chương 145/ 848

Trận thi đấu CS của đại học Đông Hải hoàn toàn chọn dùng quy tắc trận thi đấu CS toàn cầu, mỗi cuộc tranh tài đều chia theo nửa trận trước và sau, từng nửa trận sẽ có mười lăm trận đấu, nửa trận còn lại là trao đổi chức nghiệp. Mỗi trận đấu có thời gian hai phút, trước trận đấu có mười giây tập trung, người chơi có thể ở thời gian tập trung mua súng ổng đạn dược.
 
Đối với người chơi chức nghiệp mà nói, trận đấu CS chơi đùa chẳng những là thuật bắn súng cùng chiến thuật, có đôi khi còn thiết trí kinh tế chiến lược, chính là phe mình nên làm sao phối họp súng ống thật hợp lý, cùng với việc tiến hành phong sát kinh tế của đối thủ, dùng điều này suy đoán sự phối họp súng ống của đối thủ ở mỗi trận, do đó trong lòng biết trước, càng có nắm chắc sẽ lấy được thắng lợi trong trận đấu.
 
Vô luận là chiến đội No 1 hay đội thái điểu A, rõ ràng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn thi hành chiến lược kinh tế.
 
Sau khi trận đấu bắt đầu, đội thái điểu A, ngoại trừ Trần Phàm chỉ mua một ít đạn, bốn người khác kể cả Tô San bên trong đều mua áo chống đạn, chiến đội No 1 cũng không ngoại lệ.
 
- Tiểu Thái Điểu của thái điểu A đội không mua áo chống đạn, là muốn lưu lại tiền tài cống hiến cho đồng đội sao?
 
Thấy một màn như vậy, ngồi bên dưới hàng ghế khán giả không ít người là người chơi cs đồng thời đều toát ra ý niệm như vậy trong đầu.
 
Ngay sau đó, không chờ trong lòng bọn họ cấp ra đáp án, bọn hắn rõ ràng chứng kiến ngay từ đậu trận đấu, tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A xung phong đầu tiên, suất lĩnh đội thái điểu A xung phong từ trung môn.
 
- Xem ra tiểu Thái Điểu chuẩn bị làm pháo hôi, đổ lỗ châu mai cho đồng đội.
 
Thấy một màn như vậy, cơ hồ trong lòng mọi người đều tuôn ra ý nghĩ như thế.
 
Bởi vì...ở trong trí nhớ của bọn hắn, Trần Phàm ngoại trừ thông qua việc chơi gian lận ngưu bức trong cuộc thí luyện hỗn chiến ngày đó hoàn toàn tạo ra lửa cháy cho trận đấu, không có một chút biểu hiện cấp lực nào.
 
Nói chung, bất kỳ một chiến đội nào lúc thi đấu, đều cũng có một chút chiến thuật, ví dụ lúc xung phong, chú ý đội hình, như một ví dụ đơn giản nhất, nếu vài người tập trung cùng một chỗ, thực dễ dàng sẽ bị đối phương tiêu diệt, nhưng nếu xếp thành hàng đi tới, cho dù người phía trước đã chết, mặt sau cũng có thể giết chết đối thủ, tiến hành tu bổ.
 
Nhưng...toàn bộ người xem tại hiện trường đều chứng kiến, đội hình của đội thái điểu A bảo trì cũng không tốt, nhất là tiểu Thái Điểu xông lên phía trước, tựa hồ căn bản không biết hai chữ phối hợp viết như thế nào, hoàn toàn không để ý tới đồng đội phía sau, một mình xông lên trước nhất.
 
- Ngốc tử.
 
Hành động của Trần Phàm, làm cho không ít người chơi cs tại hiện trường thầm mắng trong lòng.
 
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết, lúc này hắn đeo tai nghe, toàn bộ lực chú ý đều để vào trong trò chơi.
 
Giờ khắc này, hắn giống như quay trở lại chiến trường quen thuộc trước kia.
 
