chương 216/ 848

(Bốn bề thọ địch)
 
 
- Đô...đô...
 
Nghe bên trong truyền ra thanh âm ngắt máy, Trần Phàm không biết nói gì.
 
Bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, Trần Phàm mở ra máy tính, Online vào một phần mềm máy tính mà Dai Fu thương dùng để nói chuyện phiếm.
 
- Hơney ơi, tốc độ của anh rất nhanh nha, xem ra gần đây chắc rất đói bụng, nam nhân giả vờ làm Thượng Đế cũng không phải là nam nhân tốt, đồng dạng của không phải là phong cách của Đồ Tê.
 
Trần Phàm vừa mới Online lên phần mềm máy tính, liền bị Dai Fu buzz cửa sổ, đồng thời trong khung nhảy lên một dòng chữ như vậy.
 
- Cô gái điên, hiện tại đã là mùa thu, mùa động dục đã sớm qua.
 
Trần Phàm tức giận ứả lời, đồng thời nhận cuộc gọi internet.
 
Rất nhanh, internet chuyển được, trên màn ảnh máy tính xuất hiện thân ảnh của Dai
 
Fu.
 
Đúng như lời của nàng, lúc này toàn thân nàng chỉ phủ một chiếc khăn tắm màu trắng, khăn tắm bó sát người đem ngọn núi thánh nữ ba đào mãnh liệt của nàng căng phồng lên, xương quai xanh khêu gợi phối hợp với chiến hào thật sâu bên dưới, làm cho người ta có loại thị giác đập vào mãnh liệt.
 
Có lẽ do nguyên nhân vừa tắm rửa xong, trên làn da của nàng đỏ ửng, dính một ít bọt nước, mái tóc dài vàng óng cũng ướt sũng.
 
- Hơney ơi, là ai nói cho anh biết, chỉ có mùa xuân mới có thể động dục?
 
Dai Fu đưa tay giũ mái tóc, vừa mới động, kéo theo khăn tắm, khăn tắm thoáng chảy xuống, nửa tiểu bạch thỏ như ẩn như hiện, làm người mơ màng.
 
Yêu tinh!
 
Trong lòng Trần Phàm thầm mắng một câu, đồng thời lên tiếng:
 
- Cô gái điên, anh có chuyện...
 
- Nga, hơney ơi, sau đó chúng ta hãy nói chuyện chính sự, được chứ? Hiện tại thuộc thời gian điên cuồng, hiểu được?
 
Dai Fu nói xong mở trừng hai mắt, liếm liếm môi, ý vị khiêu khích mười phần.
 
Biết rõ tỳ khí của Dai Fu Trần Phàm rất rõ ràng, một khi Dai Fu điên cuồng, hoàn toàn không có chút logic.
 
Có lẽ vì muốn xác minh ý nghĩ của hắn, trên màn hình Dai Fu bỗng nhiên đứng lên, nhẹ nhàng di chuyển thân hình, đôi đùi đẹp xuất hiện bên ngoài tấm khăn, bờ mông lộ rõ dưới khăn tắm, làm người ta chỉ hận không thể lập tức xốc lên, nhìn ưộm phong cảnh bên trong.
 
Mà theo sự chuyển động của nàng, khăn tắm trên người nàng chậm rãi trượt xuống, đợi khi nàng xoay người, khăn tắm nửa thân trên đã hoàn toàn chảy xuống, đôi tiểu bạch thỏ nghịch ngợm hiện ra trong mắt Trần Phàm.
 
Theo sau, Dai Fu đem hai tiểu bạch thỏ đặt lên trên bàn, giống như hai quả cầu tròn, đồng thời nàng cố ý mân mê đôi mông đẹp, thân thể mềm mại bày ra một đường cong chữ s thật hoàn mỹ, đồng thời còn uốn éo mông, chìa chiếc lưỡi thơm tho liếm liếm đôi môi, nói:
 
- Hơney ơi, anh còn nhớ rõ không? Lúc trước chúng ta ở trên ban công điên cuồng, em đứng chính là tư thế này nha...
 
