chương 332/ 848

Đô...đô...đô...đô...
 
Điện thoại đã chấm dứt, bên trong truyền ra thanh âm đô đô.
 
- Hô...hô...hô...hô...
 
Trên thảm sàn. Hồng Liệt giống như bị mất đi hồn phách, hô hấp dồn dập tới cực hạn, giống như tùy thời sắp bị ngạt thở.
 
- Ông...ông chủ.
 
Sau đó, Hầu Tam vốn là đầu lĩnh bảo tiêu liền hồi phục lại tinh thần, hắn kiệt lực che giấu nội tâm sợ hãi, cố gắng tiến lên nâng dậy Hồng Liệt.
 
- Biến, con mẹ nó cút hết cho ta!
 
Hồng Liệt giống như một con sư tử bị chọc giận, tê rống lên:
 
- Con mẹ nó hàng năm ta bỏ nhiều tiền nuôi bọn phế vật như các ngươi có lợi gì? Con mẹ nó, các ngươi nói cho ta biết, có ích lợi gì?
 
Trầm mặc.
 
Đối mặt Hồng Liệt đang cuồng nộ, đám người Hầu Tam không dám thở mạnh.
 
Mà nữ nghệ sĩ đang hãm sâu trong sự sợ hãi lại vừa mở mắt, nàng có thể nhìn thấy được một điều duy nhất hiện ra trong con ngươi của Hồng Liệt: sợ hãi.
 
Nỗi sợ hãi xâm nhập sâu trong xương cốt!
 
- Hô...
 
Hồng Liệt lại hít sâu một hơi, cầm điện thoại rớt dưới thảm sàn lên, run rẩy bấm một dãy số.
 
Ngô Hồng Quân thân là nhân vật thực quyền trong cảnh giới, sáng sớm hôm nay đã đi tới văn phòng.
 
Phòng làm việc của hắn nằm trên tầng cao nhất, gần cạnh văn phòng của người cầm quyền cảnh sát nơi này, trên tấm bảng có thêm một chữ phó.
 
Đứng ngay cửa phòng làm việc, Ngô Hồng Quân lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng trước cửa, nhưng trong lòng lại đang tính toán phải cần bao lâu thì có thể xóa được chữ phó kia.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi nở nụ cười, sau đó đi vào văn phòng.
 
- Ông.
 
Chân trước hắn vừa bước vào văn phòng, điện thoại trong túi liền vang lên.
 
Hắn nhíu mày, lấy ra di động, vừa nhìn thấy dãy số biểu hiện trên màn hình chính là số di động của Hồng Liệt, đồng tử hắn nhất thời co rút lại như mũi nhọn.
 
Bình thường, hắn và Hồng Liệt rất ít liên hệ, cho dù Hồng Liệt có chuyện tìm hắn, cũng sẽ dùng số điện thoại khác để gọi tới, sau đó hắn về nhà mới gọi lại.
 
Giống như hôm nay, Hồng Liệt trực tiếp bấm vào số điện thoại việc công của hắn, vẫn là lần đầu tiên!
 
Trực giác nói cho hắn biết. Hồng Liệt tìm hắn có việc gấp, nếu không sẽ không gọi số này.
 
Vì thế hắn cắn chặt răng, lui ra phía sau vài bước, cần thận nghe một chút, xác định bốn phía không có ai, lại đóng cửa phòng cực nhanh, bấm điện thoại quát:
 
- Ông điên rồi?
 
- Con mẹ nó, lão tử đang điên đây!
 
Đầu bên kia điện thoại, Hồng Liệt thở hổn hển, giọng nói cũng không còn khách khí như ngày xưa.
 
- Đã xảy ra chuyện gì?
 
Ngô Hồng Quân cau mày, trong đầu hồi tưởng lại thủ hạ hồi báo tối hôm qua nhà xưởng bị người phóng hỏa, theo sau lại hỏi:
 
- Ông không phải xử lý sạch sẽ sao? Hay là để lại nhược điểm ư?
 
- Tên kia không chết.
 
Hồng Liệt nuốt nước bọt, kinh hồn táng đảm nói.
 
- Cái gì? Không chết?
 
đồng tử Ngô Hồng Quân đột nhiên phóng lớn, theo sau mắng:
 
- Hồng Liệt, đầu óc ông có bị nước vào sao? Nếu không chết, ông đem đốt nhà xưởng làm gì?
 
