hằng đương nhiên hiểu được ý tứ lời nói của nàng, cười nói:

- Không phải ta tự mình ra tay, ra tay là phân thân của ta.

Đường Nhã Thi không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng khi nghe thấy danh từ phân thân lập tức lộ vẻ khiếp sợ.

Chẳng lẽ nam nhân trước mặt này đã học được Thân Ngoại Hóa Thân trong truyền thuyết của Tu chân giới.

Nàng và Đường Viễn Kiều không giống nhau. Là người tu chân, tuy rằng mới chỉ vẻn vẹn là Dẫn khí kỳ nhập môn Nhung một chút thường thức vẫn phải biết.

Ngay trong lúc tâm tình nàng đang vô cùng hỗn loạn thì giọng nói bình thản của Trương Hằng lại vang lên:

- Không biết Đường tiểu thư muốn xử trí sư phụ ngươi thế nào?

Nói tới đây, khóe miệng Trương Hằng lại hiện lên một nụ cười khổng thể nhận thấy...

Bình luận





Chi tiết truyện