chương 395/ 848

Ở Giang Tô, Tô Châu xưa nay luôn là một thành phố đặc thù, bình thường những vị trí nắm giữ thực quyền, đều là do ban thường vụ Tỉnh ủy phái người xuống kiêm nhiệm. Mà trước kia, những người nắm giữ thực quyền ở Tô Châu, sau khi đã lập đủ chiến tích xong, đều trực tiếp thăng lên cấp Chính tỉnh, chưởng quản nhất phương.
 
Riêng Trần Phi xem như là một cái ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Hắn không phải cán bộ trong ban thường vụ của Tỉnh ủy, mà là từ phía dưới thăng cấp lên.
 
Theo ý nào đó mà nói, chỉ cần Trần Phi rèn luyện ở Tô Châu hai năm thời gian, thành tích đủ dày, sẽ điều lên ban thường vụ Tỉnh ủy, giành lấy chức cán bộ cấp Phó tỉnh, đã là chuyện tình chắc như ván đóng thuyền rồi.
 
Bất quá, thân phận và bối cảnh của Trần Phi không giống người bình thường, nên không đi theo đường lối của người bình thường. Sau hội nghị trong tháng ba kết thúc, cấp trên sẽ ra quyết định thăng hắn lên làm cán bộ cấp Phó tỉnh. Nhưng không phải đứng ở Tô Châu nữa, mà là đến Đông Hải làm phó chủ tịch, đồng thời cũng gắn thêm cái mác thường trực...Phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Hải. (Đông Hải là Thượng Hải, thành phố trực thuộc trung ương. Tô châu chỉ là thành phố trực thuộc tỉnh Giang Tô mà thôi.)
 
 
Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người xem ra, chỉ cần Trần Phi không gây nên sai lầm quá lớn, thì cán bộ cấp tỉnh, tuyệt đối không phải là nấc thang cuối cùng trong con đường làm quan của hắn!
 
Sau ngày đưa tiễn Trần lão thái gia, Trần Phi liền hung hăng quay về Tô Châu, bàn giao thủ tục công tác xong. Sau đó một mình chạy đến văn phòng Thành ủy Đông Hải đưa tin.
 
Trong văn phòng Thành ủy Đông Hải...
 
Trần Phi ngồi trên ghế làm việc, miệng ngậm một điếu thuốc lá, diễn cảm thích ý hút thuốc.
 
- Cộc...cộc...
 
 Đột nhiên bên ngoài của vang lên tiếng gõ rất nhỏ.
 
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Phi trong lòng vừa động, thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, dập tắt điếu thuốc, trầm giọng nói:
 
- Mời vào.
 
- Két...
 
 Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra, thân ảnh của Hoàng Chí Văn xuất hiện ở ngay trước cửa.
 
Hoàng Chí Văn?
 
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn, đôi con ngươi trong mắt Trần Phi cấp tốc co rút lại, đồng thời cũng bày ra thần tình mỉm cười, đứng lên nghênh đón.
 
- Tiểu Phi, đúng là áy náy quá. Nguyên bản cậu mới đến Đông Hải, tối hôm qua đáng lẽ tôi phải mở tiệc tẩy trần cho khách đến từ phương xa. Nhưng tối hôm qua quá mức bận rộn nên vô pháp nghênh đón. Lão đệ xem lúc nào có thời gian, thì hãy báo cho lão ca một tiếng trước nhé?
 
 Hoàng Chí Văn vừa bước vào phòng, liền áy náy giải thích nói.
 
Đối mặt với hành vi lôi kéo của Hoàng Chí Văn, Trần Phi cũng không thèm quan tâm nhiều lắm. Trực tiếp bày ra hình dáng tươi cười sáng lạn:
 
- Hoàng ca nói gì thế, Tiểu Phi mới đến còn rất nhiều chuyện ngày sau cần phải học hói từ Hoàng lão ca. Muốn dùng cơm, tất nhiên là Tiểu Phi phải mời Hoàng lão ca rồi.
 
Khi nói những lời này, hai người đều nhìn nhau cười, trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng muốn giành lấy.
 
