chương 110/ 848

Hàng châu, trong gian phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Dai Fu đứng ngay gần bên cửa sổ, nghe tiếng mưa đập vào khung cửa kính thủy tinh, ngắm nhìn những chiếc xe hơi ở dưới mưa chạy xuyên qua trên đường, nguyên bản biểu tình định liệu trước đã muốn tiêu thất.
 
- Dai Fu tiểu thư, Trần Phàm sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
 
Bỗng nhiên, Tiêu Phong đang ngồi trên ghế salon liền dập tắt điếu thuốc, bước tới gần bên người Dai Fu? diễn cảm lo lắng dò hỏi.
 
Nguyên bản, hắn dựa vào lòng tín nhiệm mù quáng đối với Trần Phàm, mà cho rằng Trần Phàm sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này bọn hắn đã rời khỏi quán bar Giang Hồ gần một tiếng đồng hồ rồi, mà Trần Phàm vẫn không có tin tức như cũ, điều này đã khiến cho lòng tin mù quáng của hắn đối với Trần Phàm dao động, hắn không biết mình rốt cuộc là đúng hay đã sai lầm.
 
Tiêu Phong như thế, còn cảm giác của Dai Fu thì sao?
 
Nàng đối với Trần Phàm am hiểu nhiều hơn so với Tiêu Phong, thậm chí nói khoa trương hơn thì nàng còn hiểu rõ Trần Phàm hơn cả chính bản thân hắn. Đây cũng là nguyên nhân nàng yên tâm mang theo đám người Tiêu Phong rời khỏi quán bar.
 
- Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
 
Dai Fu xoay người, khẽ nhăn mày, nhưng không có nói rõ chân tướng cho Tiêu Phong biết:
 
- Sở Qua là con nuôi của Hoàng Phủ Hồng Trúc, vậy nhất định sẽ có người âm thầm bảo vệ hắn, cho nên bọn hắn nhất định là sẽ không xảy ra chuyện gì.
 
Bọn hắn nhất định là sẽ không xảy ra chuyện gì...Nếu để cho người nào đó am hiểu Dai Fu nghe được câu này, thì nhất định là sẽ rơi rụng cả đôi con ngươi trong mắt. Tự tin! Đó chính là đặc điểm lớn nhất của Dai Fu.
 
Thân là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc, thậm chí là toàn bộ Châu Âu, Dai Fu bằng vào nhận thức về nhân tính và hiểu thấu lòng người của mình, cho nên nàng luôn luôn mười phần tự tin. Biểu hiện tin tưởng khiếu thiếu giống như hôm nay, ở trong suốt hai mươi mấy năm qua trên người Dai Fu, cơ hồ là chưa từng xuất hiện qua lần nào.
 
- Nếu không...chúng ta báo cảnh sát đi?
 
Chu Văn có thể giả vờ bình tĩnh ở trước mặt Tiêu Phong, nhưng thân là nam nhân còn chưa nếm thử mùi đời như hắn, trong lòng cũng tương đối nhát gan. Loại chuyện tình như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải, lúc trước bởi vì rơi vào nỗi kinh sợ, cho nên luôn luôn giữ im lặng không nói. Nhưng hiện giờ nghe hai người nói chuyện, không nhịn được thêm nữa mà lên tiếng đề nghị.
 
- Không cần.
 
Dai Fu khẽ thở dài:
 
- Trên thế giới này có những chuyện mà cảnh sát không quản được, pháp luật vĩnh viễn chỉ dùng để áp chế kẻ yếu mà thôi.
 
- Các cậu không cần lo lắng quá mức, hẳn là rất nhanh thôi Trần Phàm sẽ báo tin về cho chúng ta.
 
Dai Fu nói xong, liền chậm rãi xoay người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
 
- Hẳn là rất nhanh thôi...
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Dai Fu lại đang an ủi chính mình:
 
- Honey, anh có thể thoát khỏi vòng vây của hơn trăm tên sát thủ trong rừng rậm nguyên thủy Châu Phi mà chạy trốn ra ngoài. Anh có thể đơn thương độc mã xâm nhập vào thế giới ngầm, suy diễn ra thần thoại không thể phục chế, anh có thể được mafia cùng tổ chức Hắc Ám U Linh đánh giá là nhân vật nguy hiểm nhất toàn cầu. Như vậy, anh nhất định là sẽ không thể chết ở trong tay mấy con kiến này.
 
