chương 529/ 848

- Được! Nạp Lan Hương Hương, hôm nay tôi đưa số điện thoại cho cô, bản thân tôi muốn nhìn xem cô có thể đưa được Trần Phàm ra hay không!
 
 Khổng Khê cười lạnh một tiếng, lập tức đọc số điện thoại của mình cho Nạp Lan Hương Hương:
 
- Tôi cho cô biết, nếu cô không đưa được Trần Phàm đi ra, kết cục của cô sẽ thật thảm!
 
Nạp Lan Hương Hương ghi nhớ kỹ, sau đó giao vô tuyến điện cho tên đại hán, thản nhiên nói:
 
- Nếu không muốn chết, trước khi Khổng Khê lại truyền đạt mệnh lệnh cho tụi mày, tốt nhất mày đừng nên động thủ.
 
Nói xong, Nạp Lan Hương Hương không đợi tên đại hán kia đáp lời, trực tiếp đi tới bên cạnh Bảo Nhi, ngồi xổm người xuống nói:
 
- Bảo Nhi, đưa điện thoại cho dì út, dì út nói vài lời với đại ca ca của con một chút.
 
- Đại ca ca, dì út muốn nói chuyện với anh, đợi lát nữa chúng ta nói tiếp nha.
 
 Bảo Nhi đang nói chuyện phiếm với Trần Phàm, tựa hồ đã quên đi nỗi đau đớn trên mặt, cười vô cùng vui vẻ.
 
Nghe được lời nói của Bảo Nhi. Trần Phàm khẽ ừ, mà biểu tình của Nạp Lan Hương Hương lại có chút quỷ dịi...
 
Bởi vì ngay vừa rồi, khi nàng nói chuyện với Bảo Nhi, cũng không gọi thẳng tên Trần Phàm, mà nói ra ba chữ "đại ca ca".
 
Lấy lại bình tĩnh. Nạp Lan Hương Hương tiếp nhận điện thoại, nghiêm túc nói:
 
- Số điện thoại của Khổng Khê là...
 
Ghi nhớ lại số điện thoại của Khổng Khê. Trần Phàm cũng không nói gì nữa, vừa cúp điện thoại, lại rất nhanh bấm điện thoại cho Khổng Khê.
 
Rất nhanh điện thoại liền chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm trầm thấp của Khổng Khê:
 
- Vị nào?
 
- Trần Phàm.
 
 Khác với lúc nói chuyện với Bảo Nhi, lúc này ngữ khí của Trần Phàm băng sương như đến từ cửu u vực sâu, trong giọng nói ẩn chứa sát ý khủng bố không có chút nào che giấu.
 
Bởi vì từng tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang, Khổng Khê vẫn nhớ ra thanh âm của Trần Phàm.
 
Lúc này, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, nhận thấy được sát ý trong giọng nói của hắn. Khổng Khê giống như vừa bị điện giật, cả người không ngừng run rẩy!
 
Không...không có khả năng!
 
Hắn không thể nào là Trần Phàm!
 
Trong lòng Khổng Khê điên cuồng hò hét, sau đó nuốt nước bọt, kiệt lực ổn định cảm xúc, hỏi:
 
- Anh là Trần Phàm?
 
- Phải.
 
 Trần Phàm trả lời thật minh xác.
 
Nghe được câu trả lời của Trần Phàm, một tia may mắn cuối cùng trong lòng Khổng Khê cũng không còn tồn tại, thần tình hắn thật không dám tin hỏi:
 
- Nạp Lan Hương Hương không phải có cừu oán với anh sao, làm sao anh?
 
- Khổng Khê, hồ sơ của ông tuy rằng rất sạch sẽ, không có bất kỳ chỗ bẩn nào, nhưng tôi có một trăm loại phương pháp đùa chết ông, ông tin không?
 
 Trần Phàm không trả lời Khổng Khê, mà nhẹ nhàng hỏi.
 
Tin không?
 
Tin!
 
Theo Khổng Khê xem ra, nếu Trần Phàm có thể xuất ra con bài chưa lật kia đối phó Yến gia cùng Trần gia, như vậy cho dù là giết hắn, cũng là chết oan!
 
Dù sao cái mạng nhỏ của hắn đối với thể diện của Yến gia cùng Trần gia mà nói, không đáng giá nhắc tới!
 