Trần Phàm không chú ý phối họp, nhưng đồng đội phía sau vẫn cung cấp sự ủng hộ thật lớn, mắt thấy Trần Phàm tiến tới hành lang phía trước, Chu Văn trước tiên hướng khe hở ngay trung môn cùng chỗ rẽ ngoặt hành lang ném thiểm quang đạn, dùng cam đoan Trần Phàm sẽ không bị đánh lén.
 
Rất nhanh, đội thái điểu A dưới sự dẫn dắt của Trần Phàm, tập thể đi vào hành lang, Trần Phàm đi tuốt phía trước, mắt thấy sắp đến chỗ rẽ ngoặt, tốc độ chậm lại, tiếng bước chân đè thấp, cầm súng thong thả đi tới.
 
Một bước, hai bước, chuyển biến.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Nhân vật của Trần Phàm trong trò chơi vừa chuyển khúc quanh, bỗng nhiên bóp cò, viên đạn trong nháy mắt đem một đầu cảnh sát vừa mói lộ ra ngay đối diện chỗ rẽ ngoặt, bắn vỡ.
 
Ngạc nhiên nhìn thấy một màn như vậy, những người chơi cs ngay tại hiện trường không khỏi trợn tròn mắt.
 
Nhưng không đợi bọn họ phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A đột nhiên chuyển họng súng, liên tục bóp cò ba lần.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Ba phát liên tục.
 
Ba viên đạn đều bắn trúng nhân vật cảnh sát xuất hiện từ phía trước, viên đầu tiên bắn trúng đầu cảnh sát, mặc dù không bị một phát chết ngay, nhưng cũng làm đầu nhân vật cảnh sát hơi ngưỡng ra sau, làm tầm bắn của cảnh sát mất đi chuẩn xác.
 
Mà phía sau, hai viên đạn lần lượt bắn trúng cảnh sát, không cấp cơ hội cho hắn nổ súng.
 
Tất cả chuyện này tuy rằng phức tạp, nhưng chỉ phát sinh trong tích tắc, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta ngạt thở.
 
Hiện trường, im lặng một mảnh.
 
Mà Vương Vũ đi theo cuối đội ngũ thái điểu A chứng kiến trên màn ảnh biểu hiện Trần Phàm trong nháy mắt xử lý hai gã thành viên chiến đội No 1, ánh mắt trợn tròn xoe, ngây ngốc đứng ngây ra tại chỗ.
 
ở bên kia, Phạm Chí Vĩ nhìn thấy hai đồng bọn của mình trong nháy mắt bị mất mạng, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
 
Hắn biết rõ quy tắc trận đấu, không ngu xuẩn tới mức hỏi hai gã đồng đội làm sao mà chết, mà nhanh chóng chuyển cáo hai gã đồng đội còn lại, căn cứ A nguy hiểm.
 
Vừa tố cáo, Phạm Chí Vĩ trên bình thai của căn cứ A đem họng súng nhắm ngay hàng lang, tùy thời chuẩn bị bóp cò.
 
Ngay sau đó hắn nhìn thấy một cường đạo buộc khăn tràm đầu màu đỏ dùng phương thức nhảy tới thoáng hiện ngay trong hành lang.
 
- Đi tìm chết.
 
Sắc mặt Phạm Chí Vĩ âm trầm thầm nghĩ, trước tiên nổ súng.
 
- Phanh.
 
Nhưng...có người còn nhanh hơn so với hắn.
 
Đồng thời khi cường đạo buộc khăn đỏ toát ra, trong nháy mắt liền nổ súng, viên đạn chuẩn xác bắn trúng nhân vật cảnh sát do Phạm Chí Vĩ thao khống.
 
- Phanh.
 
Chợt, nhân vật cảnh sát của Phạm Chí Vĩ nổ súng, vì trúng đạn nên làm cho một phát súng này hoàn toàn mất đi sự chuẩn xác.
 
Ngay sau đó, không đợi hắn kịp điều chỉnh một lần nữa, cường đạo buộc khăn đỏ rơi xuống đất, hơi khom người tiến tới bắn.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Hai tiếng súng vang lên, nhân vật cảnh sát do Phạm Chí Vĩ khống chế trực tiếp ngã xuống trong vũng máu, hệ thống biểu hiện tử vong.
 