Cùng lúc đó, ở quận Cao Nhĩ Phu, Đông Hải...
 
Trong gian phòng hội nghị của tòa biệt thự có diện tích rộng lớn chừng hai mẫu thước vuông, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng những thành viên trung tâm của Hồng Trúc Bang đang ở nơi này. Bất quá...bầu không khí đã không còn nóng nảy như trước nữa, bởi vì Sở Qua đang bị người khác nắm giữ, cho nên khí thế của tất cả mọi người đều như xuống dốc không phanh.
 
- Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nha đầu hoàng mao!
 
Lúc này, trong gian phòng hội nghị, một gã nguyên lão lớn tuổi nhất Hồng Trúc Bang, bỗng nhiên cau mày nói:
 
- Châm ngôn thường nói, người thành đại sự, ngay cả chí thân đều có thể giết. Còn cô lại vì Sở Qua mà đã hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng, thậm chí...Nếu tôi đoán không sai, trong lòng cô còn đang nghĩ, vì cứu Sở Qua mà sẽ buông tha cả Hồng Trúc Bang, đúng không?
 
- Bá!
 
Vừa nghe thấy vị nguyên lão nói như thế, sắc mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc càng thêm tái nhợt, tái đến mức nhìn không ra một chút huyết sắc, thân thể của nàng không kìm chế được mà run rẩy lên. Bởi vì...Đúng theo như lời vị nguyên lão kia đã nói, trong nội tâm nàng quả thật là đang trào lên ý niệm này.
 
- Reng...reng...
 
Bỗng nhiên, tiếng di động vang lên.
 
Lúc này đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc không có đón máy, hai mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm xuống chiếc di động. Yên lặng qua đi, rốt cuộc nàng vẫn hít sâu một hơi, vươn tay cầm chiếc di động lên.
 
Nhưng...Giờ phút này, đôi bàn tay đã từng vấy máu kia, không có trầm ổn như khi nàng giết người, tương phản là đang không ngừng run rẩy. Run rẩy ấn nút chuyển tiếp, trong tai nghe truyền ra tiếng nói âm dương quái khí của Tiết Cường:
 
- Còn một phút nữa, cô đã suy nghĩ kĩ chưa?
 
Phía nam Hàng Châu, trong một gian nhà xưởng bỏ hoang. Đây từng là nhà máy dệt của Hàng Châu, nhưng đã đóng cửa từ hai năm trước, sau khi đóng cửa liền bị Triệu Thiên Bá mua vào trong tay, trở thành nơi giết người lý tưởng cho băng nhóm của hắn. Thậm chí, Triệu Thiên Bá còn kêu Triệu Hoành cấp cho cái nhà xưởng này một cái tên phi thường tao nhã:
 
- Huyết sắc Luyện Ngục!
 
Bởi...phàm là cừu nhân được hắn mang tới khu nhà xưởng này, thì chưa từng có một ai sống sót bước ra bên ngoài. Tại hắn xem ra, ba người được dẫn giải tới đây ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, chính là...hắn đang chờ, chờ điện thoại của Tiết Cường.
 
- Ta đã không làm đại ca thật nhiều năm rồi...
 
Tiếng nhạc chuông điện thoại quanh quẩn ở trên không trung trong nhà xưởng, phá vỡ bầu không khí yên lặng vốn có. Nguyên bản Triệu Thiên Bá đang ngồi hút thuốc nhìn Triệu Hoành đem trói gô ba người Trần Phàm vào nhau, thì cả người liền chấn động, theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném xuống chiếc di động, kết quả phát hiện ra cú điện thoại này không phải Tiết Cường đánh tới, mà chính là Lý Dĩnh.
 
