chương 632/ 848

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, từng chiếc xe hơi mang biển số của chính phủ lần lượt chạy tới cao ốc Thanh Vân nằm ngay đoạn đường trung tâm thương nghiệp Quảng Châu.
 
Khi xe dừng lại, một nhóm thành viên các ngành từ Yên Kinh suốt đêm chạy tới cùng xuống xe, được cảnh sát phối hợp, đi vào tập đoàn Thanh Vân.
 
Nhìn gần hai trăm nhân viên điều tra sắc mặt nghiêm túc đi vào cao ốc Thanh Vân, nhân viên tiếp tân ở đại sảnh cao ốc sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
 
Không riêng gì nhân viên tiếp tân, dù là người phụ trách bộ phận tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân cũng sợ hãi choáng váng.
 
Bởi vì ở trong trí nhớ của hắn, tập đoàn Thanh Vân dựa vào mạng lưới quan hệ khủng bố tại Quảng Châu thậm chí là Quảng Đông cùng cả nam bán quốc, hàng năm tiếp đón việc kiểm tra của các ngành đối với tập đoàn Thanh Vân, nhưng chỉ làm cho có lệ, cũng có thể nói chỉ là đi qua sân khấu, chỉ kiểm tra ra một ít vấn đề nhỏ, không hề có một vấn đề nào lớn lao.
 
Khi trước mỗi lần đi ngang qua sân khấu kiểm tra, lại đi mời giải trí, lại nhét tiền lì xì...
 
Đây cơ bản chính là vạn sự thuận lợi.
 
Nhưng mà...
 
Hôm nay người phụ trách tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân chợt phát hiện, tuyệt đại bộ phận nhân viên đến kiểm tra hắn đều không nhận ra!
 
Đúng vậy, không hề nhận ra chút nào!
 
Trong gần hai trăm người đến kiểm tra, hắn chỉ nhận thức vài người ít ỏi đến tỉnh Quảng Đông, mà những quan chức cấp chính sở vẻ mặt đều vàng như đất, kinh hồn táng đảm đi theo nhóm người đi đầu tiên.
 
- Đây là văn kiện truyền đạt mệnh lệnh của quốc vụ viện, căn cứ văn kiện chỉ thị, do kỷ ủy trung ương chỉ đạo, các ngành phối hợp, thành lập đoàn điều tra đối với tập đoàn Thanh Vân, tiến hành điều tra toàn bộ tập đoàn Thanh Vân, mời các vị phối hợp!
 
 Rất nhanh, ngay khi người phụ trách tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân tiến lên nghênh đón, một vị quan chức tỉnh ủy Quảng Đông sắc mặt thật nghiêm túc mở miệng.
 
Nghe được lời nói của vị quan chức tỉnh ủy Quảng Đông, người phụ trách thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim.
 
Lôi Tổng được Tiết Hồ dùng tiền lương cao tuyển về, tuy rằng hắn không phải người của Thanh bang, cũng không có cổ phần trong tập đoàn Thanh Vân, nhưng hắn vẫn hiểu về tập đoàn, hắn biết rõ tập đoàn Thanh Vân làm rất nhiều chuyện trái pháp luật.
 
Mặc dù bị hù dọa thiếu chút nữa đột phát bệnh tim, nhưng Lôi Tổng cũng không dám lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên đầu, chỉ cung kính đáp:
 
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp.
 
- Dựa theo hội nghị phân công, mỗi người tự phụ trách công việc của mình đi.
 
 Nhìn thấy Lôi Tổng đáp lời, người phụ trách đoàn kiểm tra trầm giọng nói.
 
Theo sau, có nhân viên quan hệ tới các bộ môn trong tập đoàn đi cùng, các nhân viên đến từ tổng cục thuế vụ cùng ngành liên quan bắt đầu triển khai điều tra tập đoàn Thanh Vân.
 
Ngay khi tổng bộ tập đoàn Thanh Vân cùng các công ty chỉ nhanh bị kiểm tra bất thình lình, một ít thành viên ủy viên Thanh bang cũng bị bí mật mang đi, mà một ít quan chức đi gần với Thanh bang cũng đều bị bí mật khống chế.
 
