chương 828/ 848

- Ầm!
 
Lúc Trần Phàm bước về Badian một bước thì đồng thời Sark ngã ầm xuống đất.
 
Máu tươi không ngừng tuôn ra ồng ộc từ trái tim của gã, Sark mở trừng mắt, đến chết gã vẫn không tin Trần Phàm có thể dùng kình lực cách không công kích.
 
Mặc dù khoảng cách rất ngắn...Rất ngắn...Nhưng là đã phá vỡ nhận tri về võ học của Sark.
 
Không riêng gì Sark không tin Trần Phàm có thể làm được điểm này, Olivia cũng không tin tưởng, nhưng là...Thực tế nói cho nàng biết, đây là sự thật.
 
- Đồ Tể!
 
Thấy Trần Phàm đang bước tới về phía Badian, Olivia mới hồi phục, nàng biết rõ với thực lực mà hắn vừa biểu hiện thì Badian chỉ có một con đường chết, vội vàng mở miệng gọi Trần Phàm lại.
 
Nghe Olivia gọi vẻ khẩn trương, Trần Phàm tâm ý của nàng, do dự một chút rồi dừng bước.
 
Hắn biết, Olivia cũng không hy vọng thấy Badian chết ở trong tay của hắn.
 
Điều này cũng giống như việc Olivia không hy vọng thấy Trần Phàm chết ở trong tay Badian.
 
Cũng chính bởi vì điểm này mà vào thời khắc sinh tử nàng đã ra tay cứu hắn, hơn nữa còn trở mặt với Sark và Zorro.
 
- Đồ...Đồ Tể, không nên giết Badian.
 
Mắt thấy Trần Phàm dừng bước, Olivia hơi thở phào, sau đó nói ra một câu cầu xin hiếm thấy, không hề có tư thế cường ngạnh.
 
Lời của Olivia xác nhận suy đoán trong lòng của Trần Phàm.
 
Trần Phàm quay đầu lại nhìn Olivia một cái, thấy vẻ mặt khẩn trương của Olivia, không trả lời chắc chắn, cũng không tức giận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Hắn biết, Olivia từ nhỏ đã được Badian thu dưỡng, theo ý nghĩa nào đó thì y chính là cha nuôi của nàng.
 
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Olivia hoảng hốt sợ Trần Phàm không đồng ý.
 
- Tại sao? Ngươi tại sao có thể xử dụng kình lực cách không công kích?
 
Lúc này Badian đột nhiên lên tiếng hỏi, cảm giác đến giờ y vẫn không thể tin Trần Phàm có thể làm được điểm này.
 
Nghe thấy câu hỏi của Badian, Trần Phàm quay đầu lại, thản nhiên nhìn Badian một cái
 
- Võ học thần kỳ của Trung Hoa không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng!
 
- Ngươi...
 
Lời của Trần Phàm giống như một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào chỗ yếu nhược nhất trong lòng Badian, hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo và tự tôn của y. Badian giận đến run người, khóe miệng trào máu tươi.
 
- Olivia không để cho ta giết ngươi, ta cũng lưu ngươi một mạng.
 
Nhìn Badian đang tức giận, Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi quyết định
 
- Bất quá...Ngươi cùng Hắc Ám U Linh phải thần phục ta!
 
- Không thể nào!
 
Badian không chút suy nghĩ, tức giận cự tuyệt, với tính cách tự phụ của y mà bảo y và Hắc Ám U Linh toàn bộ thần phục Trần Phàm, quả thực còn khó chịu hơn cả giết y.
 
- Chú Badian...
 
Olivia nghe vậy thì khẩn trương, lúc trước vì Trần Phàm không lựa chọn thần phục nên Badian muốn giết hắn, nói không chừng Trần Phàm hiện giờ cũng vậy.
 
- Olivia, cháu không cần phải nói, chú tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn!
 
Badian không đợi Olivia nói xong đã lạnh lùng cắt lời
 
- Chú dù chết cũng sẽ không thần phục hắn!
 