Hô!
 
- Yêu tinh, em đây là đang chơi lửa!
 
Cho tới nay, Trần Phàm đối với thân thể mềm mại như vưu vật nhân gian của Dai Fu không có được bao nhiêu sức chống cự, hiện giờ bị yêu tinh Dai Fu trêu chọc như vậy, trong người Trần Phàm lập tức nhảy lên một cỗ
 
Lửa dục, hơi thở cũng có vẻ dày đặc:
 
- Em đã muốn chơi trò kích thích, vậy cởi ra toàn bộ đi!
 
- Khanh khách...
 
Nhìn thấy Trần Phàm bị khơi lên lửa dục, Dai Fu vui vẻ cười khúc khích, sau đó lại kéo khăn tắm lên cười như một con hồ ly giảo hoạt:
 
- Thật có lỗi nga, hơney ơi, hôm nay người ta không thoải mái đâu...
 
- Bupk!
 
(đồ sát)
 
Trần Phàm thiếu chút nữa bị tức hộc máu.
 
- Ha hạ, hơney ơi, xem ra anh có hứng thú rất lớn đối với em. Ân, nếu như anh muốn, em sẽ ở trong biệt thự chờ anh. Anh cũng biết từ Đông Hải tới London chỉ cần mười mấy giờ bay mà thôi, cũng không tính là quá lâu, em rất kiên nhẫn...
 
Dai Fu cười a a trêu chọc.
 
- Hô...
 
Trần Phàm hít sâu một hơi, xua tan lửa dục trong thân thể, điều chỉnh diễn cảm một chút, nói:
 
- Cô gái điên, kích thích xong rồi, có phải chúng ta nên nói chuyện chính sợ.
 
- Hơney ơi, theo em được biết, anh giết chết Tá Đằng Dụ Nhân trên lôi đài, hơn nữa đoạt đi thanh sát thần đao của võ học giới, Bố Đô Ngự Hồn.
 
Lúc này Dai Fu cũng không tiếp tục nói giỡn, mà vẻ mặt nghiêm túc nói:
 
- Bố Đô Ngự Hồn được xưng sát thần đao, nhuốm máu vô số, không biết tụ tập bao nhiêu oan hồn, mười phần sát khí. Chẳng những anh cướp đi Bố Đô Ngự Hồn, còn dùng nó giết chết Tá Đằng Dụ Nhân, điều này khẳng định đã tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với bệnh tình của anh. Nói cho em biết, có phải bệnh tình đã phát tác hay không?
 
- Ân.
 
Đối mặt câu hỏi của Dai Fu, Trần Phàm không hề giấu diếm.
 
Thấy Trần Phàm thừa nhận, đôi mày Dai Fu trong nháy mắt cau chặt lại thành hình chữ "xuyên", giọng nói cũng ưở nên vô cùng ngưng trọng:
 
- Đồ Tể, đây đối với anh mà nói là một tin tức phi thường không xong. Bởi vì trước đó anh đã cố gắng, bệnh tình của anh đã được khống chế rất tốt, nếu tiếp tục kiên ữì tới cùng, có lẽ không tới một năm gốc bệnh liền hoàn toàn tiêu trừ! Nhưng hiện tại bệnh tình của anh lại phát tác lần nữa, điều này cũng có ý nghĩa, những thành quả anh cố gắng lấy được lúc trước toàn bộ uổng phí, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.
 
- Anh hiểu được.
 
Trần Phàm cười khổ.
 
Đối với bệnh tình của mình, Trần Phàm cũng hiểu rất rõ ràng.
 
- Đồ Tể, căn cứ quy luật phát tác của bệnh tình, một tháng sau bệnh của anh sẽ lại tái phát, đến lúc đó sẽ là một khảo nghiệm thật lớn cho anh.
 
