chương 521/ 848

Khi đó theo Lâm Vận xem ra, Lâm Đông đã phát điên, nói khó nghe một chút chính là thiếu não.
 
Mà trên thực tế, sau khi kết quả đi ra, nàng mới phát hiện chân chính thiếu não chính là nàng.
 
- Chị.
 
 Lâm Đông thở dài, hỏi:
 
- Chị có thích Lý Sâm không?
 
- A Đông, em có ý tứ gì?
 
 Đầu bên kia điện thoại, trong lòng Lâm Vận chợt động, giọng nói phức tạp:
 
- Chẳng lẽ em muốn để chị đi làm tình nhân cho Trần Phàm?
 
- Không phải.
 
 Lâm Đông chợt nhíu mày:
 
- Lý gia Lý Dĩnh, Đông Hải Mỹ Nữ Xà, các nàng đều là tình nhân của Trần tiên sinh, chị muốn làm tình nhân cho Trần tiên sinh, còn chưa đủ tư cách!
 
Đầu bên kia điện thoại, thần tình Lâm Vận biến đổi:
 
- Vậy em...
 
- Thế đạo này, người đàn ông trọng tình trọng nghĩa thật không nhiều lắm đâu, Lý Sâm hoàn toàn không dính được chút nào với bốn chữ này. Lần đầu tiên khi Trần tiên sinh đến Nam Kinh. Lý Sâm bởi vì chị đã cho tình báo sai lầm, đánh chị một bạt tai, chửi mắng chị là ngực lớn ngu ngốc, sau này hắn vẫn có thể xem chị là món đồ chơi mà vứt bỏ.
 
 Lâm Đông khe khẽ thở dài:
 
- Em hỏi chị có phải thật tình thích hắn hay không, chỉ là muốn nói cho chị biết, nếu chị thương hắn, yêu đến vô oán vô hối, em không lời nào để nói. Nếu không phải, như vậy hãy rời khỏi hắn.
 
Lâm Vận không hé răng.
 
- Chị, tuy em trở thành một con chó, nhưng xin chị tin tưởng, chó điên của Trần tiên sinh, có thể bảo hộ chị cả đời, còn có thể cho chị đầy đủ vinh hoa phú quý - chị không cần giống như ngày xưa, vì bảo hộ em, buông tha tôn nghiêm, bán đứng thân thể.
 
 Lâm Đông nhẹ giọng nói.
 
Đầu bên kia điện thoại, nước mắt trào ra trên mặt Lâm Vận.
 
Nàng đang nhớ lại đêm ba mươi năm ấy, một đứa bé trai cùng một bé gái ngồi xổm trên đường phố, nhìn đèn đuốc của vạn nhà, cả hai cùng đói là đến tái nhợt.
 
- Chị, chị đói không?
 
- Đói.
 
Lời nói của ngày ấy vẫn còn thật rõ ràng.
 
Sau lời nói ấy, đứa bé trai còn chưa đến mười tuổi, chạy vào cửa hàng trộm đồ vật, kết quả thiếu chút nữa bị đánh gãy chân.
 
Ngày nào đó, đứa bé gái nhìn lên sao trời, âm thầm thề, đời này cho dù mình phải làm gái điếm cũng không để cho em trai vì đói bụng mà bị người đánh.
 
Cũng ở trong ngày nào đó, đứa bé trai gương mặt tái nhợt nuốt máu tươi vào bụng, thề rằng chờ mình trường thành, trở thành một người đàn ông, nhất định phải giúp chị mình được ăn no, mặc ấm.
 
Từ sau ngày đó, cả đứa bé trai lẫn đứa bé gái đều thay đổi, bọn họ đỏ mắt, khom người, bắt đầu học dung nhập xã hội, từng bước một đi cho tới bây giờ.
 
Từ lúc đói bụng, không có áo mặc, đến lúc làm người trên người, bọn hắn cũng đã đạt được giấc mộng, đến bây giờ dã tâm càng lúc càng lớn, nhưng lòng kiên trì chưa bao giờ dao động!
 
- A Đông, em thay đổi.
 
 Lâm Vận khóc không thành tiếng.
 
Lâm Đông nhẹ giọng nói:
 
- Chị, ngày hôm nay càng thêm rực rỡ muôn màu so với trong suốt những ngày tháng của ba mươi năm qua cộng lại.
 
Dưới bầu trời chạng vạng, chó điên Lâm gia lại đỏ rực đôi mắt.
 