- Hắn không những không chết, còn đem đầu người của Lưu Hân lặng yên đưa vào trong phòng ngủ của tôi...Hồng Liệt hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
 
Cô đông!
 
Nghe được lời của Hồng Liệt, sắc mặt Ngô Hồng Quân đột nhiên biến đổi!
 
- Ngô Hồng Quân, tôi cho ông biết, ông nói đúng, nếu tiểu tử đó không chết, lão tử tuyệt đối sẽ điên!
 
Bên trong điện thoại truyền ra tiếng rít gào của Hồng Liệt.
 
Ngô Hồng Quân chau mày:
 
- Ông từ bên chỗ Khôn Sa mượn tám cỗ máy giết người, thêm đám người Lưu Hân mà cũng không làm rụng được hắn, xem ra hắn rất mạnh, giờ ông tính toán làm thế nào?
 
- Mẹ nó, còn cần tôi dạy cho ông sao? Chơi đen, so thủ đoạn lão tử không phải là đối thủ của hắn!
 
Hồng Liệt hung hăng nói:
 
- Vậy thì đành phải nhờ ông đối phó hắn thôi.
 
- Tôi đi. ông nói đùa gì vậy?
 
Ngô Hồng Quân bị ý tưởng của Hồng Liệt làm cho hoảng sợ.
 
- Ngô Hồng Quân, chuyện này ông không muốn làm cũng phải làm.
 
Hồng Liệt lạnh lùng nói:
 
- Chỗ này của tôi có số di động của hắn, ông có thể thông qua số di động truy tung vị trí của hắn, sau đó phái người vây bắt.
 
- Lý do đâu? Mẹ nó, ông cho là bất người cũng đơn giản như bắt gà sao?
 
Ngô Hồng Quân nổi giận, theo hắn xem ra làm như vậy thật dễ dàng bại lộ. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Hồng Liệt tựa hồ như đã sớm nghĩ kỹ:
 
- Con mẹ nó, lý do còn khó tìm sao? Nói là tối hôm qua hắn là người phóng hỏa, mặt khác còn giết người, cố gắng hủy thi diệt tích!
 
Ngô Hồng Quân trầm mặc không nói, đây quả thật là lý do thỏa đáng.
 
- Ngô Hồng Quân, tôi nói cho ông biết, từ sau ngày ông được Thanh bang thu mua, chúng ta đã trở thành người chung một thuyền, nếu lão tử không tốt, ông cũng sẽ không sống dễ chịu hơn chút nào đâu!
 
Hồng Liệt thấy Ngô Hồng Quân không nói lời nào, lạnh giọng nhắc nhở.
 
Nghe được Hồng Liệt nói như thế. Ngô Hồng Quân cắn răng:
 
- Được, chuyện này giao cho tôi. Nhưng...bên chỗ ông chủ Tiết, thì ông phải đi giải thích đấy.
 
Ông chủ Tiết.
 
Ba chữ kia lọt vào trong tai, trong lòng Hồng Liệt chấn động, theo sau đỏ hồng mắt cắn răng nói:
 
- Không thành vấn đề.
 
Dứt lời. Hồng Liệt trực tiếp cúp điện thoại.
 
Mà Ngô Hồng Quân lại cầm di động ngồi trước bàn làm việc, nhíu mày suy tư làm sao tiến hành chuyện này.
 
Ước chừng mười giây sau, hắn tựa hồ đã nghĩ rõ ràng, lại đem lực chú ý đặt trên di động, chuẩn bị xóa đi bản ghi chép.
 
Dát chi!
 
Theo sau, không đợi hắn xóa xong, cửa phòng nhất thời bị người đẩy ra.
 
Thanh âm thình lình cất lên làm sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sau đó cực nhanh nhấn nút xóa, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía cửa phòng định phát hỏa.
 
Dù sao, lấy thân phận cùng địa vị của hắn, cho dù muốn thò tay vào phòng, đều sẽ phải gõ cửa.
 
Nhưng ngay sau đó, biểu tình của Ngô Hồng Quân đã chuyển biến ba trăm sáu mươi lăm độ, thần sắc đang phẫn nộ nháy mắt buông lỏng ra, cướp lấy chính là nỗi khiếp sợ tràn ngập!
 
Khiếp sợ không gì sánh nổi!
 
Bởi vì...hắn đã nhìn ra người tiến vào trong phòng là nhân vật nào.
 