Nàng gọi cho ta làm gi? Triệu Thiên Bá nhíu mày nghi hoặc, nhưng không có chuyển máy. Cùng lúc đó, Triệu Hoành mỉm cười âm hiểm, đang hứng trí đem Trần Phàm trói vào cột nhà, sau đó vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt của Trần Phàm, nói:
 
- Tiểu động loại, mày tưởng rằng mày là Tiết thiếu gia, có thể nhân cơ hội theo đuổi Lý Dĩnh tỷ hay sao? Lý Dĩnh tỷ là nhân vật bậc nào, há lại có thể để cho mày leo trèo?
 
Nói dứt lời, Triệu Hoành hung hăng vung tay tát một cái, đánh lên trên khuôn mặt của Trần Phàm.
 
- Bốp!
 
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, trong lòng Triệu Hoành vô cùng hứng thú, giống như một tên nhà giàu mới nổi, đắc chí nói:
 
- Cái tát này chính là lão tử thay Lý Dĩnh tỷ đánh mày, có thích không?
 
Lúc này Trần Phàm chỉ híp mắt liếm môi nhìn chằm chằm thẳng vào Triệu Hoành. Đồng thời trong nội tâm hung hăng đè nén sát khí đang bị thiêu đốt lên.
 
- Triệu Hoành, ngươi là cái thứ vương bát đản.
 
Trên chiếc cột bên cạnh người Trần Phàm, Tô San vừa nhìn thấy Trần Phàm bị Triệu Hoành tát cho một cái, đôi con ngươi trong mắt nhất thời đỏ bừng lên.
 
- Tô San, cô đau lòng ư?
 
Triệu Hoành quay đầu, diễn cảm tươi cười âm nhu, theo sau bất thình lình quát vang:
 
- Cô càng đau lòng vì hắn, lão tử lại càng khó chịu. Lúc này lão tử muốn diễn trò trước mặt cô, hành hạ hắn xong rồi, lão tử còn muốn diễn trò trước mặt hắn, cùng các huynh đệ luân phiên thay nhau hãm hiếp cô!
 
- Bốp!
 
Nói xong, Triệu Hoành liền xoay người, tung ra một cái tát. Thanh âm giòn tan vang lên, trên khuôn mặt của Trần Phàm lúc này đã in hẳn năm dấu ngón tay.
 
Nhìn Triệu Hoành bởi vì tức giận mà khiến cho cả khuôn mặt vặn vẹo đến nỗi không còn hình dạng, Triệu Thiên Bá cũng không ra tay ngăn cản, đồng thời máy di động của hắn lại đổ chuông, vẫn là Lý Dĩnh gọi đến như trước, điều này khiến cho sắc mặt của Triệu Thiên Bá có chút khó coi. Lúc trước bởi vì đoán ra ý đồ của Lý Dĩnh, cho nên hắn đã không nghe điện thoại, nhưng thật không ngờ Lý Dĩnh vẫn còn tâm tư đánh tới. Trầm ngâm hồi lâu sau, Triệu Thiên Bá chuyển máy, trong tai nghe liền truyền ra thanh âm của Lý Dĩnh:
 
- Triệu Thiên Bá, thả Trần Phàm ra.
 
- Lý tiểu thư, xin lỗi, đây chính là mệnh lệnh của Tiết thiếu gia.
 
Triệu Thiên Bá bất đắc dĩ nói.
 
- Anh mau thả hắn ra cho tôi.
 
Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh cảm xúc kích động dị thường nói.
 
Sắc mặt của Triệu Thiên Bá bỗng nhiên trầm xuống:
 
- Lý tiểu thư, không phải tôi đang phê phán cô, nhưng vì một gã lang thang bụi đời mà cô đến nông nỗi này sao? Ngoài ra, tôi cứ việc nói thẳng, tôi không có quyền thả gã tiểu tử kia, hơn nữa...hắn chết chắc rồi!
 
- Triệu Thiên Bá, anh...
 
Lý Dĩnh tức giận đến mức đầu óc choáng váng, nói không nên lời.
 
Triệu Thiên Bá âm trầm mỉm cười:
 
- Ở phía Nam quốc nội, Tiết thiếu gia muốn giết chết một người, có thể bảo trì được tính mạng là không có nhiều...
 