Khi Trần Phàm quay trở lại Đông Hải, trời đã tối dần, ánh đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ánh đèn bao phủ cả tòa thành thị, sáng lên rực rỡ.
 
Trần Phàm cũng không đi tìm Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà trực tiếp quay về nhà với Tô San.
 
Theo ý nào đó mà nói, Trần Phàm lựa chọn Lâm Đông làm thanh đao nhọn tại Hàng Châu mà không sử dụng người nào của Hồng Trúc bang, là vì muốn đem Hàng Châu trở thành đá mài đao, đem thanh đao nhọn Lâm Đông mài càng sắc bén, để đánh xuống trụ cột cho cuộc đại chiến sau này, cũng là vì hắn muốn cấp cho Lâm Đông thực hiện lời hứa hẹn sẽ siêu việt Sở Vấn Thiên!
 
Cũng giống như thường ngày, sau khi về tới nhà, Trần Phàm cũng đã phát hiện không ít trạm gác ngầm, đều là thành viên Ám Đường phụ trách bảo hộ an toàn cho Tô San cùng Lưu Oánh Oánh.
 
Có lẽ đã quen với tác phong của Trần Phàm, những thành viên Ám Đường nhìn thấy chiếc Bentley chạy vào tiểu khu, cũng không hiện thân.
 
Sau khi xuống xe, Trần Phàm cũng không để thành viên Ám Đường đảm nhiệm tài xế cho hắn hộ tống hắn đi vào nhà ở.
 
Lúc Trần Phàm vào nhà. Tô San cùng dì Điền đang ngồi trên sô pha xem ti vi, chỉ có một điểm khác duy nhất chính là, đêm nay Tô San không có xem phim Hong Kong hay phim Đài Loan, cũng không phải phim điện ảnh, mà là xem tin tức trên ti vi.
 
- Trần thiếu, cậu đã về.
 
 Dì Điền cũng không nghĩ tới vào lúc này Trần Phàm lại trở về, nhất thời có chút ngạc nhiên, nhưng thần tình trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, mỉm cười đứng dậy hỏi Trần Phàm:
 
- Cậu ăn cơm chưa?
 
Nhìn dáng tươi cười luôn nhã nhặn khiêm tốn của dì Điền, Trần Phàm theo bản năng nhớ lại quá khứ bi thảm của người phụ nữ trung niên này.
 
Tuy rằng đang nhớ tới lời kể của Điền Thảo với mình trước kia, nhưng Trần Phàm cũng không hề nói với dì Điền, gã đàn ông cầm thú từng cưỡng hiếp dì qua không được bao lâu nữa sẽ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
 
Bởi vì hắn biết chuyện kia đối với dì Điền mà nói, là ác mộng vĩnh viễn.
 
Dùng cách nói của Điền Thảo, ở rất nhiều đêm khuya dì Điền đều bị ác mộng làm tỉnh giấc.
 
- Ngốc tử, giáo đình phỏng vấn, nhanh, mau nhanh tới xem tin tức!
 
 Dì Điền thật không ngờ Trần Phàm lại trở về lúc này, Tô San cũng không nghĩ tới, nhưng hôm nay nàng cũng không bởi vì chuyện Trần Phàm đột ngột trở về mà hưng phấn, ngược lại vẻ mặt đầy sùng bái nhìn lên màn hình ti vi. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Mụ nội nó, tiểu nha đầu này từng nói cho mình biết nàng vốn là tín đồ Thiên Chúa giáo, đây không phải là chuyện thật đi?
 
- Dì Điền, tôi đã ăn cơm rồi, dì không cần bận rộn.
 
 Trong lòng thầm giật mình, Trần Phàm nhìn dì Điền cười cười, sau đó đổi dép lê, lại nói:
 
- Lão bà, hôm nay em đổi tính sao? Không xem phim tình cảm khiến cho em rơi nước mắt đầm đìa nữa sao?
 
- Xem cái đầu anh đó, hôm nay giáo đình Vatican phỏng vấn, chẳng những giáo hoàng đến đây, ngay cả thánh nữ cũng đến!
 
 Thần tình Tô San hưng phấn nói:
 
- Ngốc tử, anh cũng không biết đâu, thánh nữ đẹp đến thế nào.
 
- Trần thiếu, uống chút nước ấm giải rượu.
 
 Ngay khi Tô San hoa chân múa tay vui sướng, dì Điền lập tức đi rót một ly nước cho Trần Phàm, bà ngửi được mùi rượu trên người hắn, biết rõ giờ này uống nước ấm rất tốt cho thân thể.
 