- Tôi cho ông một phút đồng hồ, trong vòng một phút đồng hồ nếu tôi biết ông còn chưa mang người của ông biến đi, tôi cam đoan, trước buổi cơm chiều tôi sẽ xuất hiện trước mặt của ông.
 
 Trần Phàm nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
 
- Đông...đông...
 
Bên tai vang lên lời nói uy hiếp của Trần Phàm, trái tim Khổng Khê giống như bị người dùng một bàn tay thật lớn bóp lấy, kịch liệt vặn vẹo.
 
- Hô...hô...
 
Để điện thoại xuống, Khổng Khê thở dồn dập hai hơi, sau đó nuốt nước bọt, thật nhanh cầm vô tuyến điện, mang theo vài phần sợ hãi cùng lo lắng nói:
 
- Lập tức mang Lý tiểu thư rời đi!
 
- Dạ. Khổng gia!
 
Hai gã đại hán nghe được lời Khổng Khê, nhất thời hiểu được điều gì, trái tim chợt co rút lại.
 
- Lý tiểu thư, Khổng gia muốn chúng tôi đưa cô cùng tiểu Thu rời khỏi nơi này.
 
 Hai gã đại hán sợ hãi liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương, lập tức đi tới bên cạnh Lý Quế Dần.
 
Thân là nữ nhân của Khổng Khê, Lý Quế Dần cũng biết đoạn thời gian trước bởi vì những chuyện Trần Phàm gây ra tại Hàng Châu. Khổng Khê cả ngày tâm thần không yên, còn nhốt mình trong phòng sách hút thuốc không ngừng.
 
Đồng dạng cô ta cũng biết. Nạp Lan Hương Hương có cừu oán với Trần Phàm, thậm chí vì trả thù Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương còn làm ra vẻ như là nữ nhân của Yến Thanh Đế tham dự buổi giao lưu hoạt động thương mại tại tỉnh Chiết Giang.
 
Cho nên trước đó cô ta cũng giống như Khổng Khê, thật không tin Nạp Lan Hương Hương có thể mời ra Trần Phàm.
 
Hiện giờ nghe được lời hai gã đại hán, Lý Quế Dần luôn luôn biết mềm nắn rắn buông, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, dấu tay trên mặt cũng biến thành xanh tím.
 
- Tiện nhân kia đánh tôi cùng mẹ tôi, sao có thể bỏ qua như vậy?
 
 Lý Quế Dần biết được tất cả chuyện này, bị dọa đến không nhẹ, mà Khổng Thu lại không biết trời cao đất dày còn kêu lên.
 
- Câm miệng!
 
Nghe được lời nói liều lĩnh của Khổng Thu, sắc mặt Lý Quế Dần biến đổi, thẹn quá hóa giận vung tay tát mạnh lên mặt Khổng Thu.
 
Một tát này, cũng như lúc Lý Quế Dần đánh Bảo Nhi, cùng dùng hết sức lực.
 
- Ba!
 
Một cái tát vung ra, Khổng Thu nhất thời bị đánh ngã trên mặt đất.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, hai gã đại hán ngây ra, mà Khổng Thu lại bị đánh đến choáng váng.
 
Nó trợn tròn mắt, thần tình không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Quế Dần, hỏi:
 
- Mẹ, mẹ đánh con?
 
- Bảo con không nên trêu chọc những đứa trẻ có thân phận, nhưng con vẫn không chịu vâng lời!
 
 Lý Quế Dần lộ ra biểu tình rèn sắt không thành thép mắng một câu, sau đó lôi Khổng Thu đứng dậy.
 
Bị Lý Quế Dần lôi kéo, Khổng Thu lấy lại tinh thần, điên cuồng lắc đầu:
 
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng đánh con. Hiện tại chúng ta bị người khi dễ, mẹ lại đánh con? Vì sao? Đây là vì sao?
 
Vì sao?
 
Bởi vì Trần gia thanh niên kia có thể một cái tát chụp chết cha của mày!
 
Lý Quế Dần muốn nói ra đáp án, đồng thời cũng tràn ngập vẻ không cam lòng.
 
Không cam lòng thì không cam lòng, tính cách mềm nắn rắn buông đã xâm nhập tận cốt tủy Lý Quế Dần, cô ta không giải thích cho Khổng Thu, lại cùng hai gã đại hán chật vật rời đi.
 
