chương 181/ 848

Dát băng...
 
Lời nói vừa thốt ra, nơi cổ Tá Đằng Dụ Nhân truyền đến một tiếng vang giòn, một cỗ sát ý điên cuồng trực tiếp bao phủ Hoàng Phủ Hồng Trúc, cảm giác kia giống như tùy thời sẽ hạ độc thủ đối với nàng.
 
Nhận thấy được sát ý do Tá Đằng Dụ Nhân đột nhiên phát ra, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động, lông tơ cả người chợt dựng lên, thân thể giống như bị sử dụng ma pháp, không thể động đậy, hơi thở theo bản năng ngừng lại, cả người lâm vào trạng thái cứng ngắc.
 
- Bá.
 
Thân thể biến hóa, làm sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên biến đổi, trở nên càng thêm âm trầm, trong con ngươi cũng lóe ra vẻ tức giận dày đặc, cảm giác giống như một con nhãn kính vương xà, ánh mắt âm sâm:
 
- Tá Đằng tiên sinh, tôi cũng hi vọng ông hiểu được, nơi này là Đông Hải Trung Quốc, tôi là chủ nhân, ông là khách nhân, hành vi phản khách làm chủ của ông, tôi cũng rất không thoải mái.
 
- Trước đây không lâu, khi tôi nghe nói Thanh bang bị Hồng Trúc bang đuổi ra khỏi Đông Hải thì tôi thật không tin, hiện giờ nhìn thấy Hoàng Phủ tiểu thư, tôi tựa hồ có chút hiểu được nguyên nhân trong đó.
 
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ngăn cản được khí thế của mình, Tá Đằng Dụ Nhân bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến rất lạnh:
 
- Tá Đằng Dụ Nhân tôi một lòng hướng võ, rất ít hỏi đến chuyện trong bang hội, nếu hỏi đến, như vậy tự nhiên không phải là chuyện nhỏ.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc thờ ơ, chỉ lẳng lặng nhìn Tá Đằng Dụ Nhân.
 
- Hoàng Phủ tiểu thư, chỉ cần cô làm một việc cho tôi, tôi sẽ đem vụ làm ăn buôn lậu xe hơi tặng cho Hồng Trúc bang.
 
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói lời nào, Tá Đằng Dụ Nhân mở miệng, giọng nói tùy ý, giống như đang nói một chuyện không có gì lớn lao.
 
Việc nhỏ trong miệng Tá Đằng Dụ Nhân, rơi vào trong tai Hoàng Phủ Hồng Trúc, lại giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai nàng, làm con ngươi của nàng đột nhiên phóng lớn, trên khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp hiện lên một vẻ kinh ngạc.
 
Đúng vậy, là kinh ngạc.
 
Làm long đầu của Hồng Trúc bang, Hoàng Phủ Hồng Trúc biết thân phận của Tá Đằng Dụ Nhân, nếu không nàng cũng sẽ không tự hạ mình tới gặp Tá Đằng Dụ Nhân.
 
Đồng dạng, nàng cũng biết cho tới nay, Sơn Khẩu Tổ đều muốn chen chân vào quốc nội, nhưng mỗi lần đều bị tổ chức tiêu diệt, vì thế Sơn Khẩu Tổ đành phải buông tha tính toán tiến vào quốc nội, chỉ cùng Thanh bang tiến hành làm ăn buôn lậu.
 
Trước khi Thanh bang rời khỏi Đông Hải, Đông Hải luôn luôn là địa điểm giao dịch buôn lậu xe hơi giữa Sơn Khẩu Tổ cùng Thanh bang.
 
Hiện giờ, Tá Đằng Dụ Nhân nói đem vụ làm ăn buôn lậu tặng cho Hồng Trúc bang, đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, chứng thật là một tin tức rất nặng cân.
 