Nhanh, chuẩn, độc. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Đây là câu hình dung tốt nhất về việc trung ương chém ra đại đao.
 
Ngay khi Thanh bang ở hắc đạo, bạch đạo cùng thương giới bị lọt vào sự đả kích trí mạng, bản thân là người cầm quyền của Thanh bang, chủ tịch tập đoàn Thanh Vân. Tiết Hồ đã sớm rời khỏi Quảng Châu.
 
Tối hôm qua khi hắn nhận được lời hồi báo của thủ hạ, liền thông qua con đường bí mật rời khỏi Quảng Châu, sau vài lần đổi phương tiên di chuyển đã đi tới thành phố Đài Bắc. Ngay trong lúc Thanh bang gặp phải sự đả kích trầm trọng, trong một tòa biệt thự khu nhà giàu tại Đài Bắc.
 
Tiết Hồ ngồi trên sô pha, mái tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, giống như một người đần độn.
 
- Tiết gia, vừa mới nhận được tin tức, trung ương thành lập đoàn điều tra, toàn bộ điều tra tổng bộ cùng các công ty chi nhánh của tập đoàn Thanh Vân.
 
 Bảo tiêu của Tiết Hồ đứng ngay trước mặt hắn báo cáo, sắc mặt ngưng trọng nói:
 
- Ngoài ra một ít thành viên ủy viên Thanh bang đã bị bắt giữ bí mật, các bãi chủ yếu đều đã bị đóng cửa.
 
Có lẽ đã sớm đoán được sẽ phát sinh tất cả chuyện này, biểu tình Tiết Hồ không hề có chút dao động, hắn giống như đã đánh mất linh hồn, dựa trên ghế sô pha, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
 
Thấy một màn như vậy, bảo tiêu cũng không dám nói thêm lời gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một bên.
 
- Chuyện chuyển đổi tài chính được nhiều ít?
 
Thật lâu sau, Tiết Hồ thu hồi ánh mắt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bảo tiêu, như một con sói đói khát máu, cảm giác như tùy thời đều muốn giết người.
 
Chứng kiến ánh mắt dữ tợn của Tiết Hồ, trong lòng bảo tiêu trầm xuống, nhưng vẫn thành thật đáp:
 
- Tối hôm qua nhận được lời thông tri của ngài, các nhân viên lập tức tiến hành chuyển đổi tài chính cho tập đoàn Thanh Vân, nhưng hành động vừa mới bắt đầu không được bao lâu, liền bị phát hiện, sau đó toàn bộ tài khoản tài chính đều bị đóng băng!
 
- Tôi hỏi anh bao nhiêu?
 
Nghe được lời nói của bảo tiêu, Tiết Hồ chỉ cảm thấy trong lòng rướm máu, đồng thời lớn tiếng rít gào.
 
- Mười sáu triệu.
 
Bảo tiêu kinh hồn táng đảm phun ra vài chữ số.
 
- Bao nhiêu?
 
 Thân thể Tiết Hồ hung hăng run rẩy lên.
 
- Tiết gia, tổng cộng hết tất cả chỉ kịp chuyển đi mười sáu triệu.
 
 Bảo tiêu kiên trì nói, thanh âm nhỏ đi nhiều.
 
- Phốc xuy!
 
Lại nghe được lời nói của bảo tiêu, thân hình Tiết Hồ khom xuống, giống như một con tôm khô, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
 
- Tiết gia!
 
Bảo tiêu nhìn thấy cảnh này liền bước lên dìu Tiết Hồ.
 
- Mười sáu triệu a mười sáu triệu! Ha ha! Tiết Hồ này hao hết tinh lực cả đời, xây dựng Hắc Kim đế quốc Thanh bang, hàng năm thu vào không chỉ mười sáu triệu, nhưng ở hiện giờ ta lại giống như một con chó nhà tang, mang theo mười sáu triệu cút ra khỏi quốc nội sao?
 