Thấy một màn như vậy, Phạm Chí Vĩ trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập mấy chữ như không thể tin.
 
Cũng giống như Phạm Chí Vĩ, toàn bộ người xem tại hiện trường cũng bị thuật bắn súng khủng bố của tiểu Thái Điểu đội thái điểu A làm ngây ra.
 
Mọi người trợn tròn ánh mắt, ngừng thở, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, sợ bỏ qua hình ảnh phấn khích.
 
Cùng lúc đó, Tô San suất lĩnh Chu Văn, Tiêu Phong, Vương Vũ ba người lần lượt xuất hiện trên hành lang.
 
Ngoại trừ Vương Vũ, ba người giống như không hề cảm thấy kinh ngạc vì biểu hiện kinh diễm của Trần Phàm, trong đó, Tô San nhanh chóng đi đặt bom, mà Trần Phàm thì quay đầu trở lại đường cũ.
 
- Rất thần nha? Gia Cát Lượng sao?
 
- Hắn làm sao biết hai cảnh sát còn lại sẽ vòng đi đánh từ phía sau?
 
Một ít người xem tại hiện trường thông qua màn hình nhìn thấy Lâm Vũ cùng một gã thành viên No 1 khác đang theo hành lang tiến hành bọc ra sau đánh tới, kinh ngạc há to miệng.
 
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, tất cả mọi người ngậm miệng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Thái Điểu, chờ mong biểu diễn kế tiếp của hắn.
 
Khác với lúc xung phong, lúc này Trần Phàm quay về đường cũ, hoàn toàn không hề giảm bớt tiếng bước chân.
 
Hành động của Trần Phàm lập tức làm cho Lâm Vũ cùng gã thành viên chiến đội No 1 cũng dừng chân lại, xoay người, ngồi ngã xuống đất, họng súng gắt gao nhắm ngay chỗ rẽ ngoặt.
 
Cùng lúc đó, Tô San đã hoàn thành việc đặt bom, nhưng không chỉ huy những người khác trợ giúp Trần Phàm, chỉ bảo hộ căn cứ A.
 
Một giây, hai giây, ba giây...
 
Ba giây sau, Trần Phàm đi tới chỗ rẽ ngoặt, sắp chạm mặt hai người Lâm Vũ.
 
Toàn bộ người xem tại hiện trường đều trừng to mắt, ngừng thở.
 
Ngay sau đó, mọi người rõ ràng nhìn thấy cường đạo tràm khăn đỏ cũng không tiếp tục đi qua chỗ rẽ ngoặt, mà là ngừng lại, hơn nữa...cũng không làm động tác ngắm bắn.
 
Ân?
 
Biến hóa đột nhiên, chẳng những làm người xem tại hiện trường ngây ngần cả người, dù Lâm Vũ và một gã thành viên No 1 khác cũng ngây ngần cả người.
 
Bất quá bọn hắn cũng không mù quáng đi tới, mà là tiếp tục chờ đợi nguyên tại chỗ.
 
Một giây, hai giây, ba giây...
 
Thời gian trôi qua nhanh, Lâm Vũ cùng đồng đội có chút sốt một, nếu bọn hắn tiếp tục chờ đợi, không nói bọn hắn có thể giết chết cường đạo phía trước hay không, bom sẽ nổ.
 
Một khi bom nổ, ván này cường đạo sẽ thắng lợi mà chấm dứt, điều này sẽ có tác dụng có tính quyết định đối vói trận đấu tiếp theo.
 
Sau thoáng trao đổi ngắn ngủi, Lâm Vũ cùng đồng đội đứng dậy, đè thấp tiếng bước chân, đi tới.
 
Đúng lúc này...
 
Cường đạo tràm khăn đỏ lại đứng ngay chỗ rẽ ngoặt chợt động.
 