- Trương...Trương...Trương bộ trưởng, sao ngài tới đây?
 
Làm lão bánh quẩy cho Thanh Bang lăn lộn vào trong giới quan trường. Tố chất tâm lý của Ngô Hồng Quân cũng là thuộc dòng nhất lưu, rất nhanh hắn đã điều chỉnh cảm xúc, đứng dậy mỉm cười nói.
 
- Tiểu Ngô, thanh âm nghe sao không thích hợp vậy?
 
Trương bộ trưởng dẫn theo hai người, cười híp mắt đi về phía Ngô Hồng Quân, vừa đi vừa hỏi:
 
- Phải chăng là đang bị cảm ốm ư?
 
- Đúng rồi, là bị cảm, tối hôm qua không cẩn thận nên đã mắc cảm.
 
ở dưới ánh nhìn soi mói của Trương bộ trưởng, Ngô Hồng Quân nói năng có điểm lộn xộn.
 
Trương bộ trưởng đi tới trước người Ngô Hồng Quân, hai tay đặt lên bàn công tác, nheo mắt nói:
 
- Thật ư?
 
Thình thịch...!
 
Ngô Hồng Quân nội tâm chấn hám, trong lòng đã tuôn ra một cái ý niệm không tốt.
 
- Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai thế?
 
Trương bộ trưởng bước sát đến gần, tiếp tục chất vấn.
 
- Bá!
 
Ngô Hồng Quân sắc mặt đột nhiên biến đổi.
 
- Là Hồng Liệt phải không?
 
Trương bộ trưởng cười hắc hắc, sau đó đứng thẳng thân mình lên mở tay phải chìa ra, chỉ vào hai người đứng ở phía sau:
 
- Giới thiệu một chút, hai vị này là đồng chí bên Viện Kiểm Sát cùng Kỷ ủy. Hiện giờ chức vụ của anh đã bị bãi miễn, mời anh theo bọn họ đi một chuyến thôi.
 
- Hô...hô...
 
Vừa nghe thấy Trương bộ trưởng nói như thế, cả người Ngô Hồng Quân mềm nhũn ra, trực tiếp ngã nhào xuống dưới đất.
 
Trong đôi con ngươi của hắn đang tràn ngập thần sắc nghi hoặc. Cảm giác giống như đang hỏi Trương bộ trưởng:
 
- Có vấn đề gì sao?
 
Đối với hết thảy những chuyện này, Hồng Liệt còn chưa nắm rõ tình hình. Sau khi cùng Ngô Hồng Quân nói chuyện qua điện thoại xong, thần sắc của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Thậm chí, nơi khóe miệng còn toát ra một vẻ tươi cười thoải mái. Bởi vì hắn biết một người, võ lực có ngưu bức như thế nào, thì tuyệt đối cũng không thể là đối thủ của cơ quan nhà nước.
 
- Ông chủ...đừng...Bất hảo!
 
Ngay khi Hồng Liệt vừa thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, thì đồng thời bên trong máy bộ đàm cũng truyền ra thanh âm của Hầu Tam, thanh âm mười phần lo lắng.
 
- Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như thế?
 
Hồng Liệt trong lòng vừa động, bất quá coi như vẫn trấn định.
 
- Cảnh sát...cảnh sát đang đến đây!
 
Hầu Tam khẩn trương nói:
 
- Có hai mươi mấy chiếc xe cảnh sát, dẫn đầu là xe đặc công.
 
Đặc công?
 
Nghe được hai chữ này, Hồng Liệt biến sắc.
 
- Đừng khẩn trương, thông báo cho anh em phía dưới, làm những chuyện cần phải làm.
 
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Hồng Liệt nhanh chóng bình tĩnh lại:
 
- Trong tay cảnh sát không có bằng chứng chính xác. Bọn chúng sẽ không thể làm gì nổi chúng ta.
 
Nói xong, Hồng Liệt trực tiếp ngắt máy, nhịn không được khẽ mắng:
 
- Mẹ nó, Ngô Hồng Quân này đúng là cái thứ phế vật. Làm ăn gì không biết nữa? Cảnh sát xuất động còn không thông báo cho mình một tiếng.
 
Mấy phút đồng hồ sau, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát dừng ở gần tòa nhà biệt thự. Lấy đặc công dẫn đầu, gần trăm đồng chí cảnh sát đã hoàn toàn bao vây kín xung quanh tòa nhà của Hồng Liệt.
 
