chương 749/ 777

- Đây là thế giới tiên nhân...

Đái Dung chăm chú nhìn thế giới đủ mọi màu sắc, lấp lánh các hào quang, ánh mắt liên tục lóe lên.

Trương Hằng giảm tốc độ Pháp bảo đám mây, nhìn Vô Song chủ thành ở xa xa gần đến, thầm nghĩ:

"Đây là thành trì thượng giới, lớn gấp trăm lần phường thị tu chân Độc Thiên Bảo mà ta từng sập."

Nếu không phải có ý "đánh cướp" tinh cầu này, Trương Hằng cũng sẽ không gia nhập môn phái, từ đó hiểu biết bố cục thượng tầng toàn bộ Cô Đế Tinh này.

công pháp tầng năm là một hang không đáy, mỗi lần thăng một cấp, vật cần luyện hóa đạt đến con số khủng bố.

Theo Trương Hằng Phỏng đoán, không có mấy ngàn kiện Tiên bảo bình thường dằn bụng, công pháp tầng năm đừng mơ tiến lên một cấp nhỏ.

Theo cảnh giới tầng năm mới thành đến tiểu thành, cần đến mấy ngàn Tiên bảo bình thường, vậy nếu muốn tu luyện đến tầng năm đại viên mãn, số lượng Tiên bảo cần thiết nào đâu chỉ mấy vạn?

Cho nên, muốn tiến triển thêm một bước, không phải dựa vào đánh cướp mấy cường giả là giải quyết được vấn đề.

Cướp bóc cả một cái tinh cầu, mưu đồ của Trương Hằng đang từ từ triển khai...

Chính vì tầng nguyên nhân nay, hiện giờ Trương Hằng mới phải khiêm nhường lẫn vào một môn phái nhỏ.

Lúc này, xung quanh Vô Song chủ thành tới tới lui lui vô số các hào quang.

Mỗi một Pháp bảo hoặc là độn quang, ít nhất đại biểu cho một tiên nhân thượng giới. Ở không gian tiên giới, chỉ có tiên nhân mới có được năng lực phi hành trên hư không.

Nhưng mà, bọn họ vạn vạn lần không ngờ tới, một tên tuyệt thế hung thần ác sát đang âm thầm nhìn bọn họ, nhìn trộm Vô Song Thành khổng lồ, thậm chí là toàn bộ Cô Đế Tinh.

- Trương đại ca... huynh?

Đái Dung nhìn Trương Hằng, chỉ thấy khóe miệng hắn mang theo ý cười mờ mịt, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cho dù mặt ngoài Trương Hằng rất bình tĩnh, nhưng khi hắn đụng tới ý niệm đáng sợ kia, trong mơ hồ có một cỗ lực lượng kỳ quái, đủ làm người ta kinh hãi vỡ mật.

- Ha ha, không có gì, huynh cũng lần đầu tiên đến Vô Song Thành, có chút ngạc nhiên thôi.

Trương Hằng cười khẽ, tạm thời áp chế ý niệm kia.

Nhưng mà, hạt giống ý niệm kia, sớm muộn gì cũng sẽ nảy mầm...

- Chúng ta nhanh đi vào Vô Song Thành thôi?

Thôn trưởng đề nghị.

- Được, chúng ta vào xem trước, còn chưa đến ngày lựa chọn đệ tử Lãnh Nguyệt Môn, chúng ta có thể đi dạo trong thành.

Trương Hằng khống chế Tiên bảo đám mây, tăng tốc bay về phía Vô Song Thành, tốc độ phi hành mơ hồ vượt qua cực hạn Chân Tiên hạ vị.

Khi ba người đến trước cửa Vô Song Thành, phát hiện chúng tiên nhân sau khi đến gần thành trì, đều đáp xuống đất đi bộ vào thành, biểu thị cung kính.

Thần thức Trương Hằng quét qua bầu trời thành trì, không khỏi buồn cười, thì ra là lĩnh vực cấm bay, khó trách các tiên nhân bình thường kia đều đáp xuống đi bộ.

Chỉ là lĩnh vực cấm bay ở thành trì này không có bao nhiêu tác dụng với cường giả cấp Tiên Quân.

Trương Hằng muốn khiêm nhường làm việc, cũng đáp xuống bên dưới, ba người cùng đi đến cửa thành.

Không ngờ tới, trước cửa Vô Song Thành không có một thủ vệ, chỉ cần có được cảnh giới Dẫn Khí Luyện Thể là có thể dễ dàng đi vào. Phàm nhân bình thường tự nhiên không thể tiến vào, thậm chí ở trong mắt bọn họ, nơi đây là một mảnh hư không, căn bản không có bóng dáng thành trì gì.

Sau khi tiến vào Vô Song Thành, cảnh tượng rực rỡ muôn màu trong thành bày ra trước mắt ba người.

