chương 379/ 848

Thời gian qua nhanh như nước chảy, trong chớp mắt đã đến tháng ba, nhiệt độ trong không khí cũng hoàn toàn ấm lên.
 
Trong các trường đại học, bởi vì không khí ấm lên, mà số lượng những nữ sinh mặc váy ngắn, quần ngắn, tất chân, da thịt nõn nà cũng cấp tốc tăng trưởng. Đám con trai thuê mướn phòng ở gần chỗ nữ sinh, số lượng đồng dạng cũng tăng lên rất nhiều.
 
Tất cả những chuyện này, giống như đang thuyết minh: Mùa xuân náo nhiệt đã về rồi!
 
Đầu tháng ba, thành ủy Đông Hải cùng Kỷ ủy cấp địa phương phái ra rất nhiều nhân mã, điều tra Đường Bình, chủ nhiệm ban di dời của đơn vị hành chính khu phía Tây. Bởi vì hắn đã nhận rất nhiều tiền hối lộ và thay đổi chính sách nhà nước đề ra, nên đã bị tước đoạt quyền lợi chính trị vĩnh viễn, phát tội tử hình, nhưng hoãn lại chấp hành sau một năm thời gian. Còn ông chú Đường Vĩnh, cũng bởi vì tham dự vào trong chuyện này mà bị song quy* không nói, hơn nữa còn nhận án tù mười hai năm thời gian. (*: giam giữ trước rồi điều tra sau.)
 
Ngô Quân, thân là cục trưởng cục cảnh sát khu phía Tây, đã vi phạm pháp luật, nên cũng bị song quy.
 
So sánh với sự kiện ở Vân Nam mà nói, thế cục biến hóa ở Đông Hải lần này, tính trong thể chế nhà nước mà nói, thì cũng không có bao nhiêu huyên náo. Sau khi biết rõ tin tức này, thì đã âm thầm cảm thán ba người Đường Vĩnh rất không may mắn, trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu phải Trần Phàm. Kẻ không nắm rõ tin tức thì cho rằng Đường Vĩnh đã đứng sai hàng ngũ, bị người ta đâm sau lưng nên mới gục ngã.
 
Trong thể chế âm thầm khen ngợi, trên internet và giới truyền thông cũng âm thầm ca tụng. Thậm chí có không ít người dâng biểu ngữ muốn ngành thị chính phải tặng thưởng bằng khen.
 
Đối với chuyện này, nhân viên trong ngành nhiều ít cảm thấy có điểm ngượng ngùng. Bọn hắn hiểu rõ ràng, nếu không phải là do nguyên nhân đặc thù, thì đám người Đường Bình còn lâu mới phải xuống ngựa. Có thể vĩnh viễn là chẳng bao giờ xuống ngựa!
 
Tất cả chuyện này, đơn giản là do Trần Phàm nhúng tay vào!
 
So sánh với thế cục biến hóa ở Đông Hải, thì tin tức trường đại học Đông Hải và bốn trường đại học nổi tiếng nhất Anh quốc, đã hoàn thành thương nghị xong, càng gây náo động hơn một chút.
 
Chuyện này đã trực tiếp khiến cho ngành giáo dục như gặp phải cơn địa chấn cấp mười hai. Thậm chí một số kênh truyền thông nước ngoài, nhất là Anh quốc, đã tiến hành đăng tải đưa tin khắp bốn phương.
 
Đối với bàn tay đen tạo nên tất cả những chuyện này, biểu hiện của Trần Phàm ở trong vòng hơn tháng qua đến trường rất đều đặn, trong những lịch dạy cơ bản là không trốn khóa.
 
Ngày hôm nay, sau buổi giàng bài tiết thứ hai kết thúc, Trần Phàm được lão hiệu trưởng Tần An gọi đến văn phòng.
 
Trong văn phòng, Tần An bởi vì cùng bốn trường đại học lớn nhất Anh quốc, bắt tay nhau mở trường thương mại, thì cả người thoạt nhìn trông có vẻ phi thường hăng hai!
 
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Phàm bước vào cửa, thì diễn cảm đã nhanh chóng thu liễm xuống, phơi bày ra nụ cười hiền hòa:
 
- Tiểu Phàm, ngồi đi.
 
Khi nói chuyện, Trần An chủ động đứng lên pha trà cho Trần Phàm, không có bày ra thân phận hiệu trưởng của ngôi trường này chút nào.
 