Nói dứt lời, Triệu Thiên Bá liền cúp máy, nhìn Triệu Hoành đang hành hung Trần Phàm nói: 'Tiểu Hoành, mày đánh chết thằng tiểu tử này cho tao.
 
- Triệu thiếu, đánh như thế không đã nghiện, hơn nữa sẽ khiến cho tay cậu bị đau, dùng cái này đi!
 
Cùng lúc đó, một gã đàn em đang đứng ở bên cạnh người Triệu Thiên Bá, liền hung hăng đem một tấm gỗ ván ném cho Triệu Hoành:
 
- Ngoài ra, đánh người phải học cách phát lực, đầu tiên phần hông cần phải trầm ổn, chân phát lực, xoay hông, kéo dài vai, dùng sức chém mạnh ra, cậu thử làm theo xem!
 
- Đa tạ, Ba Lập Minh đại ca.
 
Triệu Hoành âm hiểm mỉm cười, nhặt tấm ván gỗ lên. Theo sau, Triệu Hoành không nói hai lời, ngay lập tức dựa theo những điều Ba Lập Minh vừa giảng dạy, hướng thân mình của Trần Phàm mà hung hăng đập xuống.
 
- Bốp...
 
ở trong tích tắc Triệu Hoành xuất thủ, Trần Phàm nghiêng đầu tránh sang một bên, bất quá bả vai không thể di chuyển, liền bị tấm ván gỗ hung hăng chém xuống, trực tiệp xuất hiện vết thương, máu tươi nhanh chóng trào ra.
 
Nhìn vết máu trào ra trên vai của Trần Phàm, Tô San khóc ròng, nước mắt giống như những hạt trân châu, theo trong vành mắt chảy xuống hai bờ má nàng:
 
- Triệu Hoành, ngươi chết không được tử tế!
 
Lúc này, Sở Qua hai mắt cũng đã phiếm hồng, song quyền nắm chặt vào nhau. Nguyên bản, hắn tưởng rằng Trần Phàm sẽ trình diễn kì tích, mang theo hắn cùng Tô San rời đi, nhưng tình hình lúc này đã khiến cho bản thân hắn hoàn toàn hết hy vọng. Tại hắn xem ra, lấy tình hình trước mắt, chính nhóm người mình, sợ rằng sẽ không thể nào bước ra khỏi đây được nữa.
 
Cùng lúc đó, bên phía Hoàng Phủ Hồng Trúc rốt cuộc đã làm ra quyết định, nàng vô lực hướng Tiết Cường ở đầu bên kia điện thoại, nói:
 
- Nếu như có thể nghe được thanh âm của Sở Qua, thì tôi mới đáp ứng anh.
 
- Hảo!
 
Tiết Cường diễn cảm hưng phấn cúp máy, theo sau nhanh chóng bấm số điện thoại của Triệu Thiên Bá.
 
Tiếng chuông di động lại vang lên, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ít người bên trong nhà xưởng. Đồng dạng đám người Triệu Hoành cũng tạm thời dừng tay hành hung Trần Phàm. Trong khi Triệu Thiên Bá chuẩn bị nghe điện thoại, thì Triệu Hoành đem mặt đưa tới trước người Trần Phàm, đắc chí cười:
 
- Như thế nào? Tiểu động loại, mày muốn đánh nhau với tao không? Mau đánh đi, dùng sức đánh đi a?
 
- Hắc hắc...
 
Bỗng nhiên Triệu Hoành nhìn thấy khóe miệng đang rướm máu của Trần Phàm, thế nhưng còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
 
Ách? Triệu Hoành nằm mơ cũng không nghĩ ra, lúc này mà Trần Phàm vẫn còn cười được, hắn không khỏi lặng đi một chút. Ngay sau đó, Triệu Hoành liền nhìn thấy sợi dây thừng trói buộc cổ tay Trần Phàm đã biến mất...Hơn nữa trong tay Trần Phàm chẳng biết từ lúc nào đã mang theo một thanh chủy thủ.
 