Dai Fu nói xong, tựa hồ nhớ ra điều gì đó:
 
- Bất quá có cô gái Trung Quốc bên cạnh anh, vấn đề hẳn là không lớn.
 
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Dai Fu có chút quý dị, trong quỷ dị lại mang theo một tia ghen tỵ, nhất là trải qua chuyện trước đó, nàng không thể không thừa nhận Tô San đối với Trần Phàm mà nói, không thể thiếu! Cũng chỉ có Tô San, mới có thế làm cho bệnh tình của Trần Phàm trong thời gian ngắn đạt được khống chế, từ đó chuyển biến tốt đẹp.
 
- Ân.
 
Nghe Dai Fu nhắc tới Tô San, trong lòng Trần Phàm không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, khóe miệng hiện ra tia tươi cười không thể che giấu, nhưng thật đúng như lời của Dai Fu, chỉ cần Tô San ở bên cạnh hắn, lệ khí trên người hắn liền hạ xuống thấp nhất, có đôi khi thậm chí sẽ hoàn toàn biến mất, đây là điều mà những người khác không thể làm được, cho dù là Dai Fu cũng không được!
 
- Mặt khác, Đồ Tể, anh cần phải chú ý một chút.
 
Giọng nói của Dai Fu bỗng nhiên ưở nên cực kỳ nghiêm túc:
 
- Ờ trong thời gian mười lăm ngày kế tiếp, anh không thể tiếp tục nhuốm máu, nhất là dưới tình huống không có cô gái Trung Quốc kia bên cạnh anh, nếu không bệnh tình của anh sẽ lại phát tác!
 
Nhìn thấy Dai Fu nói chuyện thật nghiêm túc, Trần Phàm cũng tự biết nếu như bệnh tình lại phát tác, đối với hắn mà nói là ác mộng như thế nào!
 
Bởi như vậy, bệnh tình của hắn sẽ hoàn toàn chuyển biến xấu, muốn chữa khỏi, thậm chí là khống chế, đều là một chuyện cực kỳ khó khăn!
 
- Anh sẽ chú ý.
 
Trần Phàm gật đầu theo bản năng, ra vẻ tựa hồ cũng không quá đề ý trong lòng.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế, Dai Fu có chút tức giận nói:
 
- Không phải chú ý! Là nhất định phải ngăn chặn! Ngăn chặn trong vòng mười lăm ngày tới không được tiếp tục nhuốm máu!
 
- Ngô, hiểu được, kiên quyết ngăn chặn!
 
Thấy Dai Fu tức giận, Trần Phàm cười đáp ứng, sau đó tựa hồ thấy đề tài có chút trầm trọng, không khí có chút xấu hổ, vì thế nói sang chuyện khác:
 
- Đúng rồi, cô gái điên, trở lại Anh quốc cảm giác thế nào?
 
- Không xong, hoàn toàn không xong chút nào!
 
Nhắc tới việc này, trên mặt Dai Fu hiện ra cảm xúc buồn bực.
 
- Không xong?
 
Trần Phàm hơi có vẻ nghi hoặc:
 
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì làm em không vui?
 
- Phải...sau khi em về nước, ông cố em cũng chính là tộc trưởng gia tộc Kemer gọi em tới, yêu cầu em rời khỏi nghề bác sĩ tâm lý, muốn em tiến vào thương giới.
 
Dai Fu nói rõ chi tiết, khi nói chuyện, vẻ chán ghét trong con ngươi không chút nào che giấu.
 
Đối với Dai Fu vốn có được tố chất tâm lý khủng bố mà nói, nàng ít đem cảm xúc nội tâm của mình biểu hiện ra trên mặt, mặc dù là lúc trước Trần Phàm ở chung một chỗ với nàng, nàng cũng sẽ không làm vậy!
 