Sắc mặt Trương Hằng lại có chút quái dị, Vô Song Thành này nghiễm nhiên chính là một cái phường thị trong tiên giới, ven đường có rất nhiều quầy hàng, tuy nhiên đều là phàm nhân tu tiên dưới tiên nhân.

Tiên nhân thông thường đều có được cửa hàng, đơn giản bán ra các loại tài liệu, tiên đan, Tiên bảo, tiên thú, thiên tài địa bảo...

Đái Dung hết sức tò mò với tất cả những gì trước mắt, nhìn bên này, sờ bên kia, xem mãi không chán, rất là vui vẻ.

Thôn trưởng lại có chút nhàm chán, Vô Song Thành có rất nhiều thứ, nhưng phần lớn không phải của mình.

Trương Hằng vỗ trán, thầm nghĩ:

"Nữ nhân ở bất cứ thế giới nào, luôn luôn có yêu thích đi dạo phố không thể hiểu nổi."

Chỉ là, khi ánh mắt hắn quét qua các cửa hàng cùng quầy hàng không đếm hết trong Vô Song Thành, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

"Vô Song Thành lớn như thế, bên trong có rất nhiều vật phẩm giao dịch... Nếu có thể đánh cướp toàn bộ tòa thành này thành công, vậy thì thu hoạch nhất định rất khả quan..."

Trương Hằng lại bắt đầu động tâm tư.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, còn chưa kiêu ngạo tới mức lấy sức một mình chống thành toàn bộ Vô Song chủ thành.

Tòa thành này thuộc quyền quản lý của Lãnh Nguyệt Môn, một trong ba đại tông môn Cô Đế Tinh. Trương Hằng cũng thấy được, một vị trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn đã có tu vi cấp Tiên Quân, càng không nói nói thực lực toàn bộ môn phái?

Dạo một vòng, thôn trưởng đột nhiên nhớ ra, vội kéo tay Trương Hằng:

- Ta đột nhiên quên một chuyện, Vô Song chủ thành thi hành cấm đi lại ban đêm. Nếu không có nhà ở, nhất định phải đi khách sạn qua đêm, đăng ký ở trong đó.

- Cấm đi lại?

Trương Hằng sửng sốt, khó trách ở cửa Vô Song chủ thành không có lấy một thủ vệ, toàn bộ thành trì thi hành cấm đi lại ban đêm, đến trời tối sẽ đuổi hết người không liên quan. Nếu ngươi muốn ở lại, nhất định phải đi đăng ký ở khách sạn.

- Vậy chúng ta đi ở khách sạn.

Trương Hằng rất tùy ý nói.

- Nhưng mà... trong tay ta không có tiên thạch, ngủ một đêm ở trong thành, mỗi người một khối tiên thạch hạ phẩm.

Thôn trưởng có chút ngượng ngùng nói:

- Trước khi đến Vô Song chủ thành, ta lại quên mất điều này.

- Tiên thạch?

Trương Hằng cười ha ha, trong tay xuất hiện mấy khối tiên thạch, nói:

- Ta có thứ này...

Trước khi Trương Hằng phi thăng thượng giới, tự nhiên không thể có được tiên thạch, nhưng trước đó hắn đảnh cướp hang ổ Tham Lang, đã dọn sạch bảo tàng của hắn.

Tuy nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là khối ngọc thạch hình quạt không rõ tính chất, bên trên có khắc hoa văn kỳ quái.

Bằng tu vi cấp Tiên Quân của Trương Hằng hiện giờ, vẫn không thể tổn thương ngọc thạch kia chút nào, bởi vậy đủ thấy giá trị cùng trình độ thần bí của ngọc thạch này.

- Ngài có tiên thạch, vậy thì tốt...

Thôn trưởng khẽ thở phào, thầm mắng mình làm sao lại choáng váng. Đứng bên cạnh mình là nhân vật cấp Tiên Quân cao nhất Cô Đế Tinh, làm sao mà tiên thạch cùng không có được chứ?

Lúc bình thường, Trương Hằng rất hiền hòa, dần dần lâu ngày hắn đã quên mất tu vi của đối phương.

Khi Trương Hằng đi đến một chỗ, đột nhiên dừng lại, hắn thấy được bảng hiệu: Bói toán lành dữ.

Ở bên cạnh bảng hiệu cờ vải kia, đang ngồi một lão già bị mù, bên cạnh còn có không ít phàm nhân, thậm chí còn có tiên nhân.

"Quái, tại sao ngay cả tiên giới cũng có thầy bói? Chẳng lẽ lão già này giả danh bịp ngươi?"

Trương Hằng lộ thần sắc cổ quái.

Đái Dung cái gì cũng thấy tò mò, lập tức chạy tới.

- Hồ lão tiên, ngài bói toán lành dữ trong trăm năm gần đây cho ta đi.

Một tiên nhân dâng lên một khối tiên thạch, đưa cho lão tướng số mù kia.

- ừ ừ.

Lão già mù gọi Hồ lão tiên kia rất thản nhiên tiếp nhận khối tiên thạch, bảo người kia đưa tay ra.