Theo sau, hai người vừa ngồi xuống, Hoàng Chí Văn đã dẫn đầu phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
 
- Tiểu Phi, nói vậy chuyện tình buổi tối ngày hôm qua, cậu cũng biết rồi đúng không?
 
- À, chuyện này, làm cho tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Không nghĩ ra, ở trong nhà họ Trần chúng ta lại sinh ra cái thứ hỗn đản này.
 
 Trần Phi giả vờ hồ đồ nói:
 
- Hoàng ca, bây giờ tình huống thế nào rồi?
 
- Em họ cậu đã giết chết mấy người liền, tình tiết phạm tội quá mức nghiêm trọng, sau khi bị bắt giam, trước mắt vẫn phải giữ bí mật, đợi thẩm vấn xong mới tiến hành xét xử.
 
 Biết rõ mối quan hệ giữa Trần Phi cùng Trần Phàm. Nên Hoàng Chí Văn không có chút bận tâm, hành vãn gãy gọn nói:
 
- Tiểu Phi. Trần chủ tịch đối với chuyện này có ý kiến gì hay không?
 
Hoàng Chí Văn vừa thốt ra lời này, Trần Phi xem như đã minh bạch rồi...Hôm nay Hoàng Chí Văn đến đây là muốn thăm dò phong thanh ở phía trên.
 
- Hoàng ca, lời này anh nói không đúng rồi.
 
 Trần Phi cố tình bày ra thần sắc nghiêm trang, diễn cảm cứng rắn:
 
- Khi lão thái gia còn sống, đã thường xuyên dạy đám con cháu chúng tôi. Tuy rằng thân phận không phải bình thường, nhưng ngàn vạn lần không được làm những chuyện tình vi phạm pháp luật. Trần Phàm đã không nghe theo tổ huấn, vậy thái độ của ông nội tôi không cần nói cũng hiểu.
 
- Tiểu Phi, là lão ca này hồ đồ, hôm nào đi ăn cơm, tôi sẽ chịu phạt ba chén đầu tiên.
 
 Hoàng Chí Văn trầm ngâm, sau đó mỉm cười đứng lên nói:
 
- Lão ca này không quấy rầy cậu nữa, sau này vô luận trên phương diện công tác hay là sinh hoạt cá nhân, có chỗ nào cần dùng, thì cứ lên tiếng.
 
- Hảo.
 
 Trần Phi ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy:
 
- Hoàng ca đi thong thả.
 
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn rời đi, Trần Phi một lần nữa ngồi xuống ghế, rút thuốc ra châm lửa như có suy nghĩ. Theo sau mới lấy máy di động ra, bấm số của Trần Vĩnh Thụy.
 
Sau mười giây đồng hồ, điện thoại mới chuyền liên lạc, trong ống nghe truyền ra thanh âm sang sảng của Trần Vĩnh Thụy:
 
- Tiểu Phi à, hoàn cảnh công tác mới thế nào rồi?
 
- Ổn thỏa, cha!
 
 Trần Phi cười đáp.
 
- Tiểu Phi, con gọi điện cho cha là muốn hỏi thăm tin tức về Trần Phàm sao?
 
 Trần Vĩnh Thụy cười hỏi.
 
Lúc trước. Trần Phi muốn ứng phó với Hoàng Chí Văn, nên đã phỏng đoán rằng Trần Kiến Quốc sẽ không ra mặt bảo vệ cho Trần Phàm. Hiện giờ Trần Vĩnh Thụy chủ động nhắc tới, nên cũng không dám giấu giếm:
 
- Dạ, cha, chuyện này bên phía ông nội có cách nhìn gì không?
 
- Còn ý kiến gì nữa?
 
 Trần Vĩnh Thụy cười lạnh:
 
- Cái thứ hỗn trướng không biết trời cao đất dày, làm liên lụy đến người trong Trần gia không nói, lại dám ở trước mặt bao nhiêu quan chức, phun ra ngoan thoại uy hiếp ông của con như vậy. Con thử nghĩ xem, ông nội con làm sao xuống thang nổi đây? Lần này ông nội con làm sao sẽ đứng ra bảo vệ cho hắn đây?
 