Bất quá...thật hiển nhiên trong khoảng thời gian nàng sang Trung Quốc ở chung cùng Trần Phàm, quan hệ hai người ấm nồng hơn không ít, đồng thời trở nên càng thêm phức tạp, đã đẩy ngã sự đề phòng trong lòng nàng, chân chính bộc lộ ra tiếng lòng ngay trước mặt Trần Phàm.
 
- Muốn nghe cái nhìn của anh không?
 
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
 
Dai Fu chóp mắt, trong con ngươi xanh thẳm màu ngọc bích lóe lên ánh mắt tò mò:
 
- Đương nhiên.
 
- Cá nhân anh cho rằng, em thật thích hợp với thương giới.
 
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
 
- Em cơ trí lại lý trí, tố chất tâm lý lại cường đại đến biến thái, vô luận khi nào cũng có thể bảo trì sự bình tĩnh tuyệt đối. Như vậy đối với đồng bạn hợp tác hoặc địch nhân trong thương trường mà nói, em tuyệt đối là ác mộng!
 
- Hơney ơi, nghe anh vừa nói như thế, bản thân em thật có chút động tâm.
 
Dai Fu như có suy nghĩ:
 
- Em tựa hồ nên suy nghĩ đáp ứng ông nội em, đồng thời đến Trung Quốc thay thế Roman đảm nhiệm người phụ trách khu vực Châu Á cho gia tộc Kemer.
 
Dứt lời, Dai Fu chớp mắt, cười tủm tỉm nói:
 
- Đồng thời em còn có thể lợi dụng một ít thủ đoạn, cho vị tiểu hôn thê của anh biết khó mà lui.
 
Kháo! Bác sĩ đó, thích tạo ra thần thoại y học!
 
- Hơney, anh tựa hồ có chút khẩn trương nga?
 
Dai Fu híp mắt cười nói, trong ánh mắt ữàn ngập hương vị khiêu khích.
 
Bỗng chốc bị Dai Fu đâm trúng uy hiếp, Trần Phàm cười xấu hổ, cũng không nói thêm gì nữa.
 
- Như thế nào, hơney, chẳng lẽ anh không muốn gặp em? Không muốn cùng em điên cuồng sao?
 
Giọng nói Dai Fu đột nhiên biến đổi...
 
- Cô gái điên, em biết anh đang lo lắng chuyện gì.
 
Trần Phàm than thở nói:
 
- Nếu em thật sự có lòng nhắm vào nàng, lấy thủ đoạn của em, sợ một trăm người như nàng cũng không phải là đối thủ của em. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Hiển nhiên, Trần Phàm rất rõ ràng, lúc Dai Fu ở Trung Quốc, cũng chưa từng thật sự chân chính khiêu chiến Tô San, nếu không với thủ đoạn của Dai Fu, đủ làm cho Tô San ngay cả Trương Thiên Thiên cũng không đấu lại phải xoay quanh.
 
Nói khó nghe một chút, nếu Tô San làm buôn bán cùng Dai Fu, Dai Fu đem Tô San đi bán, Tô San còn phải kiếm tiền cho nàng!
 
- Xem kìa, đã hù được anh rồi.
 
Dai Fu bĩu môi, theo sau thở dài:
 
- Nói thật, bản thân em thật muốn quay lại Trung Quốc. Nhưng ông cố của em nói cho em biết, ngày nghỉ của em đã hết. Sau này em đã mất đi tự do nhân sinh, thẳng đến lúc em có thể kế thừa gia tộc Kemer Er!
 
- Kế thừa gia tộc Kemer Er?
 
Trần Phàm ngây ngẩn cả người.
 
Dai Fu sâu kín thở dài, trong giọng nói mang theo hương vị bất đắc dĩ:
 
- Phải, ông cố của em tính toán bồi dưỡng em thành người thừa kế gia tộc Kemer Er, em là một trong năm người thừa kế được chọn.
 