Không lau vết máu trên khóe miệng, Tiết Hồ giống như phát điên vừa nói vừa cười ha ha.
 
Hiển nhiên Tiết Hồ rất rõ ràng, lần này trung ương thật sự xuất động, mạng lưới quan hệ của hắn hoàn toàn bị xóa bỏ, không những vậy còn bị việc này liên lụy.
 
Ở dưới tình hình này, ngoại trừ hắn có thể mang theo mười sáu triệu tài chính được chuyển đổi tối qua, vô luận là tiền mặt của tập đoàn Thanh Vân hoặc của Thanh bang đều là tài sản cố định, hắn đều khó có khả năng mang đi.
 
Số tiền kia trung ương sẽ lấy mất!
 
Đây cũng chính là nói, hắn tân tân khổ khổ cố gắng mấy chục năm, sáng tạo ra hết thảy Hắc Kim đế quốc, đều phải bỏ rơi, biến thành giá y cho trung ương!
 
Nhìn biểu tình cơ hồ hỏng mất của Tiết Hồ, nghe lời nói vì giận quá thành cười của hắn, trong lòng bảo tiêu trung niên thở dài.
 
Đối với người thường mà nói, có thể có được mười sáu triệu, tuyệt đối là một số của cải thật lớn, nhưng đối với Tiết Hồ mà nói, đây chẳng qua là con số mà thôi.
 
Thậm chí theo ý nào đó mà nói, tổn thất một ít tiền Tiết Hồ còn có thể thừa nhận.
 
Hắn hoàn toàn không thể thừa nhận chính là, hắn khổ tâm kinh doanh Hắc Kim đế quốc đã sụp đổ!
 
Từ nay về sau, quốc nội không còn có tổ chức Thanh bang, lại càng không có vị hoàng đế thế giới ngầm Tiết Hồ!
 
Hắn bị đuổi đi ra, vĩnh viễn chạy ra ngoài!
 
- Tiết gia bình tĩnh.
 
 Nhìn thấy Tiết Hồ cười xong ngồi ngây ra như bị rút đi linh hồn, thần tình ngây ngốc, trung niên bảo tiêu nhắc nhở:
 
- Tuy rằng ngài rời khỏi quốc nội, nhưng cũng không có nghĩa trận trò chơi này ngài đã thua, ngài còn chưa thua! Không nói tới mười sáu triệu tiền mặt trong tay ngài. Thanh bang ở nước Mỹ còn có phân bộ!
 
Nước Mỹ?
 
Nghe được hai chữ này, trong đôi mắt ảm đạm thất sắc của Tiết Hồ hiện lên một tia sáng rọi.
 
- Bằng vào căn cơ của Thanh bang tại Mỹ cùng vốn liếng trong tay ngài, ngài muốn đông sơn tái khởi cũng không phải là việc khó.
 
 Trung niên bảo tiêu thấy thần sắc Tiết Hồ chuyển biến tốt đẹp hơn một ít vội vàng nói tiếp:
 
- Về phần Trần Phàm, hắn đắc tội Hắc Ám U Linh, tôi dám cam đoan, nếu hắn dám xuất ngoại, dám đến nước Mỹ, không cần chờ ngài ra tay trả thù hắn, Hắc Ám U Linh đã tiễn hắn đi Diêm Vương điện!
 
Lại nghe được lời nói của bảo tiêu trung niên, diễn cảm ngây ngốc trên mặt Tiết Hồ dần dần thối lui, vẻ sáng rọi trong con ngươi cũng càng lúc càng sáng.
 
Rời khỏi quốc nội, đi tới nước Mỹ.
 
Đây là thực tế mà Tiết Hồ không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là sự tính toán cuối cùng!
 
Trên thực tế hắn cũng rõ ràng trận trò chơi này còn chưa chấm dứt, chỉ cần hắn đi nước Mỹ, bằng vào thực lực cùng thủ đoạn của hắn, thay thế em trai hắn tiếp nhận thực lực Thanh bang tại Mỹ cũng không phải là việc khó.
 
Chỉ cần hắn tiếp nhận thực lực của Thanh bang tại Mỹ, như vậy liền có tư cách cùng Trần Phàm chơi tiếp tục.
 