Lấy tính tình của Tần An, làm như thế này cũng không phải do thân phận ngưu bài của Trần Phàm. Mà là bởi vì Trần Phàm đã giúp đỡ, để cho hắn hoàn toàn mở mày mở mặt. Hơn nữa hồi đầu tháng, hắn đến tham dự hội nghị toàn quốc của ngành giáo dục ở Yên Kinh, được cấp trên tán dương sự tình liên hợp cùng bốn trường ngoại quốc và giao lưu cùng trường đại học Tokyo xong, mấy vị đồng liêu đều dùng diễn cảm hâm mộ ghen tị nhìn hắn, thì không cần phải hỏi, trong lòng hắn đang vui vẻ tới mức nào.
 
Đối mặt với sự nhiệt tình của Tần An, Trần Phàm cũng cảm thấy không có gì không thích ứng, mà thản nhiên chấp nhận.
 
- Tiểu Phàm à! Bởi vì cậu hỗ trợ, mà nhà trường chúng ta đã giành được cơ hội phát triển lớn nhất từ trước đến nay. Lần này liên hợp mở trường, nếu như không chạy theo hình thức, đi thẳng vào thực tế, thì chẳng bao lâu sau trường đại học Đông Hải chúng ta sẽ bước chân vào hàng ngũ những ngôi trường danh tiếng ở trên thế giới.
 
 Sau khi ngồi xuống ghế của mình xong, Tần An liền mỉm cười nói.
 
Trần Phàm lắc đầu:
 
- Tần hiệu trưởng, so sánh với chuyện tôi giúp ông mà nói, thì ông còn trợ giúp lớn hơn rất nhiều cho tôi. Bởi vì những sinh viên trong ngành quản lý của trường đại học Đông Hải đang thực tập ở tập đoàn Cao Tường rất năng nổ.
 
- Ha ha, hai chúng ta không cần khách sáo làm gì.
 
 Tần An cười ha ha nói:
 
- Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là có chuyện muốn thương lượng.
 
- Chuyện gì?
 
 Trần Phàm hỏi.
 
Tần An khẽ nhấp một ngụm trà, nói:
 
- Bốn trường đại học lớn nhất Anh quốc vừa phát lời mời, sau đó không lâu tôi đã phái một đoàn đại biểu đến Anh quốc trước, cùng bốn trường đại học nổi tiếng nhất Anh quốc tiến hành giao lưu trao đổi. Ý của tôi là, đến lúc đó cậu hãy theo tôi đi cùng, cậu nghĩ sao?
 
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Tần An rất mong chờ ngắm nhìn Trần Phàm. Hiển nhiên, Tần An hiểu rõ ràng, bằng vào quan hệ giữa Trần Phàm và Dai Fu, nếu như Trần Phàm đi theo đoàn đại biểu đến Anh quốc, vậy thì hoạt động giao lưu trao đổi lần này sẽ thành công viên mãn.
 
- Không thành vấn đề.
 
Đối với lời thỉnh cầu của Tần An. Trần Phàm không có khước từ. Gần đây, đúng theo như lời hắn nói. Tần An có sự trợ giúp rất lớn cho tập đoàn Cao Tường. Hơn nữa, từ sau khi Dai Fu quay về Anh quốc, một mực ở phía sau tương trợ đúng lúc cho hắn, bản thân hắn hẳn là cũng nên đi thăm Dai Fu mới đúng.
 
Hàng Châu, ven bờ Tây Hồ, trong một tòa dinh thự nguy nga.
 
Trần Phi một thân quần áo chỉn chu, trong tay cầm theo một ly rượu vang, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn Tây Hồ và Lôi Phong Tháp nằm cách đó không xa, trầm ngâm suy nghĩ xuất thần.
 
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Theo sau, tiếng bước chân vừa dừng lại, thì thanh âm gõ cửa đã chợt vang lên.
 
- Vào đi.
 
 Thanh âm gõ cửa đã kéo Trần Phi quay trở về hiện thực. Hắn khẽ lắc đầu, đong đưa ly rượu vang trong tay, chậm rãi xoay người.
 
- Két...
 
Nương theo một tiếng vang nhô, cánh cửa phòng được mở ra, Tiết Cường một thân mặc trang phục Tôn Trung Sơn đẩy cửa mà vào.
 