- Badian, ngươi giãy dụa cũng là phí công, thực lực của ta ngươi không thể nào tưởng tượng, nói đơn giản trắng ra một chút, nếu như ta vận dụng toàn lực thì chỉ cần một tay là có thể bóp chết ngươi!
 
Trần Phàm vẫn hy vọng Badian thần phục, mặc dù hắn không tiếp nhận ý nghĩ yêu thương đột xuất của Olivia nhưng cũng không muốn làm khó nàng.
 
- Ha ha, Đồ Tể, ngươi nói chỉ cần một tay là có thể bóp chết ta?
 
Badian giận quá thành cười, gằn từng chữ
 
- Bản thân ta muốn nhìn ngươi làm sao một tay bóp chết ta!
 
Badian nói xong thì chợt móc ra ba viên thuốc đột biến gien.
 
- Chú Badian, không nên!
 
Olivia khẩn trương kêu lớn, hiển nhiên nàng hiểu Badian vì tiếp tục chiến đấu với Trần Phàm mà bất chấp nguy hiểm phục dụng thêm thuốc đột biến gien. Thân thể của Badian chỉ có thể thừa nhận mười lượt thuốc, hiện giờ nếu y dùng thêm thì tổng cộng là mười ba liều, thân thể của y không thể nào tiếp nhận!
 
Không để ý đến nhắc nhở của Olivia, Badian mắt đỏ ngầu, một hơi nuốt luôn ba viên thuốc.
 
Olivia đứng sững sờ tại chỗ, còn Trần Phàm mặt không chút biểu tình nhìn Badian.
 
Thời gian tác dụng của việc uống thuốc đột biến gien sẽ chậm hơn so với khi tiêm, cũng tương tự Phục dụng người máy số một áp súc hoàn thuốc, dược hiệu phát tác thời gian nếu so với tiêm vào càng chậm, đạo lý này cùng người ngã bệnh uống thuốc cùng đánh treo ngược châm đ*o lý giống nhau.
 
Badian ăn vào ba viên người máy số một áp súc hoàn thuốc [về sau,] cũng không có giống như lúc trước thúc dục hóa giấu ở chỗ ngực năm chi người máy số một chất lỏng như vậy trực tiếp có phản ứng, mà là qua gần một phút đồng hồ mới dần dần xuất hiện phản ứng.
 
Dưới ánh nắng chói chan, bởi vì trong cơ thể ba viên người máy số một dược hiệu phát tác, Badian giống như là bị kinh phong phạm vào một loại, cả người co quắp lên không nói, thân thể dần dần phồng lên.
 
Sau đó khuôn mặt Badian hoàn toàn vặn vẹo, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, hai mắt như muốn trào ra ngoài.
 
- A!
 
Đột nhiên, Badian gầm lên một tiếng, mái tóc dài trắng dựng ngược, máu tươi từ từ rỉ ra rồi nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
 
- Chú Badian...
 
Olivia choàng tỉnh chạy nhanh về phía Badian.
 
- A!
 
Nàng còn chưa kịp chạy tới thì Badian đã phát ra một tru thê thảm hơn, cùng lúc máu tươi trào ra từ thất khiếu, thân thể càng run rẩy, tùy thời đều có thể ngã nhào.
 
- Véo!
 
Đúng lúc thân thể run rẩy của Badian sắp ngã nhào thì Olivia vọt tới đưa tay đỡ lấy.
 
- Phụt! Phụt!
 
Tất cả các mạch máu của Badian cùng lúc vỡ tung, nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh.
 
Trong phút chốc, thân thể của Badian đỏ ngầu, giống như một quả bóng bị chọc xì hơi cứ thế khô quắt đi.
 
- Không!
 
Trong làn mưa máu, Olivia hét lên vô lực, quỳ sụp xuống đất.
 
Trần Phàm sắc mặt phức tạp, trầm ngâm chốc lát rồi đi về phía Olivia.
 