Ảo giác sao? Triệu Hoành sắc mặt không khỏi biến đổi. Theo sau, hắn còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, thì một cỗ lực lượng kéo mạnh truyền đến, hắn giống như một con gà bình thường, bị Trần Phàm ôm vào trong lòng, thanh chủy thủ sắc bén ngay lập tức hoành ngang trên cổ hắn, lưỡi đao sắc bén in rõ diễn cảm hoảng hốt trên khuôn mặt của hắn.
 
Mọi thứ phát sinh trước mắt chẳng qua chỉ là trong một cái sát na mà thôi. Thế nên Triệu Thiên Bá cùng đám đàn em của hắn cũng không kịp nhìn thấy. Bất quá...Tô San lại nhìn thấy, cảnh tượng quỷ dị này, đã khiến cho nàng theo bản năng trợn tròn hai mắt lên. Theo sau, nàng còn chưa kịp xác minh là ảo giác, hay là sự thật, thì đầu óc đã choáng váng trực tiếp rơi vào trong cơn hôn mê...
 
- Mày...mày muốn làm gì?
 
Cùng lúc đó, bị Trần Phàm kéo nhào vào trong lòng, cảm giác được chân khí lạnh lẽo của thanh chủy thủ nằm ngang trên cổ mình, Triệu Hoành hoảng sợ la toáng lên.
 
Bất thình lình xuất hiện tiếng la hét chói tai, khiến cho Triệu Thiên Bá đang muốn ấn nút chuyển máy, theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném về phía Triệu Hoành. Theo sau, sắc mặt của hắn đại biến, nhanh chóng rút khẩu súng lục ra, quát:
 
- Tiểu động loại, mau buông nó ra.
 
Ngay sau đó, trong nhà xưởng bỏ hoang, đám đàn em của Triệu Thiên Bá cũng sôi nổi móc súng lục ra, họng súng đều nhắm thẳng về phía Trần Phàm.
 
- Tao dám cam đoan, trước khi chúng mày kịp nổ súng, tao liền có thể giết chết hắn những mười lần, không tin, chúng mày hãy bóp cò thử xem. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Trần Phàm ghì chặt thanh chủy thủ, híp mắt, liếm vết máu trên khóe miệng, dùng thanh âm khàn khàn nói. Đồng thời khi nói chuyện, bàn tay phải đang cầm thanh chủy thủ khẽ rung lên, trên cổ Triệu Hoành lập tức xuất hiện một cái vết thương nhỏ xíu, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra. Cùng lúc này, cánh tay trái đang nhàn rỗi, giống như làm ảo thuật bình thường, thoải mái giải khai dây thừng quấn trên người Sở Qua ra.
 
- Đừng nổ súng...đừng nổ súng...hắn...
 
Triệu Thiên Ba phẫn nộ gầm lên một tiếng, ra hiệu cho đám đàn em không được nổ súng. Sau đó dùng ánh mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm nói:
 
- Tiểu động loại, nếu mày dám động tới nó, thì tao sẽ giết chết cả nhà mày.
 
- Sở Qua, mau đưa San San về phía bên trái tôi.
 
Trần Phàm chẳng thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Triệu Thiên Bá, mà trầm giọng hướng Sở Qua phân phó. Chờ sau khi Sở Qua đem Tô San nâng đỡ về phía bên tay trái mình xong, một tay ôm lấy Tô San, một tay gia tăng thêm lực lượng, vết đao trên cổ Triệu Hoành càng khắc sâu xuống, máu tươi nháy mắt trào ra, nhuốm đỏ lưỡi đao:
 
- Mày có giết được cả nhà tao hay không thì tao không biết. Tao chỉ cần biết, nếu mày còn dám nói thêm một câu vô nghĩa, hắn lập tức sẽ biến thành tử thi.
 
- Anh, mau cứu em, cứu em.
 
Cơn đau nhức thấu tận xương tủy, khiến cho Triệu Hoành sợ tới mức tiểu luôn ra quần, đồng thời cũng hoảng hốt gầm lên, thân hình một chút cử động nhỏ cũng không dám ngo ngoe, rất sợ thanh chủy thủ sẽ khứa sâu vào, trực tiếp cắt đứt yết hầu của hắn.
 
