chương 494/ 848

Khi ánh hoàng hôn sắp rơi xuống đường chân trời, một chiếc máy bay từ Đại Liên đã dần hạ cánh xuống sân bay Hàng Châu.
 
Cửa cabin mở ra, Nạp Lan Vĩnh Kha cùng đi với tiểu Cửu ra khỏi thông đạo sân bay.
 
Bên ngoài sân bay, Cổ Bình An mang theo một gã bảo tiêu Nạp Lan gia đã sớm chờ từ lâu, nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đi ra cùng tiểu Cửu, vội vàng tiến lên nghênh đón.
 
Bên ngoài sân bay vô cùng đông đúc, trong đó có một vài người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha, thì hai mắt không khỏi sáng ngời lên.
 
Ở Đông Bắc, Nạp Lan Vĩnh Kha ngoại trừ có danh hiệu tiểu vương gia, thì hắn còn có một ngoại hiệu khác là: Sát thủ của phụ nữ trung niên.
 
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người phụ nữ trung niên, Nạp Lan Vĩnh Kha đã sớm thành thói quen, cũng không để ý nhiều, mà trực tiếp đi thẳng tới chỗ Cổ Bình An.
 
- Tiểu vương gia.
 
Cổ Bình An cùng gã bảo tiêu Nạp Lan gia cung kính chào hỏi.
 
- Bình An, cậu thật là tệ quá, không ngờ bị người nước ngoài phế đi hai tay, điều này nếu truyền đi ra, danh đầu con nhà cổ võ của cậu sẽ phát thối tại Đông Bắc đó.
 
 Không đợi Nạp Lan Vĩnh Kha mở miệng, tiêu Cửu đứng sau lưng hắn lộ dáng tươi cười vô sỉ, trêu chọc nói.
 
Cổ Bình An nghe xong, thiếu chút nữa tức giận muốn ngất, mắng:
 
- Tiểu Cửu tử, có bản lĩnh cậu đi đánh với người ta đi. Mẹ nó, đám người kia quả thật đúng là biến thái, không, quả thật chính là cỗ máy giết ngườì.
 
- Bình An, lần này đã tin lời của tôi chứ?
 
 Nhìn thấy Cổ Bình An chẳng khác gì oán phụ, Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ.
 
Cổ Bình An biết rõ Nạp Lan Vĩnh Kha đang nói tới chuyện ngay cả năm chiêu của Trần Phàm hắn cũng không có khả năng đón được, buồn bực gật gật đầu.
 
- Thương thế thế nào?
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha nhìn thoáng qua hai cánh tay vẫn xụi lơ của Cổ Bình An, nhịn không được hỏi.
 
- Có điểm nghiêm trọng, phỏng chừng đời này sẽ không còn luyện võ được nữa.
 
 Gương mặt Cổ Bình An ảm đạm đáp.
 
- Bình An, nhìn bộ dáng giống đàn bà của cậu kìa.
 
 Tiểu Cửu tử cười hắc hắc nói:
 
- Tiểu vương gia vì muốn trị thương cho cậu, đã chạy tới Giai Mộc Tư, tìm tới Ngu lão gia tử, xin được một phương thuốc chữa thương tổ truyền của Ngu lão gia tử. Dùng cách nói của lão gia tử, thương thế của cậu chỉ cần dưỡng thương nửa năm sẽ khỏe lại thôi.
 
- Thật sự?
 
 Với Cổ Bình An tò nhỏ đã luyện võ, nếu từ nay về sau trở thành phế nhân, sự thật này nhiều ít làm cho hắn có chút không thể tiếp thụ, lúc này nghe tiểu Cửu tử nói như thế, nỗi kích động trong lòng liền có thể nghĩ ra.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu:
 
- Ngu lão gia tử là quốc thuật gia truyền thống nổi danh tại ba tỉnh miền Đông Bắc, lời của ông ấy tự nhiên là không giả.
 
Có Nạp Lan Vĩnh Kha cam đoan, vẻ buồn bực trên mặt Nạp Lan Vĩnh Kha liền biến mất, lộ ra dáng tươi cười hàm hậu.
 