Rất nhanh, hắn đã đi tới bên cạnh Olivia nhưng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau nàng.
 
Olivia không để ý đến hắn, nàng giống như bị mất đi linh hồn, hai mắt vô thần nhìn sững vào Badian.
 
Cứ như vậy...Lẳng lặng yên nhìn!
 
- Hồng!
 
Không biết qua bao lâu, một con hải âu bay vụt qua thần miếu cổ xưa, kêu lên một tiếng lảnh lót.
 
Tiếng kêu làm Olivia bừng tỉnh, cả người nàng run rẩy, một giọt huyết lệ từ mắt chảy xuống nhuộm đỏ cả khuôn mặt tuyệt mỹ, dung hợp với máu của Badian rồi chảy vào trong miệng của nàng.
 
- Ngươi thắng.
 
Cảm nhận được vị mặn của giọt huyết lệ, Olivia ngẩng đầu nhìn về Trần Phàm, ánh mắt không rách cứ, cũng không tức giận mà rất bình tĩnh.
 
- Tôi không muốn giết y.
 
Trần Phàm thở dài.
 
- Nhưng chú ấy chết rồi.
 
Nước mắt lần nữa dâng lên trong hốc mắt của Olivia, nàng không lấy tay lau mà run rẩy nói
 
- Thật ra thì...Từ lúc mới bắt đầu, kết quả này đã định!
 
Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.
 
Bởi vì...Hắn biết Olivia nói rất đúng sự thật.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, trận chiến này liên lụy đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, quyết định tương lai của hắn, tương lai Trung Quốc, thậm chí là tương lai của cả thế giới!
 
Trận chiến này, Trần Phàm nhất định phải chiến, hơn nữa không thể bại!
 
Đối với Badian mà nói, y hao hết tâm tư, lợi dụng các loại thủ đoạn tụ tập toàn bộ các chuyên gia đầu ngành về gien đột biến chế tạo ra gien đột biến sô một, mục đích chỉ để đánh bại Trần Phàm, đạt được vị trí thứ nhất của thần bảng, theo ý nghĩa chính là như Zeus thống nhất toàn bộ thế giới!
 
Đã là như vậy, chuyện Badian nhận thua, thần phục Trần Phàm, cơ hồ là không thể nào.
 
Thì ngược lại, cũng là như thế.
 
Trận chiến này.
 
Giữa hai người nhất định phải có một người ngã xuống!
 
- Ta biết, đối với ngươi mà nói, trận chiến này rất trọng yếu.
 
Olivia lại một lần nữa mở miệng, ngữ khí của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào
 
- Ngươi chỉ có thắng được trận chiến này thắng lợi, trở thành vua của thế giới ngầm mới có thể kết thúc thành công trò chơi trong quốc nội.
 
Trần Phàm vẫn trầm mặc như trước.
 
- A...
 
Đột nhiên, Olivia cười, cười đến rất quỷ dị.
 
Trần Phàm đưa mắt nhìn Olivia, cố gắng nói cái gì đó.
 
Song không đợi Trần Phàm mở miệng, Olivia đã tiếp tục
 
- Ta biết, ngươi sẽ không giết ta, nhưng là...Ngươi sẽ lợi dụng một chút thủ đoạn để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi, không cần ngươi đi làm, ta sẽ để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi trong thời gian ngắn nhất!
 
Olivia nói xong nhìn sâu vào Trần Phàm một cái, dường như muốn khắc sâu hình dáng hắn vào trong lòng.
 
Trong khoảnh khắc đó thân thể nàng bất giác run rẩy.
 
Chỉ một thoáng rất ngắn.
 
Sau đó, nàng thu hồi ánh mắt, ôm lấy thi thể Badian, sải bước rời đi.
 
- Olivia!
 
Trần Phàm cố gắng gọi Olivia lại.
 
Olivia vẫn không dừng bước.
 
Thân ảnh của nàng đổ dài dưới ánh nắng...Rất dài...
 

Bình luận





Chi tiết truyện