Chỉ là đặt tay lên bàn tay người kia, Hồ lão tiên trầm ngâm một lát, nói:

- Trong vòng trăm năm có một kiếp, nếu vượt qua được, tu vi tất nhiên có thể đột phá.

- Thật tốt quá, đa tạ Hồ lão tiên.

Tiên nhân kia rất vui mừng, nói cảm ơn vài tiếng, liền đi mất.

- Hồ lão tiên, xem tướng cho ta...

Mấy tiên nhân xung quanh cũng nao nao muốn thử.

"Một đám ngu ngốc, người mù cũng có thể xem được tướng số..."

Đây là phản ứng trong lòng Trương Hằng khi nhìn thấy cảnh này ở Địa cầu.

Dù là lúc này, hắn đã thăng cấp đến đại nhân vật Tiên Quân thượng giới, tâm lý khinh bỉ này vẫn không thiếu.

Đái Dung rất ngạc nhiên, thôn trưởng nửa tin nửa ngờ đứng xem một bên.

Trương Hằng phát hiện, lục tục có mấy tiên nhân tìm Hồ lão tiên tính số mệnh, hoặc dữ hoặc lành đều có.

- Dung Nhi, nếu muội muốn xem tướng, cũng đi thử một chút.

Trương Hằng lấy ra một khối tiên thạch hạ phẩm, đưa cho Đái Dung, để nàng đi xem thử.

- Lão nhân gia, ngài xem thử cho ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đái Dung vui vẻ không thôi, cầm lấy tiên thạch hạ phẩm đưa cho Hồ lão tiên.

Hồ lão tiên tiếp nhận khối tiên thạch này, đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Khối tiên thạch này trong thời gian gần đây có lai lịch không rõ, ẩn chứa một cỗ sát khí.

Trương Hằng nghe lời này, không khỏi cảm thấy kinh hãi, lập tức nhìn Hồ lão tiên này bằng ánh mắt khác.

"Chẳng lẽ thuật bói toán thượng giới đã đạt tới mức thông linh cỡ này?"

Trong lòng Trương Hằng nhanh chóng suy xét.

Tiên thạch mà hắn đưa cho Hồ lão tiên là giết Tham Lang cướp được, quả thật lai lịch không rõ, nói là ẩn chứa sát khí thì cũng đúng.

Có thể nói, chỉ một câu này, đã nói trúng mấu chốt.

- Tiên thạch vẫn là tiên thạch, ta cứ nhận trước.

Hồ lão tiên thu hồi khối tiên thạch này, bảo Đái Dung vươn tay ra, bắt đầu xem tướng.

Một lát sau. vẻ mặt nhàn nhạt nói:

- Tiểu thư gần đây gặp được quý nhân, ngày sau thành tựu không thể đo lường.

- Vậy sao? Gặp quý nhân?

Đái Dung nửa tin nửa ngờ. nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Trương Hằng thấy tình huống này, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Người mù này tính rất chính xác!

Quý nhân mà Hồ lão tiên nói với Đái Dung. tự nhiên chính là Trương Hằng. Chỉ là bản thân Đái Dung còn không biết tu vi thực lực chân chính của Trương Hằng.

- Ta cũng muốn xem cuối cùng thế nào.

Trương Hằng chậm rì rì đi tới, đến trước mặt Hồ lão tiên.

- Thuật bói toán của đạo hữu linh nghiệm như thế, không bằng cũng tính cho Trương mỗ.

Trương Hằng ngồi xuống trước mặt Hồ lão tiên, bỏ lại một khối tiên thạch, vươn tay chủ động phối hợp.

Trên thực tế, trong lòng hắn cười lạnh:

"Ta xem ngươi có thể tính được mệnh của ta hay không?"

Hồ lão tiên cười nói:

- Vị đạo hữu này, thật có lỗi, hôm nay ta đã xem mệnh của chín người. Chín là số cuối, thêm nữa sẽ không tốt.

- Thật có cách nói này, nhưng mà hôm nay Trương mỗ không cam lòng, thế nào cũng muốn ngài tính một cái, bằng không thì sẽ không cam lòng đi ra.

Trương Hằng làm bộ dạng lưu manh.

- Ôi, này...

Hồ lão tiên có chút bất đắc dĩ.

Trương Hằng lại vươn tay, ầm một cái lấy ra mười khối tiên thạch hạ phẩm.

- Các hạ có bằng lòng hay không?

Trương Hằng cười nói.

- Không phải vấn đề bao nhiêu tiên thạch...

Hồ lão tiên khẽ thở dài.

Cuối cùng, hắn vẫn đáp ứng. ánh mắt ảm đạm, thở dài nói: (ND: mắt mù mà cũng ảm đạm được? WTF?!?)

- Ta sớm biết... hôm nay trong mệnh có một kiếp.

Dứt lời, Hồ lão tiên đặt tay lên bàn tay của Trương Hằng.

- o0o-

Bình luận





Chi tiết truyện