Nhìn thấy Tiết Cường bước vào, trong lòng Trần Phi không khỏi cảm thán. Bộ dáng của Trần Phàm và Tiết Cường quả thật nhìn rất giống nhau, ở Trần Phi xem ra, nếu hai người không bởi vì khí chất bất đồng, cắt tóc giống nhau, mặc quần áo giống nhau, thì người bình thường đúng là khó có thể phân biệt nổi.
 
Trần Phi đang âm thầm đánh giá ở trong lòng, đồng thời lúc này trong mắt Tiết Cường đã tản mát ra đầy tia hoài nghi. Một ngày trước, bỗng dưng hắn nhận được điện thoại của Trần Phi, ở trong điện thoại Trần Phi thông báo, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn, hẹn ước tại Hàng Châu.
 
Vì thế. Tiết Cường đã suy nghĩ trăm mối mà vẫn không có cách giải.
 
Bởi vì Hắc Kim Đế Quốc của Tiết gia, tuy rằng quấn vào rất nhiều thế lực. Nhưng không có liên quan gì đến Trần gia, thậm chí mối quan hệ trong đó là chưa bao giờ lui tới!
 
Dưới tình huống như thế, bản thân hắn rất muốn biết xem, Trần Phi được xung là thành viên nổi bật nhất trong thế hệ này của Trần gia, muốn cùng hắn đàm luận cái chuyện gì?
 
Trong lúc tò mò, hắn cũng âm thầm đem chuyện này báo cho Tiết Hồ. Bất quá Tiết Hồ cũng khuyên nhủ hắn nên đi gặp Trần Phi xem là có chuyện gì.
 
- Trần thiếu.
 
 Sau khi bước vào trong nhà, Tiết Cường nhìn thoáng qua Trần Phi, dẫn đầu mở miệng chào hỏi. Tuy nhiên ngữ khí cũng chưa đến mức nhiệt tình lắm, bởi vì hắn nhớ rõ trước khi đến đây, Tiết Hồ đã từng căn dặn hắn:
 
- Dưới tình huống chưa biết rõ mục đích của Trần Phàm là gì, thì không cần phải quá mức khách sáo.
 
Nhìn thấy Tiết Cường dùng loại thái độ ngang cấp chào hỏi với mình. Trong lòng Trần Phi cũng hơi có điểm bất mãn, dường như trong suy nghĩ của hắn, Tiết gia ngay cả khi nắm giữ quyền thế ngập trời ở phía Nam, nhưng chung quy mà nói vẫn là bước theo con đường hắc đạo, không ngóc lên nổi mặt bàn. Kể từ đó, giữa hắn và Tiết Cường căn bản là không cùng một cái đẳng cấp.
 
Trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng Trần Phi cũng không biểu hiện ra bên ngoài, mà nhàn nhạt cười:
 
- Tiết thiếu gia, mời ngồi.
 
Tiết Cường gật đầu, nhanh chân bước đến bên cạnh so - fa, sàng khoái ngồi xuống, đón nhận ly rượu vang Trần Phi rót cho hắn, khẽ đong đưa hai cái, nói:
 
- Chẳng hay hôm nay Trần thiếu muốn gặp tôi là có chuyện gì?
 
- Giữa cậu và em họ tôi Trần Phàm có mối thù hận đúng không?
 
 Trần Phi khẽ nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười hỏi.
 
Ân?
 
Có lẽ không nghĩ qua, Trần Phi sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy, cho nên diễn cảm của Tiết Cường khẽ biến sắc, đôi con ngươi trong mắt lóe ra tinh quang, dường như đang suy tính xem dụng ý trong lời nói này của Trần Phi là cái gì.
 
Sau vài giây đồng hồ, Tiết Cường điều chỉnh tư thế ngồi, nhếch miệng mỉm cười nói:
 
- Trần thiếu, vì sao anh lại nói như vậy?
 
- Bởi vì tôi cũng căm hận nó.
 
 Trần Phi nâng tay dốc rượu vào trong miệng, khẽ nuốt xuống, phun ra một câu ngữ xuất kinh người.
 
Bởi vì tôi cũng căm hận nó!
 
Những lời này giống như tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở bên tai Tiết Cường. Lúc này, biểu tình trên khuôn mặt của Tiết Cường nháy mắt biến đổi, hai mắt nheo lại, híp thành một đường chỉ nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phi, dường như muốn nhìn xem, có phải Trần Phi đang nói láo hay không.
 