- Đúng thế!
 
 Trần Phi mừng rỡ, tuy rằng lí trí nói cho hắn biết, hơn phân nửa sẽ là kết quả này. Nhưng dù sao Trần lão thái gia vừa mất không bao lâu, nếu bình thường, Trần Kiến Quốc sẽ phải ra mặt chiếu cố, có thể sẽ lưu lại một mạng của Trần Phàm.
 
- Trương bộ trưởng đã tìm ông nội của con hỏi thăm về chuyện này rồi. Thái độ của ông nội mười phần rõ ràng, thông báo cho Tàng bộ trưởng biết, hết thảy đều dựa theo thủ tục bình thường.
 
 Trần Vĩnh Thụy thần tình sáng lạn cười nói:
 
- Ngoài ra, tuy rằng lần này Yến gia không ném đá xuống giếng. Nhưng lão cáo già Tiết Hồ sẽ muốn liều mạng, phỏng chừng hắn sẽ vận dùng mối quan hệ bạch đạo, liều mạng báo thù thay cho đứa con trai của hắn. Thế nên. Trần Phàm không chết là không có khả năng đâu.
 
- Xem ra lần này Trần Phàm không tránh nổi kiếp nạn rồi.
 
 Trần Phi trong lòng sảng khoái vô cùng, âm thầm khen thưởng chính mình lúc trước đã đem tin tức báo cho Tiết Cường, quả nhiên là quyết định sáng suốt.
 
Thế nhưng lúc này Trần Vĩnh Thụy đã chỉnh sắc nói:
 
- Tiểu Phi à, con không cần quan tâm đến chuyện này thêm nữa. Đem tâm tư quản lí chính sự, Đông Hải không thể so sánh với những nơi khác. Thế lực các huyện giao tranh nhau không nói, mà trước mắt ta còn nghe Hoàng Chí Văn đã gắn mác của Yến gia, con phải cẩn thận đó.
 
- Coi như gắn thêm mác Yến gia, thì hắn vẫn chỉ là chó săn bù nhìn mà thôi.
 
 Trần Phi không cho là đúng nói:
 
- Cha yên tâm, con tự biết chừng mực.
 
- Con hiểu rõ điểm này thì được rồi. Tốt lắm, ta cúp máy đây, một lát nữa còn phải đi họp.
 
 Trần Vĩnh Thụy nói xong liền cúp máy.
 
Nghe thấy tiếng "đô đô" truyền ra, Trần Phi khẽ mỉm cười, cảm giác như chỉ hận không thể mở toang của phòng ra, mà cười to ba tiếng ah!
 
Đúng như trong sở liệu của Trần Vĩnh Thụy, sau khi ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Trần Chiến chẳng quản mặt mũi, đã nhanh chóng vận dụng mối quan hệ lâu năm của mình.
 
Thân là bộ trưởng Bộ Công An, Trương Thự Quang năm xưa cũng từng tham gia chiến tranh, sau đó từ quân đội chuyển nghề, bước vào cảnh giới, từng bước đi lên tới cương vị như ngày hôm nay.
 
Tuy rằng thân ở trên địa vị cao, nhưng đối với Trần Chiến, thành viên bị "thất sủng" bên trong Trần gia này, Trương Thự Quang lại không hề lãnh đạm chút nào.
 
Ở trong lòng hắn, Trần Chiến, vĩnh viễn là một thanh quân đao giống như năm xưa ở trên chiến trường. Một người đáng để kết giao làm bằng hữu chân chính!
 
- Chiến ca, nhiều năm qua như vậy, anh chưa từng tìm đám huynh đệ chúng tôi nhờ vả chuyện gì. Tương phản ở thời gian chúng tôi tiến bước, anh đều trợ giúp chúng tôi rất nhiều.
 
 Ngồi ở phía đối diện Trần Chiến, Trương Thự Quang biểu tình cảm khái nói:
 
- Hiện giờ, anh xuất đầu tìm tôi, Thự Quang thực lòng rất cảm động!
 