Nghe Dai Fu nói như thế, Trần Phàm có chút không biết nên làm sao trả lời.
 
Hắn nhìn ra được Dai Fu cũng không muốn làm người thừa kế, nếu không lấy trí tuệ cùng năng lực của nàng đã sớm tiến vào tầng quản lý của gia tộc từ lâu, hiện giờ địa vị ở trong gia tộc chỉ sợ đã cao hơn hiện tại rất nhiều.
 
Tuy rằng biết rõ điểm này, nhưng Trần Phàm đồng dạng cũng hiểu được, loại gia tộc cổ xưa như gia tộc Kemer Er, lời của tộc trưởng chính là thánh chỉ, Dai Fu căn bản không có quyền lực lựa chọn.
 
Đây cũng là một loại bi ai khi sinh ra trong đại gia tộc!
 
- Đúng rồi, hơney, em đang nhớ lại một việc.
 
Tựa hồ cảm thấy được không khí quá mức quỷ dị, Dai Fu mở miệng đánh vỡ trầm mặc, trong lúc nói chuyện trên mặt đã khôi phục tươi cười.
 
Trần Phàm nghi hoặc hỏi:
 
- Cái gì?
 
- Tên hỗn đản Grimm đã tỉnh trong bóng ma.
 
Dai Fu nhẹ nhàng nói:
 
- Hơn nữa...em nghe nói hắn đang cố gắng trả thù anh.
 
- Trả thù anh?
 
Trần Phàm nheo mắt.
 
- Phải.
 
Dai Fu gật đầu, theo sau cười nói:
 
- Bất quá hơney, anh không cần phải lo lắng, em sẽ đem lòng trả thù của hắn bóp chết từ trong trứng nước!
 
Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, trong con ngươi bày ra diễn cảm chân thật trong mắt nàng, Trần Phàm biết Dai Fu không phải đang nói đùa, mà thật sự nổi giận.
 
Điều này không khỏi làm cho hắn có chút cảm động.
 
- Hơney, trước mắt em có thể làm được cho anh, ngoại trừ âm thầm yêu cầu Roman ở Trung Quốc ủng hộ anh, cũng chỉ có như vậy.
 
Dai Fu nói xong sâu kín thở dài, đối với nàng biết được hết thảy những chuyện gần đây Trần Phàm gặp được mà nói, tự nhiên nàng rõ ràng tình cảnh hiện giờ của Trần Phàm rất không ổn:
 
- Những phiền phức kia, chính anh phải đi xử lý.
 
Trên thực tế, quả thật như thế.
 
Cùng lúc, Trần Phàm trêu chọc đến Tiết gia của Hắc Kim đế quốc!
 
Ngay cả trước mắt Tiết gia không triền khai trả thù, Tiết Cường cũng bị phái đến Đông Nam Ả, nhưng không ai có thể cam đoan, Tiết gia sẽ mãi luôn trầm mặc!
 
Nhất là Tiết Cường.
 
Phải biết rằng lúc trước Tiết Cường từng nói qua, sớm hay muộn sẽ lấy mạng Trần Phàm.
 
Đương nhiên, Dai Fu cũng rõ ràng, Trần Phàm có thể thực hiện hành động trảm thủ đối với Tiết Cường, nhưng dù là như vậy, sẽ nguy kịch hơn mâu thuẫn giữa song phương.
 
Tiết Cường là người được Tiết Hồ chỉ định kể thùa, nếu bị Trần Phàm giết chết, mặc dù Tiết Hồ có đa mưu túc trí, cũng không thể ừăm phần trăm cam đoan không trả thu!
 
Ngoại trừ Thanh bang, địch nhân của Trần Phàm còn có Hoàng Chí Văn, Hà Lão Lục, Sơn Khẩu Tổ!
 