Mấy phút sau, đoàn người rời đi sân bay, Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Cổ Bình An đi vào chiếc Lincoln chờ đợi đã lâu, do tiểu Cửu lái xe.
 
Trong xe, Nạp Lan Vĩnh Kha châm tẩu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi, hỏi:
 
- Cảm xúc của Hương Hương đã ổn định được chút nào chưa?
 
- Hồi tiểu vương gia, sau khi Hương Hương tỉnh lại đã luôn luôn tự giam mình trong phòng ngủ, tôi kêu mãi nàng cũng không lên tiếng.
 
 Cổ Bình An nhớ lại hành động quỷ dị của Nạp Lan Hương Hương, có chút nghi hoặc đáp.
 
Nghe được lời nói của Cổ Bình An. Nạp Lan Vĩnh Kha ngẩn ra, sau đó nhớ tới lời nói của Nạp Lan Đức Long, cười khổ nói:
 
- Xem ra chuyện lần này đả kích Hương Hương không nhỏ, nhưng như vậy cũng tốt, tuổi của nó không còn nhỏ, nên tới thời điểm phải thu liễm bớt tính tình bướng bỉnh của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Tiểu vương gia, Bảo Nhi còn ở tại Thanh Long sơn trang.
 
 Cổ Bình An thoáng do dự nói.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu:
 
- Lần này tôi đến Hàng Châu, chính là vì đến Thanh Long sơn trang xin lỗi Trần gia hậu sinh. Trước tiên chúng ta tới chỗ Hương Hương, sau đó trực tiếp đến Thanh Long sơn trang.
 
Xin lỗi Trần gia hậu sinh?
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, không riêng gì Cổ Bình An, dù là tiểu Cửu đang lái xe cũng cảm thấy sửng sốt!
 
Ở trong trí nhớ của bọn họ, Nạp Lan Vĩnh Kha có danh xưng Đông Bắc tiểu vương gia cho tới bây giờ chưa từng hạ thấp mình quá mức, đừng nói tới phải đi xin lỗi ai!
 
Nhưng nghĩ lại nghĩ sau khi Trần gia hậu sinh gây ra gió lốc tại Hàng Châu, bọn họ lại bình thường trở lại.
 
Theo bọn họ xem ra, người thanh niên của Trần gia quả thật có được thực lực làm cho Đông Bắc tiểu vương gia phải cúi đầu!
 
Dù sao, dù cả Yến Thanh Đế thanh danh như mặt trời ban trưa ở ngay trước mặt người thanh niên của Trần gia, đều phải mang theo cái đuôi làm người!
 
Khi màn đêm buông xuống, Nạp Lan Vĩnh Kha đi cùng Cổ Bình An, chạy tới biệt thự của Nạp Lan Hương Hương tại Cửu Khê Mân Côi Viên.
 
Ngay cửa biệt thự, chú chó Amorld bởi nguyên nhân không nhìn thấy chủ nhân bé nhỏ của mình trở về nhà, nên im lặng nằm ngay bên cạnh cửa sắt biệt thự, nhìn thấy mấy chiếc xe hơi chạy tới, lập tức kích động đứng lên.
 
Sau đó, khi nó nhìn thấy đám người bước xuống xe cũng không có tiểu chủ nhân của mình, lại nằm dài xuống đất, ánh mắt nhìn ra phương xa, lẳng lặng chờ đợi chủ nhân trở về.
 
Không để ý tới chú chó Amorld, Nạp Lan Vĩnh Kha đi cùng Cổ Bình An và tiểu Cửu tiến vào biệt thự.
 
Bên trong đại sảnh biệt thự, cũng không thấy bóng dáng của Nạp Lan Hương Hương.
 
- Các cậu ở dưới lầu chờ tôi.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha dặn dò một câu, một mình đi lên lầu.
 
Trên lầu, cửa phòng ngủ của Nạp Lan Hương Hương đóng chặt đúng như lời của cổ Bình An.
 
Nghĩ nghĩ. Nạp Lan Vĩnh Kha nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng, nói:
 
- Hương Hương.
 
Không tiếng hồi âm.
 
Sau đó...
 