Chỉ thấy cường đạo trùm khăn đỏ vừa chuyển bỗng nhiên nhúc nhích thân mình, sau đó nháy mắt lòe ra, đồng thời bóp cò.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Thân ảnh hiện, tiếng súng vang.
 
Xì...
 
Viên đạn chuẩn xác vô cùng bắn trúng một gã cảnh sát phía trước, khoảng cách gần như thế, trực tiếp bị mất mạng.
 
Phanh phanh phanh...
 
Theo sau Lâm Vũ bóp cò theo phản xạ có điều kiện, viên đạn bắn ra như mưa. Nhưng...
 
Chờ khi hắn nổ súng, cường đạo tràm khăn đỏ đã né trở về, viên đạn đều bắn thẳng lên vách tường, không hề tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho cường đạo trùm khăn đỏ.
 
Lâm Vũ giống như cũng ý thức được điểm này, vội vàng ngừng bắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Phanh.
 
Lâm Vũ vừa ngừng bắn, cường đạo tràm khăn đỏ lại thoáng hiện, giống như lúc trước, trong lúc di động đồng thời bóp cò.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Tiếng súng lại vang lên.
 
Hai phát đi qua, hệ thống nêu lên nhân vật trò choi của Lâm Vũ đã tử vong.
 
Kết quả như vậy, làm cho Lâm Vũ hoàn toàn choáng váng, phải biết rằng hắn còn chưa kịp nổ súng...
 
Một đối năm.
 
Đội thái điểu A chỉ bằng vào biểu hiện của tiểu Thái Điểu làm kẻ khác không dám tin, một người giải quyết chiến đội No 1, đã giúp cho thái điểu A lấy được sự bắt đầu hoàn mỹ.
 
Hơn nữa, tất cả mọi người tại hiện trường đều chứng kiến, trong cả quá trình, cường đạo trùm khăn đỏ không hề rụng một giọt máu.
 
Đây cũng chính là nói, thành viên chiến đội No 1 không hề bắn trúng Trần Phàm.
 
Một đối năm, hơn nữa không bị mất một giọt máu?
 
Oanh!
 
Kết quả như vậy trực tiếp khiến cho hiện trường sôi ừào.
 
- Ta X, thật quá lợi hại đi?
 
- Đúng vậy, hoàn toàn là giết chóc, giết chóc trắng trợn.
 
- Không đúng, tôi thấy tiểu Thái Điểu giống như chơi gian lận a?
 
Ngay khi hiện trường bởi vì biểu hiện khỉng bố của Trần Phàm mà sôi trào, bên chiến đội No 1 tập thể đứng dậy, Phạm Chí Vĩ dẫn đầu vẻ mặt tức giận hướng người thầy giáo đã kiểm tra máy tính khi nãy nói:
 
- Tôi thỉnh cầu dừng trận đấu, đồng thời tiến hành kiếm tra máy tính một lần nữa, tôi hoài nghi bọn hắn chơi gian lận.
 
- Cậu đang hoài nghi trình độ của tôi sao?
 
Người thầy giáo kia nhìn thấy biểu tình của Phạm Chí Vĩ như người khác đang thiếu tiền hắn, nhất thời cũng giận.
 
Phạm Chí Vĩ sửng sốt, sau đó nói:
 
- Lão sư, thầy không biết, tên tiểu tử kia trong trận đấu trước biểu hiện thật bình thường, cùng biểu hiện hôm nay hoàn toàn khác hẳn. Hơn nữa hai tuần lễ trước, hắn từng chơi gian lận trong trận thí luyện hỗn chiến.
 
Nghe Phạm Chí Vĩ giải thích, người thầy giáo phụ trách kiểm tra máy tính chợt do dự, vẫn hướng chỗ nhóm người Trần Phàm đi tới.
 
Cùng lúc đó, đoàn người Phạm Chí Vĩ đều vẻ mặt cười lạnh trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói: tiểu động loại, mày có dũng khí a? Lại dám ở trong trận chung kết chơi gian lận, hắc, mày cho chúng ta đều là người ngu sao?
 

Bình luận





Chi tiết truyện