Đối với Trần Phàm hiện giờ mà nói, có hai phe trước mắt không tạo thành uy hiếp, nhưng khả năng ẩn nhẫn của Hoàng Chí Văn ngay cả Trần Phàm cũng cảm thấy được có chút đáng sợ, nhiều ít là một loại tai họa ngầm, về phần Hà Lão Lục cũng không phải là người hiền lành, mặc dù bị Trần Phàm bức bách phải chặt hai tay của con trai mình, nhưng đồng dạng cũng chôn xuống mầm móng cừu hận!
 
Ngày mầm móng nảy mầm, đó là ngày Hà Lão Lục trả thù!
 
So sánh với hai uy hiếp này mà nói, uy hiếp bên Sơn Khẩu Tổ lớn hơn rất nhiều.
 
Có thù tất báo, không chết không ngừng!
 
Đây là phong cách làm việc của Sơn Khẩu Tổ.
 
Trần Phàm giết chết Tá Đằng Dụ Nhân, giống như chạm trúc nghịch lân của Tá Đằng Nhất Lang, Tá Đằng Nhất Lang tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này!
 
Mà với thực lực của Sơn Khẩu Tổ, nếu muốn thông qua một vài ngành nghề đặc thù ngăn trở tiến vào đại lục, thực hiện ám sát Trần Phàm, đều không phải không có một chút hi vọng!
 
Lui thêm bước mà nói, Trần Phàm cũng không thể mãi co đầu rút cổ bên trong quốc nội, một khi hắn rời khỏi quốc nội, sẽ lọt vào sự đuổi giết vô cùng vô tận của Sơn Khấu Tồ!
 
Tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch)!
 
Đây là tình cảnh đích thực hiện tại của Trần Phàm trong mắt Dai Fu.
 
Nhưng trong lúc đang lo lắng, trong lòng Dai Fu rất rõ ràng nam nhân từng khiến cho thế giới ngầm phải run rẩy, nếu quả thật chịu bỏ đi hết thảy gông xiềng, tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng của những địch nhân kia!
 
Thời gian như nước chảy, trong chớp mắt đã tiến nhập vào tháng mười hai.
 
Hai ngày trước, có một trận mưa mùa đông rơi trên từng phố lớn ngõ nhỏ tại Đông Hải, làm nhiệt độ chợt hạ thấp, chính thức tiến nhập mùa đông.
 
Vì thế những cồ gái thích chưng diện cùng thích ăn mặc gợi cảm, không thể không tăng thêm quần áo, không dám giống như đoạn thời gian trước, vì khoe thân hình, chỉ mặc quần áo mỏng manh.
 
Mùa đông đến, làm sân trường càng trở nên đìu hiu, không còn không khí ồn ào, mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc thi giữa tháng.
 
Đối với những sinh viên năm nhất mà nói, rời khỏi trung học đi vào đại học đều có thiên đường riêng, bọn họ giống như những đàn chim bay ra khỏi lồng, ở phiến thiên không tại đại học tự do bay lượn, cũng giống như tù phạm được rời khỏi lao tù, tận tình hưởng thụ lấy của cải quý giá nhất của nhân loại...tự do.
 
Nhưng cuộc thi đến, làm bọn họ lần đầu tiên cảm thấy áp lực, áp lực đến mức dáng
 
Tươi cười thanh xuân trên mặt họ cũng tiêu tán, nhất là những sinh viên bình thường luôn ữốn học nhiều nhất, một đám mặt ủ mày ê, vô hình trung ứng với một câu nói "trẻ trung không cố gắng, lão đại đồ bi thương".
 
Trong một tuần qua, Trần Phàm cũng giống như toàn bộ sinh viên khác, mỗi ngày đúng giờ lên lớp học.
 
Mà trải qua một tuần thời gian lắng đọng lại, những ai có hứng thú đối với Trần Phàm cũng đã dần giảm đi, các nữ sinh viết thư tình cho Trần Phàm cũng giảm bớt số lượng thật nhiều.
 