Ngay sau đó, Tiết Cường nhìn thấy một cỗ hận ý nồng đậm ẩn chứa tận sâu trong đôi con ngươi của Trần Phi. Hận ý thấu tận xương tủy, khiến cho Tiết Cường có chút hoảng hốt.
 
- Trần thiếu, anh và Trần Phàm là hai anh em họ, vì sao lại căm hận hắn như thế đây chứ?
 
 Tuy rằng hiểu rõ Trần Phi không nói dối, nhưng Tiết Cường vẫn không dễ dàng tin tưởngTrần Phi.
 
- Tôi hiểu cậu đang hoài nghi lời nói của tôi. Nhưng đúng như lời mà tôi đã nói, tôi và hắn đều xuất thân ở trong Trần gia, là anh em con chú con bác, coi như tính tình không hợp không chơi với nhau, nhưng cũng chưa nói đến căm hận.
 
 Trần Phi không mấy quan tâm đến biểu tình hồ nghi của Tiết Cường, mà nhẹ nhàng cười nói:
 
- Cậu hoài nghi tôi không có gì đáng trách. Đồng dạng tôi cũng không muốn giải thích rõ ràng nguyên nhân trong đó. Hôm nay tôi tìm cậu, chỉ là muốn nói cho cậu biết hai chuyện tình.
 
- Chuyện gì?
 
 Diễn cảm trên mặt Tiết Cường lúc này đã trở nên nghiêm túc hơn.
 
- Bây giờ hẳn là cậu đã biết, người em họ của tôi ngày trước đã công tác ở một ngành chức năng tương tự Cục An Ninh Quốc Gia. Nhưng hẳn là cậu vẫn chưa biết nguyên nhân hắn rời khỏi ngành kia.
 
 Trần Phi nói xong, khẽ nghiêng thân mình tới phía trước, bày ra bộ dáng nắm chắc thế cục như trong lòng bàn tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Nguyên nhân gì?
 
 Tiết Cường tò mò hỏi.
 
- Bởi vì hắn đã giết chết một người.
 
 Trần Phi giải thích:
 
- Người đó chính là sư phụ của hắn, đã đỡ đạn thay cho hắn mà chết. Bởi vì áy náy, cho nên đã lựa chọn ly khai tổ chức.
 
- Ưm?
 
 Tiết Cường như có suy nghĩ nói:
 
- Anh nói cho tôi biết chuyện này để làm gì?
 
- Bởi vì hắn mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng. Đối với hắn mà nói, người một nhà của sư phụ hắn rất trọng yếu. Trong sự kiện ở Vân Nam, chính hắn đã ra tay vì thân nhân của sư phụ hắn!
 
 Trần Phi không trả lời thăng thắn, mà mang theo hàm ý nói:
 
- Sư phụ hắn có một đứa con gái, tên là Lưu Oánh Oánh, đang theo học ở trường trung học Tử Kim Sơn tại Đông Hải.
 
Nghe vậy, trong lòng Tiết Cường chợt động.
 
- Tôi muốn ra tay, nhưng trở ngại thân phận họ hàng, nên không thể xuất thủ. Còn cậu đối với hắn cũng căm hận thấu xương. Cho nên, chúng ta hãy bắt tay nhau hợp tác, tôi cung cấp thông tin, còn cậu sẽ ra tay.
 
 Trần Phi thấy Tiết Cường im lặng không nói lời nào, khuyên nhủ tiếp:
 
- Về phần cậu tin lời tôi hay không, có dám làm hay không, hết thảy đều do chính bản thân cậu quyết định.
 
- Trần thiếu, coi như tôi tin lời anh nói thì như thế nào. Tình huống bây giờ đang trong lúc mấu chốt, tôi nghĩ cả nước mình, không có mấy người dám xúc vào nghịch lân của hắn đi?
 
 Tiết Cường diễn cảm dần dần đã khôi phục bình tĩnh, cười khổ nói.
 
- Thế thì chưa chắc.
 
 Trần Phi khẽ lắc đầu.
 
Tiết Cường trong lòng vừa động, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phi:
 
- Có ý gì?
 
Đầu tiên Trần Phi châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít vài khói, sau đó mới thản nhiên nói:
 
- Hôm nay, rất nhanh thôi, sẽ có biến số.
 
Khi nói những lời này, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, khiến cho người ta cảm thấy, khuôn mặt của hắn lúc này đã tràn ngập biểu tình âm hiểm.
 

Bình luận





Chi tiết truyện