chương 407/ 848

Sáu bảy quan chức lãnh đạo cấp tỉnh, năm vị tướng quân và mấy chục thương nhân triệu phú.
 
Tổ hợp này còn chưa đủ rung động hay sao?
 
Phi thường rung động!
 
Bầu không khí trong hội trường nháy mắt rơi vào chết lặng, tất cả khách nhân đều đem ánh mắt quăng ném về phía đoàn người Tô Thanh Hải.
 
Nhất là nhóm quan chức lấy Trần Phi dẫn đầu, cả đám giống như đang nhìn thấy quỷ giữa ban ngày bình thường.
 
Choáng váng!
 
Tất cả đều choáng váng!
 
Không riêng gì bọn hắn, trên đài chủ tịch, Hoàng Chí Văn cùng ba vị phó chủ tịch của ba tỉnh có nền kinh tế phát triển nhất vùng Đông Bắc cũng đều choáng váng tinh thần.
 
Bọn hắn không dám tin cũng vô pháp thừa nhận, ở trong buổi dạ hội tối hôm nay, sẽ xuất hiện nhiều nhân vật lãnh đạo cấp cao như thế này. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Không riêng gì quan khách giới chính trường, mà ngay cả khu vực thương nhân và Trần Phàm cũng đều giật mình. Hắn ngơ ngác nhìn Tô Thanh Hải dẫn theo đoàn người Viên Binh đi về phía này, nhịp hô hấp đã lắng đọng xuống.
 
- Tiểu tử, còn nhớ rõ những gì tôi đã nói với cậu, buổi tối hôm nay sẽ có niềm vui lớn hay không?
 
 Bên cạnh Trần Phàm. Tần An trong lòng cũng dâng lên một cỗ xúc động, hắn tất loa phóng thanh trên bàn đi, mỉm cười nói:
 
- Niềm vui này có đủ rung động không?
 
Trần Phàm không trả lời, mà toàn thân run rẩy đứng lên, bước về phía Tô Thanh Hải nghênh đón:
 
- Tô thúc...
 
- Tiểu Phàm, chuyện này không liên quan đến ta, là bọn họ tự nguyện tổ chức đến đây.
 
 Tô Thanh Hải cười nhạt một tiếng, sau đó nói:
 
- Những người phía sau ta đều là chiến hữu sinh tử của cha con. Tánh mạng của chúng ta đều là do năm xưa cha con cứu về. Bọn hắn nói, con trai của Trần Chiến, chính là con của mọi người trong binh đoàn năm xưa.
 
Bên tai vang lên những lời này của Tô Thanh Hải, dù là Trần Phàm có trái tim kiên cường sắt thép, thì cũng cảm động rối tinh rối mù. Đôi mắt phiếm hồng không nói, toàn thân còn không ngừng run rẩy. Mà Hoàng Chí Văn ngồi bên cạnh Trần Phàm, nghe thấy Tô Thanh Hải nói những lời này, thì cũng giống như bị Diêm Vương Gia tuyên án tử hình bình thường, cả người thất hồn lạc phách, ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích.
 
Không riêng gì Hoàng Chí Văn mà ba vị phó chủ tịch của ba tỉnh thành, nhìn thấy đoàn người Viên Binh, thì trong lòng cũng chấn kinh không nhỏ, khỏa tâm can đang nghẹn trong cổ họng như muốn bắn ra ngoài.
 
Trong đó, lấy Mã Chí Cường, phó chủ tịch thường trực tinh Quảng Đông là biểu hiện rõ ràng nhất. Dù sao, Quảng Đông cũng chính là đại bản doanh của Thanh Bang...
 
Trên đài chủ tịch, bốn người Hoàng Chí Văn đang hoảng hốt, thì bên dưới, lấy Trần Phi làm đại biểu cho nhóm quan chức lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu!
 
Nhất là Trần Phi.
 