- Cảm ơn dì Điền.
 
 Trong lòng Trần Phàm ấm áp, mỉm cười tiếp nhận ly nước.
 
Trước kia dì Điền cũng chưa từng quấy rầy thời gian riêng tư của Trần Phàm cùng Tô San bao giờ, hôm nay cũng như thế, đưa ly nước cho Trần Phàm xong, bà nhàn nhạt cười:
 
- Trần thiếu, cậu ở lại với tiểu thư, tôi không quấy rầy hai người nữa.
 
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Tô San, uống một ngụm nước ấm, cười nói:
 
- Lão bà, theo anh thấy em còn xinh đẹp hơn cả thánh nữ!
 
- Không thật lòng! Quá dối trá!
 
 Có lẽ hình tượng thánh nữ ở trong lòng Tô San rất thánh khiết, nghe được lời nói của Trần Phàm. Tô San khinh bi nói:
 
- Ngốc tử, thánh nữ là nữ thần trong lòng toàn bộ các tín đồ, anh nói như vậy sẽ bi tín đồ toàn cầu dùng nước bọt làm chết đuối!
 
- Vì lão bà anh không chối từ việc khinh nhờn Thượng Đế!
 
 Trần Phàm vỗ mông ngựa, nhưng trong lòng lại cười khổ.
 
Theo hắn xem ra, trên thế giới này không ai hiểu rõ thân thể thánh nữ bằng được hắn.
 
Thậm chí...hắn còn rõ ràng nhớ rõ, nơi rừng rậm của thánh nữ còn có hình như con bướm...
 
Nghe được lời của Trần Phàm. Tô San vừa vui vừa giận, vui là vì Trần Phàm nịnh đầm khiến lòng nàng nở hoa, giận là vì bản thân nàng là một tín đồ sùng đạo, Thượng Đế là vị thần trong lòng nàng, Trần Phàm khinh nhờn thần linh như thế, làm sao nàng chấp nhận được?
 
- Ngốc tử, không cho phép tiếp tục nói bậy nữa, nào, cùng em xem một lát, đợi thánh nữ xuất hiện em chỉ cho anh xem, nàng mặc chiếc áo màu trắng, đeo khăn che mặt, quả thực cực kỳ xinh đẹp...
 
 Tô San liên thanh nói.
 
Trần Phàm uống hớp nước, khẩu khí đầy vẻ phô trương:
 
- Lão bà, có muốn gặp thánh nữ hay không?
 
- Muốn chứ!
 
 Tô San đáp theo bản năng, sau đó trợn mắt liếc Trần Phàm:
 
- Muốn thì thế nào?
 
- Muốn còn không đơn giản sao, chồng của em chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, không quan tâm là giáo hoàng hay thánh nữ, lập tức vui vẻ chạy tới Đông Hải gặp em ngay thôi.
 
 Trần Phàm trâng tráo nói.
 
Tô San thiếu chút nữa tức giận đến ngất, khinh bỉ nói:
 
- Ngốc tử, anh không khoác lác sẽ chết a?
 
- Ngô, lão bà, anh cho em cơ hội rồi, em không muốn gặp thì xem như anh không có nói.
 
 Trần Phàm cười cười, hắn biết rõ cho dù nói rách cả môi Tô San cũng sẽ không tin tưởng giáo hoàng cùng thánh nữ là bởi vì hắn mới tới đại lục, càng không tin tưởng hắn là người đàn ông đầu tiên đoạt được thân thể thánh nữ Monica.
 
- Lão công, anh không gạt em đi?
 
 Nguyên bản Tô San đang cho rằng Trần Phàm chỉ khoác lác, nhưng giờ phút này thấy bộ dáng của Trần Phàm, lại có vẻ hoài nghi:
 
- Anh thật sự nhận thức giáo hoàng cùng thánh nữ?
 
- Nhận thức thôi sao?
 
 Trần Phàm cười hắc hắc:
 
- Chồng của em còn cùng uống rượu với giáo hoàng nữa kia!
 
- Ngốc tử, anh đi ra ngoài ban công đi, bên ngoài có rất nhiều con trâu đang bay!
 
Tô San tức giận vung bàn tay trắng như phấn, vẻ chờ mong trong lòng đã không còn tồn tại.
 
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, dù Trần Phàm không gọi điện thoại, thánh nữ Monica cũng sẽ tung tăng chạy tới Đông Hải tìm Trần Phàm...
 

Bình luận





Chi tiết truyện