Đối với chuyện này, Trần Phàm thật tinh không hề để ý, ngược lại Tô San chuyển biến làm hắn cực kỳ không thích ứng.
 
Một tuần trước, hắn đã phát hiện thái độ của Tô San tựa hồ chuyển biến, sau đó trong mấy ngày, Tô San biểu hiện giống như một người bạn gái tận hết trách nhiệm, không những mỗi ngày rời giường không cần Trần Phàm kêu gọi, hơn nữa còn chủ động đưa ra yêu cầu đòi giặt quần áo cho Trần Phàm.
 
Ngày đó, sau khi Trần Phàm ăn xong cơm tối, đang uống trà, nghe được lời nói của Tô San lập tức phun cả nước trà ra ngoài.
 
Sau đó Trần Phàm hỏi thăm lão điểu tình trường Tiêu phong, mới biết được ý tứ trong sự chuyển biến của Tô San - từ sau khi hoạt động giao lưu giữa đại học Đông Hải và đại học Tokyo kết thúc, hình tượng của Trần Phàm xâm nhập lòng người, nữ sinh thích Trần Phàm lại rất nhiều, người lớn mật thổ lộ hay viết thư tình cũng không ít, điều này làm cho Tô San sau nỗi ám ánh về Dai Fu cùng Trương Thiên Thiên, lại cảm nhận được nguy cơ.
 
Dùng cách nói của Tiêu phong: Vô luận nam nhân hay nữ nhân, sau khi hưởng thụ men tình yêu đầu đời, sau đó sẽ trở về bình thản, như vật kết quả là cũng không để ỷ tới đối phương nhiều như lúc ban đầu. Sau đó nếu có một người thứ ba cường thế xông vào, mới có thể làm một phương bên trong sinh ra cảm giác nguy cơ, do đó mới tìm cách lấy lòng một phương còn lại.
 
Đối với chuyện này, vua lý luận Chu Văn cũng phát biểu cái nhìn: Tình cảm giữa nam nữ, giống như là xxoo. X nhiều hơn, nam nhân liền thấy nữ nhân của mình buồn tẻ vô vị. Sau đó tần suất X liền giảm mạnh. Thẳng đến khi nữ nhân phát hiện nam nhân mình ở bên ngoài có khuynh hướng che giấu thì sẽ phát sinh thay đổi. Bình thường sau đó nữ nhân sẽ chú trọng cách ăn mặc không nói, còn nói phải tìm biện pháp khêu gợi, tỳ như mặc nội y sexy, đổi tư thế, đổi địa phương, đổi hoàn cảnh XX, kể từ đó, song phương có thể tỏa sáng mùa xuân thứ hai, tìm được cảm hứng lúc trước, tần suất XX sẽ lại tăng nhiều.
 
Cùng ngày, ngay thời gian nghỉ giải lao giữa khóa, Trần Phàm lại bị Cảnh Huy tìm tới cửa, Cảnh Huy nói với Trần Phàm lão hiệu trưởng Tần An có chuyện tìm hắn thương lượng.
 
Đối với việc Tần An gọi mình, Trần Phàm vô cùng nghi hoặc, bởi vì thông qua mạng lưới quan hệ của gia tộc Kemer Er, Trần Phàm đáp ứng Tần An bốn trường đại học nổi tiếng kia sẽ phát tới thư mời cho Tần An, mời phái đoàn đại biểu đại học Đông Hải đi tới Anh quốc giao lưu.
 
Kề từ đó, Tần An hẳn là không có lý do gì tìm mình mới đúng.
 
Mang theo vài phần tò mò, vài phần nghi hoặc, Trần Phàm rời khỏi lóp đi tới văn phòng tìm Tần An.
 
- Trần Phàm.
 
Khi Trần Phàm đi ra khỏi lóp không bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền lại một thanh âm quen thuộc.
 
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn, rõ ràng thấy được một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
 
Trương Thiên Thiên!
 

Bình luận





Chi tiết truyện