- Lùi ra phía sau.
 
Trần Phàm liếm môi, thần sắc bình tĩnh nói:
 
- Ba giây thời gian, ba giây thời gian sau, người nào còn không lùi về phía sau, tao liền giết hắn.
 
- Lùi về phía sau...mau lùi về phía sau...
 
Chứng kiến ánh mắt băng sương vô tình của Trần Phàm, Triệu Thiên Bá thừa hiểu, Trần Phàm tuyệt đối có cam đảm giết chết Triệu Hoành, cho nên hắn lập tức kinh hoảng giận dữ rống lên.
 
Trong nhà xưởng bỏ hoang, đám đàn em của Triệu Thiên Bá vừa nghe thấy mệnh lệnh, liền sôi nổi lùi về phương hướng của Triệu Thiên Bá.
 
- Tốt lắm, đều đứng im ở đấy không được cử động, và buông súng xuống...
 
Trần Phàm dùng ngữ điệu thong thả nói, phối hợp cùng diễn cảm bình tĩnh trên khuôn mặt, ở dưới ánh đèn lúc này trông hắn thực vô cùng quỷ dị.
 
Lần này Triệu Thiên Bá đã thông minh hơn, không chờ Trần Phàm phải lên tiếng lần nữa, đã vội vàng ra lệnh:
 
- đều buông súng xuống hết đi.
 
Nhất thời bên trong căn nhà xưởng bỏ hoang, đám đàn em của Triệu Thiên Bá đều ném súng xuống trên mặt đất. Còn Trần Phàm thì dùng một tay gác chủy thủ ngang cổ Triệu Hoành, một tay ôm lấy Tô San, mang theo Sở Qua chậm rãi lùi về phía sau, tiến ra ngoài nhà xưởng.
 
Chứng kiến Trần Phàm lùi ra phía sau, Triệu Thiên Bá trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám lao tới phía trước, sợ Trần Phàm kích động sẽ trực tiệp khứa đứt yết hầu của Triệu Hoành, mà chiếc điện thoại di động trong tay hắn, lúc này cũng đang không ngừng réo chuông. Khẽ cắn răng, Triệu Thiên Bá chuyển tiếp liên lạc, trong ống nghe lập tức truyền ra thanh âm bất mãn của Tiết Cường:
 
- Như thế nào không chịu nghe máy?
 
- Tiết...thiếu...gia!
 
Vừa nghe được thanh âm tức giận trong ngữ khí của Tiết Cường, cả người Triệu Thiên Bá chấn động, theo sau liền dùng ngữ khí căm phẫn nói:
 
- Gã tiểu động loại kia đang dùng chủy thủ khống chế Tiểu Hoành, cho nên tôi không có thời gian đón máy nghe.
 
- Khống chế Tiểu Hoành ư?
 
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Cường ngẩn ra:
 
- Sao lại như thế?
 
- Gã tiểu động loại tên Trần Phàm kia, đã thừa dịp Tiểu Hoành không chú ý, liền dùng đao gác trên cổ Tiểu Hoành...
 
Triệu Thiên Bá ngữ khí lộn xộn giải thích nói.
 
- Phế vật!
 
Tiết Cường nhất thời phát hỏa:
 
- Còn Sở Qua đâu rồi?
 
- Đang cùng ở chung một chỗ với tên kia.
 
Triệu Thiên Bá nói dứt lời, thì đã trông thấy Trần Phàm lùi tới cổng nhà xưởng rồi.
 
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Cường vừa nghe được lời giải thích của Triệu Thiên Bá xong, nguyên bản tâm tình đang vui sướng lập tức té nhào, theo sau mới dùng ngữ khí băng sương nói: 'Triệu Thiên Bá, tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, nhất định phải bắt cho được Sở Qua, nếu không tôi sẽ trừ khử anh.
 