Đứng ở đại sảnh bên trong nhà, xuyên thấu qua khung cửa kính thủy tinh, nhìn thấy tràng cảnh này, diễn cảm trên mặt Hồng Liệt rốt cuộc đã thay đổi.
 
Hắn có thể nhìn ra, lần này cảnh sát tìm đến hắn cùng những lần trước có điểm bất đồng. Tạm thời chưa nhắc đến khí thế cường hãn, mà phần lớn những cảnh sát kia đều có khuôn mặt lạ hoắc.
 
Thân là ông hoàng vùng đất Vân Nam, những thành phố khác không dám nói, nhưng riêng cảnh sát trong nội thành Côn Minh. Hồng Liệt tự nhân là quen biết ba phần tư.
 
Khoảng một phút đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên thân mặc trang phục đặc công, mang theo thủ hạ lao vào trong tòa nhà biệt thự.
 
- Các người làm gì vậy? Ai cho các người vào đây? Có lệnh bắt giữ hay không?
 
Vừa trông thấy cảnh sát tiến vào, Hồng Liệt cố tình bày ra diễn cảm nghiêm nghị, cứng rắn quát:
 
- Tôi nói cho các ngươi biết, nếu các người không có lệnh bắt giữ, tùy ý xâm nhập nhà dân, đó chính là phạm pháp! cố tình vi phạm, kết cục như thế nào, các người hẳn cũng đều rõ ràng.
 
- Hồng lão đại, đừng nói nhiều lời vô nghĩa, đây là lệnh bắt giữ.
 
Người trung niên đặc công xuất ra lệnh bắt giữ, bình thản nói.
 
Hồng Liệt nhíu mày, vừa chăm chú nhìn, rõ ràng trông thấy con dấu của bộ cảnh sát ở trên công văn.
 
Điều này cũng chính là muốn nói, tờ lệnh bắt giam này là do Bộ Cảnh Sát phát ra!
 
- Các người dựa vào đâu mà đòi bắt tôi?
 
Ngay sau khi nhìn thấy tờ lệnh bắt giam của bộ cảnh sát, Hồng Liệt liền gân cổ lên cãi bướng.
 
- Đội trưởng, tìm thấy rồi.
 
Thanh âm của Hồng Liệt vừa dứt, một người đặc công mang theo chó nghiệp vụ, xách một chiếc túi lớn đi tới. Ngay sau đó, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Hồng Liệt, người đặc công kia đem chiếc túi mở ra, bên trong tràn đầy ma túy!
 
Ủa?
 
Nhìn thấy chiếc túi tràn đầy ma túy này, Hồng Liệt diễn cảm cuồng biến!
 
- Hồng Liệt, ông bị tình nghi là đang buôn lậu ma túy, chứng cứ vô cùng chính xác. Hiện giờ chúng tôi chính thức bắt giữ ông, tốt nhất là ông đừng nên phản kháng!
 
Người trung niên đặc công lạnh lùng nói.
 
- Vu oan...tôi bị người ta vu oan!
 
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, bỗng nhiên Hồng Liệt cuồng hống lên, đồng thời cùng lúc này hắn móc di động ra, cố gắng điện thoại tìm người.
 
- Gọi cho Ngô Hồng Quân hay là Khuê Phong?
 
Đặc công trung niên lạnh lùng nói:
 
- Tôi thông báo cho ông biết, Hồng Liệt, hai người họ cũng đã bị bắt giam rồi! Lần này, ngay cả thiên vương lão tử hạ phàm cũng không thể nào cứu được ông đâu!
 
- Hô...hô
 
Nghe được lời nói của người đặc công trung niên, Hồng Liệt trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà.
 
- Tại sao? Tại sao có thể trở thành như thế?
 
Hồng Liệt ngồi ở dưới sàn nhà, giống như thất hồn lạc phách, điên cuồng lắc đầu lẩm bẩm nói.
 
- Hồng Liệt, màn kịch này chỉ mới bắt đầu mà thôi, hãy bình tĩnh hưởng thụ mùi vị của nỗi sợ hãi nhé!
 
Bênh tai quanh quẩn vang lên lời nói của Trần Phàm lúc trước, bất tri giác Hồng Liệt đã minh bạch ra chuyện gì rồi. Diễn cảm nháy mắt xám như tro tàn!
 

Bình luận





Chi tiết truyện