Thứ nhất, Hồng Trúc bang là đối thủ một mất một còn của Thanh bang, Sơn Khẩu Tổ làm như vậy, tương đương là bỏ qua hợp tác với Thanh bang, điều này nhiều ít có chút không hợp lý, dù sao thế lực của Thanh bang mạnh hơn Hồng Trúc bang. Còn nữa, vụ buôn lậu xe hơi luôn luôn là thu nhập lớn của Sơn Khẩu Tổ, nếu Hồng Trúc bang có thể cùng Sơn Khẩu Tổ hợp tác, lợi nhuận hàng năm sẽ là một con số kinh người.
 
Trong lòng vừa khiếp sợ đồng thời Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn kiệt lực duy trì bình tĩnh.
 
Bởi vì nàng biết, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, bánh nướng càng mê người sẽ càng nguy hiểm.
 
- Điều kiện.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc bắt chéo chân, thông qua tư thế thay đổi phương thức ngồi để dung hòa khí thế, đồng thời chậm rãi phun ra hai chữ.
 
Nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mắt băng sương không hề có chút tình cảm của Tá Đằng Dụ Nhân tràn ngập ra ánh mắt cực nóng:
 
- Hai ngày, trong vòng hai ngày, cô giúp tôi tìm ba võ học đại sư cùng tôi tiến hành luận võ.
 
- Luận võ?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc nheo mắt lại, nàng mơ hồ nghe nói qua Tá Đằng Dụ Nhân là một võ si, lại thật không ngờ lại si mê tới trình độ như vậy.
 
Tá Đằng Dụ Nhân gật gật đầu:
 
- Phải, đây là mục đích chủ yếu lần này tôi tới Trung Quốc. Ngoại trừ võ học đại sư, nếu cô có thể tìm được cao thủ cách đấu đỉnh cấp cũng được.
 
- Có thể.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi trầm ngâm, gật đầu đáp ứng.
 
Tá Đằng Dụ Nhân nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc trả lời dứt khoát như thế, cười lạnh một tiếng:
 
- Hoàng Phủ tiểu thư, tôi vừa nói chính là võ học đại sư cùng cao thủ đỉnh cấp mà không phải loại người ngay cả một chiêu của tôi cũng không đón được. Như vậy đi, vì cam đoan thực lực của bọn họ sẽ không làm cho tôi quá thất vọng, tôi gia tăng thêm một điều kiện phụ, chỉ cần cô tìm ba người, mỗi người có thể trong vòng mười chiêu của tôi mà không chết, tôi sẽ đem vụ buôn lậu xe hơi đưa cho Hồng Trúc bang, như thế nào?
 
- Có thể.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn phun ra hai chữ này, bất quá lời nói xoay chuyển:
 
- Nhưng Tá Đằng tiên sinh, nếu người tôi tìm làm ông bị thương, hoặc đánh chết...
 
Câu nói kế tiếp Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng - nếu ông bị đánh tổn thương hoặc đánh chết, vụ làm ăn còn có thể tiếp tục sao?
 
- Điểm này, cô không cần phải lo lắng.
 
Tá Đằng Dụ Nhân trầm giọng nói:
 
- Lên sàn luận võ, tôi là một võ giả, tôi sẽ không làm bẩn tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản, cho dù tôi chết ở Trung Quốc, việc buôn bán giữa chúng ta vẫn có thể tiếp tục.
 
- Tốt.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề do dự, giải quyết dứt khoát.
 
Một chữ tốt, tựa hồ tuyên bố cuộc nói chuyện chấm dứt, không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên có chút quỷ dị.
 
Theo sau, ngay khi Hoàng Phủ Hồng Trúc chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bị người đẩy ra, Đằng Mộc trong bộ âu phục màu đen, sắc mặt khó coi đi vào.
 
Đột nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc, đồng tử Đằng Mộc thu nhỏ lại, theo sau thu hồi ánh mắt, nhanh chân đi tới bên cạnh Tá Đằng Dụ Nhân, nói:
 
- Tá Đằng thiếu gia, Đằng Mộc vô năng, chưa hoàn thành nhiệm vụ.
 
- Phế vật.
 