Lời cảnh cáo của Tiết Cường, Triệu Thiên Bá dường như không có nghe thấy, tâm tư của hắn lúc này căn bản là đã hoàn toàn đặt ở trên người Trần Phàm.
 
'Triệu Thiên Bá, anh có nghe thấy không?
 
- Mau đuổi theo, tuyệt đối không được để cho hắn chạy thoát.
 
Không thèm quản đến Tiết Cường, mắt thấy Trần Phàm muốn thoát ra ngoài nhà xưởng, Triệu Thiên Bá đỏ hồng mắt quát. Sau khi rống xong, Triệu Thiên Bá tựa hồ mới ý thức được chuyện tình mình đã lãnh đạm Tiết Cường, vì thế liền nhanh chóng giải thích:
 
- Đúng rồi...Xin lỗi Tiết thiếu gia, là tôi đang lo lắng cho tính mạng của thằng em tôi. Bây giờ tôi sẽ phái người bám theo ngay lập tức.
 
Nói xong, Triệu Thiên Bá trực tiếp cúp máy, dẫn theo đám đàn em chạy ra ngoài hướng nhà xưởng. Bên ngoài nhà xưởng, lúc này Trần Phàm đã bước tới bên cạnh một chiếc xe hơi, còn quên chưa tắt động cơ. Mau chóng mở cửa xe ra, cẩn thận đem Tô San ném vào ghế ngồi phía sau, Trần Phàm liền nhìn Sở Qua nói:
 
- Lên xe mau.
 
Sở Qua không nói hai lời, lập tức nhảy vào trong xe, đóng cửa vào. Cùng lúc này, Trần Phàm đã ném Triệu Hoành sang bên vị trí tay lái phụ, cũng lao vào trong xe, nhanh chóng khởi động máy.
 
Thanh âm khởi động xe hơi, đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong màn đêm, tiếng động cơ gầm rút, nháy mắt lao thẳng về phía trước. Nguyên bản đang bị dọa tới mức tè ra quần, Triệu Hoành bởi vì chiếc xe khởi động đột ngột, cho nên đầu của hắn đã ngã dúi về phía trước.
 
Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn hồi phục tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, dư quang theo khóe mắt trông thấy Trần Phàm giống như sát thần bình thường, theo bản năng muốn mở cửa xe nhảy ra bên ngoài.
 
Phía sau, có hơn mười chiếc xe hơi đang khởi động chạy theo, ánh đèn pha chói mắt chiếu sáng bừng màn đêm. Trần Phàm cũng nhanh tay đè Triệu Hoành xuống ghế ngồi.
 
'Trần Phàm mày buông tao ra, mày là cái thứ tiểu động loại, nếu mày dám động vào một sợi tóc của tao, anh trai tao nhất định sẽ giết chết mày.
 
Vừa bị Trần Phàm đè xuống ghế, Triệu Hoành cố gắng giãy giụa, nhưng không sinh ra một chút tác dụng nào, trong cơn sợ hãi mãnh liệt, hắn chỉ biết gầm lên loạn xạ.
 
- Ngày hôm nay không ai có thể cứu được chúng mày.
 
Trần Phàm liếm vết máu dính trên khóe miệng, diễn cảm bình thản nói:
 
- Tao sẽ cho bọn chúng vào trong hũ tro cốt mà sám hối những ngày còn lại. Còn mày...mày sẽ cảm nhận được cái gì mới chân chính gọi là sợ hãi. Nhớ kĩ, là cái loại cảm giác sợ hãi khiến cho mày sống không bằng chết.
 
Dứt lời, Trần Phàm xoay sống đao, trực tiếp chém vào sau gáy Triệu Hoành, lực đạo không chế vừa đủ, khiến cho Triệu Hoành lập tức hôn mê bất tỉnh đi.
 
Khẽ nheo mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, trông thấy đoàn xe đuổi theo phía sau. Trần Phàm trực tiếp đem chân ga nhấn mạnh xuống, dùng thanh âm khàn khàn nói:
 
- Các ngươi một người cũng không thể thiếu. Ta sẽ trở lại rất nhanh thôi, rất nhanh thôi...
 

Bình luận





Chi tiết truyện