- Thự Quang, chuyện năm xưa không nhắc tới cũng thế, mục đích tôi tìm anh, anh hẳn cũng rõ ràng. Tôi không muốn lòng vòng cho tốn thời gian, tôi chỉ muốn hói anh một câu, anh có bảo trụ được tánh mạng cho Tiểu Phàm hay không?
 
 Trần Chiến diễn cảm ngưng trọng, ngữ khí nghiêm túc, không hề có ý che giấu chút nào.
 
- Không thể.
 
 Trương Thự Quang đồng dạng cũng rất rõ ràng, cấp cho Trần Chiến một câu trả lời thuyết phục.
 
Vừa nghe Trương Thự Quang nói như thế. Trần Chiến miễn cưỡng mỉm cười nói:
 
- Nếu như không được, thì anh cũng đâu cần thẳng thắn như vậy.
 
Trương Thự Quang trong lòng khẽ run lên, muốn mở miệng giải thích, nhưng thủy chung vẫn không sao thốt được ra lời.
 
Đối với hắn mà nói, sở dĩ hắn từ chối Trần Chiến cũng không phải bởi vì không nhìn vào ân tình năm xưa. Tương phản, chính bởi vì nhìn vào ân tình năm xưa nên mới trả lời thẳng thắn như vậy.
 
Trầm ngâm một lúc sau, Trương Thự Quang mới rút thuốc lá mời Trần Chiến, sau đó châm lửa, hung hăng rít mấy khỏi:
 
- Chiến ca, anh biết con người tôi không thích già mồm cãi láo, những chuyện vô nghĩa tôi sẽ không nhiều lời. Chuyện của Tiểu Phàm quan trọng nhất là ở hai điểm, hắn giết chết Tiết Cường của Tiết gia. Thứ hai là do Trần chủ tịch đã bày tỏ thái độ rõ ràng, cần phải giải quyết thẳng tay chuyện này để làm gương. Cho nên cá nhân tôi nghĩ rằng, đám huynh đệ năm xưa của chúng ta rất khó cứu nổi Tiểu Phàm, về phần dùng đến mối quan hệ của Trần gia, thì may ra...
 
Trương Thự Quang không nói hết lời, nhưng ý tứ đã phi thường rõ ràng.
 
- Tôi hiểu rồi.
 
 Trần Chiến hai chân mày gắt gao nhíu vào nhau.
 
- Chiến ca, theo ý tôi thì biện pháp duy nhất trước mắt là anh nên đi tìm mấy vị thủ trưởng trong quân đội. Xem có mời bọn hắn ra mặt được hay không? Mấy người kia phần lớn đều chịu qua ân tình của lão thủ trưởng, cũng biết Tiểu Phàm là đứa chắt mà lão thủ trưởng yêu quý nhất. Ngoài ra, năm xưa Tiểu Phàm gia nhập Long Nha, tuy rằng không phải do quân đội quản lí, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu. Bọn họ nhiều ít vẫn là không muốn nhìn thấy thành viên Long Nha đầu tiên trong ba mươi năm nay bị chết đi như vậy đâu.
 
 Trương Thự Quang lí trí nói:
 
- Nếu tập thể những người này ra mặt, coi như Tiết Hồ muốn liều mạng cũng là vô dụng!
 
- Ưm.
 
 Trần Chiến ứng thanh xong, liền dập tắt điếu thuốc, liếc mắt nhìn Trương Thự Quang gật đầu một cái. Sau đó xoay người rời đi.
 
Đưa Trần Chiến ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng khúm núm của Trần Chiến, trong lòng Trương Thự Quang run rẩy không thôi.
 
Hắn biết, người đàn ông năm xưa được xung là quân đao, đời này chỉ từng khom lưng qua hai lần mà thôi.
 
Lần đầu tiên, không phải ở trên chiến trường, mà là thời gian vợ hắn mắc bệnh, hắn đã cúi mình buông tha hết thẩy sự nghiệp. Cam tâm ở nhà chăm sóc người mình thương yêu, suốt hai mươi năm qua đều như một ngày.
 
Đây chính là lần thứ hai.
 
Vì con trai, mà Trần Chiến đã phải khom tấm lưng kiêu ngạo xuống...!
 

Bình luận





Chi tiết truyện