Tá Đằng Dụ Nhân chậm rãi phun ra hai chữ, trên gương mặt băng sương rốt cục xuất hiện cảm xúc dao động, hiện lên một tia tức giận.
 
- Tá Đằng tiên sinh, Trung Quốc chúng tôi có câu nói tận tình địa chủ. Làm chủ nhân nơi này, tôi có thể giúp ông giải quyết một chút phiền toái.
 
Thấy một màn như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm, chậm rãi mở miệng nói.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa mới mở miệng, sắc mặt Đằng Mộc liền biến đổi, biến thành một mảnh trắng bệch.
 
Đối với một gã Ninja mà nói, nhiệm vụ thất bại chính là sỉ nhục lớn nhất.
 
Hiện giờ chẳng những nhiệm vụ của hắn thất bại, hơn nữa còn phải tìm một nữ nhân xa lạ hỗ trợ, điều này làm sao để cho hắn thoải mái?
 
- Không cần.
 
Tá Đằng Dụ Nhân khoát tay, cự tuyệt ý tốt của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói ra câu đó, cũng chỉ là lời khách sáo, lúc này nghe được Tá Đằng Dụ Nhân cự tuyệt, không nói thêm lời nào, đứng dậy cáo từ.
 
Tá Đằng Dụ Nhân cũng không ngăn trở, mà tự mình đứng dậy đưa tiễn Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Sau đó cửa phòng đóng lại, nguyên Đằng Mộc đang cúi đầu đứng thẳng không dám lãnh đạm, quỳ rạp xuống đất, biểu tình vẻ mặt áy náy.
 
- Nói cho tôi biết chuyện đã trải qua.
 
Tá Đằng Dụ Nhân cũng không trừng phạt Đằng Mộc, mà lập tức đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống tòa thành thị, thản nhiên nói.
 
- Dạ.
 
Đằng Mộc lập tức gật đầu, sau đó đem quá trình gặp mặt Trần Phàm nói hết cho Tá Đằng Dụ Nhân, nhưng vì giữ lại mặt mũi, hắn không nói ở trên người Trần Phàm cảm giác được khí tức nguy hiểm.
 
- Tình Tử thích thu thập xương người điêu khắc tác phẩm nghệ thuật.
 
Nghe xong Đằng Mộc thuật lại, Tá Đằng Dụ Nhân không vui không buồn, chỉ chậm rãi hộc ra một câu.
 
Trong lòng Đằng Mộc vừa động, vội vàng dập đầu:
 
- Tá Đằng quân, tôi hiểu được nên làm như thế nào.
 
...
 
Bởi vì Trần Phàm cự tuyệt tham gia trận đấu CS, nên làm Liễu Xuyên Tình Tử phẫn nộ, thân là phó hiệu trưởng đại học Tokyo Điền Dã cũng chịu liên lụy, tương lai là một mảnh tối đen.
 
Ở dưới tình hình này, hoạt động giao lưu giữa hai trường xa không đạt được hiệu quả mong muốn, ít nhất là ba ngày đầu.
 
Ba ngày đầu, đội đại biểu đại học Tokyo chỉ tượng trưng phái ra vài giáo viên đi thăm đại học Đông Hải một chút, giao lưu học thuật cùng thi biện luận trong kế hoạch toàn bộ hủy bỏ không nói, hơn nữa đoàn đại biểu đại học Tokyo ngay lúc xế chiều buổi đầu tiên ở trong hội nghị tọa đàm đã dùng thái độ cao cao tại thượng chọc giận sinh viên đại học Đông Hải.
 
Cảm giác giống như đại học Đông Hải vốn nổi danh Đông Hải thậm chí cả nước nhưng trong mắt đoàn đại biểu đại học Tokyo lại là một khu trường học tệ hại.
 
Hành vi của đoàn đại biểu đại học Tokyo đã làm lãnh đạo đại học Đông Hải cực kỳ tức giận, đồng dạng tin tức này cũng rơi vào trong tai Đông Hải thị ủy cùng một ít đại lão hệ thống giáo dục, bọn hắn liền mượn cơ hội này gây áp lực với lão hiệu trưởng Tần An, chuẩn bị can dự.
 