Hắn không thể chấp nhận, Trần Phàm sau khi bị đuổi ra khỏi Trần gia, ở trong khoảng thời gian ngắn, mà lại tìm được chỗ dựa mới vững chắc như thế này.
 
Bản thân hắn hiểu, lấy nhóm người có Viên Binh dẫn đầu này, bên trong đó ẩn chứa bao nhiêu năng lực khủng bố. Khủng bố đến mức, có thể dám vỗ tay gọi nhịp với bất kì một cỗ thế lực nào.
 
Dùng câu nói của Trần Chiến, nếu như nhóm người này nổi giận, muốn phóng tay làm liều, thì ngay cả khi đối mặt với thế lực cường đại như Yến gia, cũng có thể tạo ra cục diện ngang bằng.
 
Năng lực của tập đoàn Cao Tường quả nhiên là khủng bố!
 
Cùng nhóm quan chức nhà nước kinh ngạc biểu hiện bất đồng. Nhưng nhóm kình ngư ở thương giới, trong lòng đều tuôn ra một cái ý niệm như thế này.
 
Cùng lúc đó, ở khu vực phóng viên. Đám phóng viên của các tòa soạn báo, lúc này mới khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. cả đám như gà chọi say máu, hai tay run rẩy giơ máy ảnh lên chụp hình. Nhất thời, trong hội trường đã loang loáng lên ánh đèn phi thường chói mắt.
 
Trên đài chủ tịch, ngay cả Tô Thanh Hải ở bên trong, đoàn người Viên Binh không hề quan tâm đến chuyện bị nhóm phóng viên chụp ảnh.
 
- Tiểu Phàm, để ta giới thiệu cho con.
 
 Tô Thanh Hải vươn tay đè xuống bả vai Trần Phàm, mỉm cười nói:
 
- Vị này chính là Viên thúc thúc.
 
- Vị này là...
 
- Thanh Hải, tạm thời ông không cần làm người trung gian cho tôi. Chẳng lẽ ông đã quên mất chuyện tình xảy ra ở Vân Nam hay sao? Tôi và Tiểu Phàm đã gặp nhau trước rồi.
 
 Trương Thự Quang mỉm cười bước đến gần bên cạnh Trần Phàm, nhìn Trần Phàm gật đầu nói.
 
- Tiểu Phàm, ta là Đổng thúc thúc, ngày cháu đầy tháng, ta cũng đến uống qua rượu mừng.
 
 Đổng Đại Chí đồng dạng cũng bước tới, tự mình giới thiệu.
 
Thấy một màn này, Tô Thanh Hải dở khóc dở cười, nhưng cũng tùy tiện để cho mấy huynh đệ, tự mình giới thiệu. Sau khi chào hỏi qua loa xong, Trần Phàm đều hướng mỗi người hô một tiếng thúc thúc, còn đám người Viên Binh thì đều thân thiết vỗ vai Trần Phàm.
 
Cảnh tượng này, đều bị mỗi khách nhân trong hội trường tận mắt chứng kiến. Và khán giả ngồi trước màn hình TV đều rõ ràng nhìn vào trong mắt.
 
Cả quá trình duy trì mất khoảng năm phút đồng hồ!
 
- Được rồi. Thanh Hải. Tiểu Phàm, chúng ta sẽ không tranh giành làm nhân vật chính của buổi tối hôm nay nữa đâu.
 
 Mắt thấy Trần Phàm cùng mấy người đã giới thiệu xong, Viên Binh mỉm cười nói:
 
- Chúng ta đi xuống trước, cháu bắt đầu tiến hành buổi tiệc đi.
 
Nói xong, lấy Viên Binh cầm đầu, mọi người trong binh đoàn 368 năm xưa, không quản tới Hoàng Chí Văn diễn cảm đang xám ngoét như tro tàn, cũng không có bao nhiêu tâm tư để ý tới Mã Chí Cường cùng hai gã phó chủ tịch tỉnh khác, trực tiếp bước xuống đài chủ tịch, đi tới hàng ghế khu vực dành cho nhóm quan chức nhà nước.
 