Ngay khi Nạp Lan Vĩnh Kha định gõ thêm lần nữa, trong phòng truyền ra thanh âm của Nạp Lan Hương Hương:
 
- Cửa không khóa.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, theo bản năng đưa tay vặn chốt cửa.
 
Sau một tiếng vang nhỏ, cửa mở ra. Nạp Lan Vĩnh Kha đi vào phòng, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương vừa tắm rửa xong mặc bộ áo màu tím đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nạp Lan Hương Hương quay đầu lại, gương mặt bình tĩnh như nước nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha.
 
- Bảo Nhi không sao đâu.
 
 vẻ mặt bình tĩnh của Nạp Lan Hương Hương làm Nạp Lan Vĩnh Kha cảm thấy có chút ngạc nhiên, hắn nghĩ nghĩ, nói:
 
- Hiện tại cha mang theo Bình An đến đón Bảo Nhi trở về.
 
- Con cùng đi với mọi người.
 
 Nạp Lan Hương Hương đột nhiên thốt lời kinh người.
 
- Thật sự muốn đi?
 
 Nghe được nàng nói, Nạp Lan Vĩnh Kha hơi có chút kinh ngạc, thoáng do dự lại hỏi.
 
Nạp Lan Hương Hương nhẹ nhàng gật đầu:
 
- Người trêu chọc hắn là con, muốn đi bồi tội cũng phải là con đi, mà không phải để cho cha thay thế con đi bồi tội.
 
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha sững sờ ngay tại chỗ:
 
- Hương Hương, con...
 
- Con không sao.
 
 Nạp Lan Hương Hương nhẹ nhàng nói:
 
- Con chỉ là nghĩ minh bạch một chuyện mà thôi.
 
Suy nghĩ minh bạch một sự tình?
 
Là cam nguyện cúi đầu?
 
Hay là từ trong sự chấp mê được giải thoát ra?
 
Nhìn biểu tình bình tĩnh như nước của Nạp Lan Hương Hương, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không có đáp án minh xác.
 
Thoáng do dự một chút, cuối cùng hắn cũng không hỏi ra miệng.
 
Bởi vì hắn biết, dù hắn có hỏi, cũng chưa chắc Nạp Lan Hương Hương sẽ nói cho hắn biết.
 
Mười phút sau, Nạp Lan Hương Hương thay xong quần áo cũng không trang điểm, cũng không mang theo túi xách đất tiền, mà tay không đi xuống lầu, chuẩn bị cùng Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới Thanh Long sơn trang.
 
Trong đại sảnh dưới lầu, Nạp Lan Vĩnh Kha lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, đang xoay chuyển viên cầu, quan sát tin tức trên ti vi.
 
Dù Nạp Lan Vĩnh Kha biết được nội dung của tin tức ti vi cũng đã không còn gây chấn kinh như ngày trước, nhưng hắn vẫn kiên trì quan sát mỗi ngày.
 
Đây xem như là một trong ít thói quen hàng ngày của hắn.
 
Nhưng...
 
Tin tức trên ti vi hôm nay tựa hồ khác hẳn với dĩ vãng, ngay từ đầu cũng không phải giới thiệu công việc của những quan chức lãnh đạo, cũng không nhắc đến chuyện tình nhân dân sinh hoạt trong "xã hội chủ nghĩa lý tưởng", mà là giới thiệu chuyện giáo đình Vatican chuẩn bị phỏng vấn Trung Quốc.
 
Trên màn ảnh, giáo hoàng giáo đình Vatica tay cầm quyền trượng, nhìn thẳng vào máy quay, gương mặt ôn hòa.
 
Hắn tỏ vẻ trong vài năm phát triển thời gian gần đây, thực lực tổng họp của đại lục rõ ràng có đề cao, trên võ đài quốc tế có thể phát huy ra tác dụng càng lúc càng lớn, lần này thành viên chủ yếu của giáo đình đến đại lục tiến hành bái phỏng, với mục đích cùng giữ gìn thế giới hòa bình, xúc tiến quan hệ giữa đại lục cùng giáo đình.
 