Xa xa, bốn gã đại hán kia nhìn thấy liền đi tới, Cổ Bình An lại chạy nhanh về phía Nạp Lan Hương Hương. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Hương Hương, sao lại thế này?
 
 Nguyên bản trước đó Cổ Bình An còn đang lo lắng cho Nạp Lan Hương Hương, nhìn thấy đám người Lý Quế Dần chật vật rời đi, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghi hoặc nhìn Nạp Lan Hương Hương hỏi.
 
- Đại ca ca nói, không cho phép bọn hắn khi dễ dì út cùng Bảo Nhi, cho nên bọn hắn đều đi rồi.
 
 Bảo Nhi ngẩng cao đầu, thần tình đắc ý nói.
 
Đại ca ca?
 
Cổ Bình An ngẩn ra, sau đó liền hiểu được là Bảo Nhi nói về Trần Phàm.
 
- Hương Hương cô...
 
 Biết được điểm này, Cổ Bình An trợn mắt há hốc mồm.
 
Trong ký ức của hắn, cho tới nay Nạp Lan Hương Hương đều hận Trần Phàm thấu xương, dù hư tình giả ý đi xin lỗi, cũng chưa từng giảm bớt hận ý, ngược lại hận ý trong lòng càng gia tăng.
 
- Tôi chỉ là lợi dụng hắn.
 
Nạp Lan Hương Hương cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng nói.
 
Tuy rằng trước đó nàng thật không muốn cúi đầu đi cầu người đàn ông kia, nhưng nàng cũng biết với tình huống lúc ấy nàng có đưa Nạp Lan gia ra mắt cũng không thể hù dọa được Khổng Khê.
 
Nhớ lại loại cảm giác quỷ dị tràn ngập trong lòng trước đó, Nạp Lan Hương Hương không thể không thừa nhận - người đàn ông kia, có thể cho nàng cùng Bảo Nhi, một ít thứ mà Nạp Lan gia tộc cũng không thể cho nổi!
 
- Lâm gia, có thể xác định người đàn bà tên Lý Quế Dần kia là nữ nhân của Khổng Khê, mà đứa trẻ tên Khổng Thu là con trai của Khổng Khê.
 
 Bên ngoài trường tiểu học thực nghiệm, trong một tiệm nước giải khát, một gã thanh niên ngồi ngay cửa, vừa uống nước trái cây, vừa dùng di động thấp giọng báo cáo.
 
Đầu bên kia điện thoại, tối hôm qua vừa đến Hàng Châu, Lâm Đông nghe được thủ hạ báo cáo, trầm ngâm một lúc hỏi:
 
- Cậu làm sao xác định được điểm này?
 
- Bẩm Lâm gia, bởi vì Lý Quế Dần cùng Khổng Thu đều lên chiếc Lincoln của Khổng Khê.
 
 Thanh niên đem những gì mình nhìn thấy báo cáo:
 
- Hơn nữa trước đó chẳng biết vì sao Lý Quế Dần nổi lên xung đột với Nạp Lan Hương Hương, Khổng Khê phái ra bảo tiêu bên người đi vào đối phó Nạp Lan Hương Hương, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại rời đi.
 
Nghe được thủ hạ báo cáo, Lâm Đông lâm vào trầm tư.
 
Trần Phàm cho hắn thời gian mười ngày để chuẩn bị, ở trong mười ngày này, ngoại trừ hắn lo việc triệu tập thủ hạ trung tâm với mình, đã dùng hết mọi biện pháp điều tra Khổng Khê thậm chí tình huống của cả Hàng Châu.
 
Công phu không phụ lòng người, hắn hao hết tâm tư tìm hiểu tin tức, chẳng những đã hiểu rõ bối cảnh của các nhân vật trong Hàng Châu rõ như lòng bàn tay, còn điều tra ra được quan hệ giữa Lý Quế Dần cùng Khổng Khê có chút quỷ dị.
 
- Cậu chờ bọn hắn rời đi hãy đi, nhớ rõ đừng để bị phát hiện.
 
 Nghĩ nghĩ, Lâm Đông liền làm ra quyết định, đồng thời khóe miệng hiện lên một đường cong âm hiểm.
 
Bất luận kẻ nào cũng đều có nhược điểm, theo hắn xem ra, mẹ con Lý Quế Dần là nhược điểm lớn nhất của Khổng Khê.
 

Bình luận





Chi tiết truyện