Bất quá, lão hiệu trưởng vẫn cự tuyệt bọn họ.
 
Có thể nói trong ba ngày qua, ngoại trừ ngày đầu tiên, những giáo viên đại học Đông Hải còn có chút vui mừng, nhưng hai ngày sau đó không còn loại không khí vui mừng như trước - trong hai ngày tiếp theo sau, người của đoàn đại biểu đại học Tokyo không hề bước chân vào đại học Đông Hải một bước.
 
Bất quá...cho đến ngày thứ tư, trận đấu CS, trận bóng rổ, võ thuật đều làm cho đại học Đông Hải vốn đang yên lặng liền náo loạn thật lớn.
 
Cơ hồ toàn bộ sinh viên đại học Đông Hải, đều rất không thích đối với thái độ ngạo mạn của đại biểu đại học Tokyo, tất cả mọi người chờ mong đội đại biểu đại học Đông Hải có thể hung hăng giáo huấn đại học Tokyo, dùng điều này cảnh cáo bọn họ, làm người không thể quá hống hách.
 
Trận đấu đầu tiên chính là trận đấu CS.
 
Ngay buổi sáng chín giờ ngày thứ tư tiến hành giao lưu, trong đại lễ đường đại học Đông Hải người người tấp nập, không khí vượt xa vẻ nhiệt liệt của ngày thi đấu giữa đội thái điểu A và đội No 1.
 
Khi có Liễu Xuyên Tình Tử trong bộ trang phục màu tím được ca tụng là nữ thần CS xuất hiện trong đại lễ đường liền khiến náo động không nhỏ, trong đó có số ít nam sinh bị loại phim AV đầu độc bị vẻ xinh đẹp của Liễu Xuyên Tình Tử chinh phục, thế cho nên quên phứt thái độ ngạo mạn của đoàn đại biểu đại học Tokyo.
 
Mà tuyệt đại sinh viên còn lại chỉ lo hô khẩu hiệu.
 
Đối mặt tiếng mắng đầy trời, nguyên bản Liễu Xuyên Tình Tử bị Trần Phàm cự tuyệt thi đấu mà tâm tình rất không xong liền cực kỳ phẫn nộ, thế cho nên trước khi thi đấu, nàng hướng trọng tài đưa ra yêu cầu cần phát biểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Tuy rằng thái độ của bọn họ ngạo mạn nên chọc giận nhân viên nhà trường, nhưng lễ nghi vẫn phải có, cho nên biết được yêu cầu của Liễu Xuyên Tình Tử, trọng tài tại hiện trường cầm microphone hô vài tiếng im lặng, chờ khi hiện trường an tĩnh lại mở miệng nói:
 
- Các sinh viên, đại học Đông Hải là trường học danh giáo, làm thành viên trong trường, tôi hi vọng các cậu có thể bảo trì bình tĩnh, đừng làm mất phong độ của chúng ta, để cho người ngoài chế giễu.
 
Trọng tài vừa thốt ra, bên dưới liền xôn xao, nhưng tựa hồ cảm thấy được hắn nói rất có lý, vẫn không phản bác.
 
- Tiếp theo xin mời đội trưởng đội đại biểu đại học Tokyo Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư nói chuyện, mọi người hoan nghênh.
 
Trọng tài dứt lời, bên dưới có một ít người vỗ tay, nhưng người vỗ tay lập tức bị ánh mắt những sinh viên khác oanh giết thành tro tàn.
 
Đối mặt trường hợp này, xưa nay Liễu Xuyên Tình Tử luôn xem mình là nữ hoàng cao cao tại thượng, sắc mặt khó coi tiếp lấy microphone, cười trào phúng nói:
 
- Tôi biết các người ở đây đều muốn nhìn thấy chúng tôi thua, tôi nói cho các người biết, đây là chuyện không thể nào, các người vĩnh viễn không thể thắng được chúng tôi đâu.
 

Bình luận





Chi tiết truyện