Nhìn thấy giáo hoàng Louis III tôn quý của giáo đình Vatincan trên ti vi, trong đầu dần hiện ra hình ảnh thủ trưởng số 1 đi tới Hàng Châu giúp Trần Phàm khiến cho mặt mũi Yến Thanh Đế bị quét rác, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha vừa động, bỗng nhiên hiểu được điều gì.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha đối với việc Trần Phàm từng gây ra sóng gió tại bán đảo England cũng biết được, hắn biết rõ, ngày đó Trần Phàm thông qua việc quan hệ với bộ trưởng ngoại giao EU Kaiser, cùng ông trùm Mafia nước Mỹ Silva, thánh nữ giáo đình Monica và thế lực của gia tộc Wales, làm cho gia tộc Michelle bị mất hết thể diện.
 
Căn cứ theo biểu hiện tin tức truyền lưu trong xã hội thượng lưu, những người đó giúp đỡ Trần Phàm bởi vì từng thiếu nợ nhân tình của hắn, mà hiện giờ giáo đình Vatican lại long trọng bái phỏng, ẩn ý bên trong thật đáng làm cho Nạp Lan Vĩnh Kha phải suy nghĩ sâu xa.
 
Thế lực nước ngoài, có thể tạo thành ảnh hưởng đối với quốc nội thật không nhiều, mà giáo đình Vatican là một trong số đó!
 
Mặc dù Vatican là quốc gia nhỏ nhất trên toàn bộ thế giới, lãnh thổ chỉ có 44 km2, chỉ tương đương với quảng trường Thiên An Môn, nhưng lại là trung tâm tinh thần cùng vùng đất thần thánh của hơn mười triệu giáo đồ Thiên Chúa giáo toàn cầu!
 
Đây là một quốc gia duy nhất trên thế giới do tôn giáo cùng chính trị kết hợp, tính chất như vậy, khiến cho quốc gia này có lực ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ thế giới, ở trên quốc tế phát huy ra tác dụng lớn tới mức mà những quốc gia khác không thể so sánh.
 
Ở dưới tình hình này, giáo đình Vatican lại long trọng bái phỏng, ý nghĩa ẩn chứa trong chuyện này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
 
Đồng dạng điều này cũng tạo ra sự địa chấn lên tới cấp mười hai trong toàn bộ xã hội quốc tế!
 
- Chẳng trách ngay cả thủ trưởng số 1 cũng phải nể mặt, hóa ra là thế.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ lắc đầu.
 
Theo hắn xem ra, một bước cờ này của Trần Phàm quả thật đúng là một châm thấy máu.
 
Nạp Lan Hương Hương đi xuống lầu nhìn thấy một mình Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi trên sô pha cười khổ không thôi, chợt ngây ra.
 
- Hương Hương, có lẽ con cũng đang rất tò mò vì sao thủ trưởng số 1 lại hạ mình đến Hàng Châu trợ giúp hắn đi?
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương, giận dữ nói:
 
- Đáp án ở chỗ này.
 
- Giáo đình Vatican?
 
 Nạp Lan Hương Hương hơi có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nàng cũng hiểu biết một ít về giáo đình.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha gật gật đầu nói:
 
- Hắn có quan hệ rất tốt với giáo đình Vatican, một tháng trước, thánh nữ giáo đình Vatican bởi vì giúp hắn, mà đã chạy tới London Anh quốc. Lúc ấy ngoại trừ giáo đình Vatican, còn có rất nhiều thế lực cường đại của các nước khác. Lần đó, những hành động của hắn đã chấn kinh xã hội thượng lưu toàn cầu. Chuyện Hàng Châu lần này, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ thảm bại dưới tay Yến Thanh Đế, nhưng chẳng ngờ hắn lại dùng thủ đoạn, lợi dụng đến giáo đình Vatican, một nước cờ này quả là cao minh!
 
Nghe được lời nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, biểu tĩnh bình tĩnh của Nạp Lan Hương Hương rốt cục đã thay đổi, cảm giác giống như mặt hồ nước đang yên tĩnh vừa bị ném vào một hòn đá, mà tạo nên những tia gợn sóng lăn tăn.
 
Nàng, lần đầu tiên đã nhìn thấy rõ chân tướng sự thật!
 

Bình luận





Chi tiết truyện