Nhưng mà.
 
Biết thì biết vậy.
 
Đối với Tiết Hồ mà nói, lập tức vứt bỏ giang sơn bao nhiêu năm đánh xuống, đả kích như vậy làm cho hắn khó có thể thừa nhận!
 
Dù sao quốc nội mới là đại bản doanh của Thanh bang!
 
- Tiết gia, việc khẩn cấp trước mắt ngài cần làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, chuẩn bị đông sơn tái khởi.
 
 Bảo tiêu trung niên nhìn thấy Tiết Hồ dần dần khôi phục lại bình thường, nhắc nhở.
 
Tiết Hồ nhẹ gật đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó lạnh lùng nói:
 
- Anh đi an bài, ba ngày sau đi Mỹ, ngoài ra dùng một triệu đô la treo giải thưởng lấy đầu Trần Phàm!
 
- Dạ. Tiết gia!
 
Nghe được lời nói của Tiết Hồ, bảo tiêu trung niên không dám lãnh đạm, liền lui nhanh ra ngoài. Ngay khi Tiết Hồ dùng một triệu đô la treo giải thưởng lấy đầu Trần Phàm. Trần Phàm đang đi tới một bệnh viện.
 
Ánh nắng sáng rỡ xuyên qua cửa sổ bệnh viện chiếu vào bên trong, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong phòng.
 
Trên cửa sổ phòng bệnh được đặt mấy chậu hoa tươi nở rộ, ở giữa là giường bệnh.
 
Trên giường bệnh, vết thương trên mặt Trần Phàm đã xử lý xong, rửa sạch vết máu đọng lại, nhưng chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo, ngoài ra viên đạn trong cánh tay đã được lấy ra, được băng bó lại.
 
Điền Thảo vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng, tối hôm qua ở bên cạnh Trần Phàm cả đêm, lúc này đang dựa trên giường nằm ngủ.
 
- Phanh...phanh...
 
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa đánh vỡ vẻ im lặng bên trong phòng bệnh.
 
Trần Phàm nhìn thoáng qua Điền Thảo, thoáng do dự nói:
 
- Vào đi.
 
Dát chi!
 
Cửa phòng bị người đẩy ra, người phụ trách Long Nha Từ trưởng phòng đi vào phòng bệnh.
 
Nhìn thấy Từ trưởng phòng, Trần Phàm thoáng ngẩn ra, sau đó dùng tay chỉ chỉ Điền Thảo đang ngủ, nhẹ nhàng xuống giường đi theo Từ trưởng phòng qua phòng khách nối liền với phòng bệnh.
 
- Cấp trên thành lập tổ chuyên án, phong lại tài chính của tập đoàn Thanh Vân, tiến hành điều tra toàn bộ tập đoàn, ngoài ra còn bí mật vây bắt một ít thành viên nòng cốt của Thanh bang, phong tỏa một ít bãi trọng yếu của Thanh bang.
 
 Ngồi trên sô pha, sắc mặt Từ trưởng phòng bình tĩnh nói.
 
Trần Phàm như có suy nghĩ gì, nói:
 
- Tiết Hồ hẳn là đã chạy rồi?
 
- Ân, sau khi sự tình phát sinh xế chiều hôm qua, hắn đã chạy trốn.
 
 sắc mặt Từ trưởng phòng thật khó xem gật gật đầu, thở dài nói:
 
- Tiết Hồ có quốc tịch Mỹ, hơn nữa thân phận bên ngoài thật sạch sẽ, cho dù chúng ta biết sự kiện ám sát là do hắn đứng phía sau màn trù hoạch, cũng không thể xuất ngoại đi bắt hắn.
 
- Giao cho tôi đi.
 
 Trần Phàm châm một điếu thuốc lá nhẹ nhàng rít một hơi nói:
 
- Làm cho Thanh bang xóa tên trong quốc nội chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp tôi sẽ cho hắn biết cái gì mới thật sự là tuyệt vọng!
 

Bình luận





Chi tiết truyện