Nhìn thấy đoàn người Viên Binh đi tới, mấy tay quan chức đang ngồi ở phía trước, trừ bỏ Trần Phi ra, những người khác tuy không hẹn mà đều đứng lên chuyển xuống phía sau, nhường chỗ cho đoàn người Viên Binh.
 
Còn Trần Phi đang rơi vào trong nỗi khiếp sợ cùng hoảng hốt, vừa nhìn thấy đoàn người đi tới, thì thân mình không khỏi run rẩy lên. Hắn gian nan đứng dậy muốn rời đi, nhưng dưới chân như đeo đá tảng bình thường, vô pháp xê dịch nửa bước.
 
Đối với hành động nhường ghế của nhóm quan chức nhà nước, đoàn người Viên Binh không mấy quan tâm, mà trực tiếp theo thứ tự ngồi xuống. Trong đó, khi Viên Binh đi qua người Trần Phi, thì cười lạnh nói:
 
- Ủa, đây không phải là Trần phó chủ tịch hay sao?
 
- Viên...Viên thúc thúc...
 
 Trần Phi cả người vô lực, diễn cảm khó coi, thấp giọng nói.
 
Hắn đối với Viên Binh cũng không xa lạ bao nhiêu. Viên Binh thân là trung tướng, mỗi năm đều theo đoàn người của Bộ tổng tham mưu đến chúc tết Trần Kiến Quốc.
 
- Thúc thúc?
 
 Viên Binh khẽ nói một tiếng, sau đó thoáng nhìn chung quanh, quay sang nhìn những người khác hỏi:
 
- Trong các ông ai là thúc thúc của Trần phó chủ tịch vậy hả? Ai da, có đứa cháu tiền đồ rộng lượng như thế này mà không thông báo cho anh em khác biết một tiếng, đúng là không hiểu đạo lý gì hết.
 
- Lão Viên, hắn kêu ông bằng thúc thúc đó mà.
 
 Mọi người trong binh đoàn 368 đều cười lạnh. Trong đó riêng Đổng Đại Chí thân hình béo mập là phụ họa nói.
 
- ủa, anh đang gọi tôi hả?
 
 Viên Binh già ngu nhìn Trần Phi hỏi.
 
Trần Phi diễn cảm trắng bệch, toàn thân run rẩy không biết phải trả lời như thế nào.
 
- Nga, ta nhớ ra rồi.
 
 Viên Binh cười lạnh nói:
 
- Anh dường như là anh họ của Tiểu Phàm, kêu ta bằng thúc thúc cũng là hợp tình hợp lý đó nhỉ.
 
- Lão Viên à, ông quà đúng là già rồi nên hồ đồ! Tiểu Phàm đã không còn là em họ của hắn nữa rồi.
 
 Đổng Đại Chí vẫn phối hợp diễn tấu.
 
- À đúng rồi, các ông nhìn xem, tôi quả nhiên là đã già mất rồi, trí nhớ cũng bắt đầu kém hơn ngày xưa rồi.
 
 Viên Binh vỗ trán nói:
 
- Vốn còn tưởng là anh họ của Tiểu Phàm, kêu ta một tiếng thúc thúc cũng là hợp tình. Nhưng hiện giờ anh và Tiểu Phàm không còn quan hệ. Như vậy giữa chúng ta có mối quan hệ hay sao?
 
Giữa chúng ta có mối quan hệ hay sao?
 
Những lời này như một bàn tay, yên lặng vả thẳng lên khuôn mặt của Trần Phi, nhưng cú tát này, so với bàn tay chân chính còn muốn vang dội hơn gấp mấy lần.
 
Cái tát này, đã trực tiếp đánh nát sự kiêu ngạo vốn có ở trong lòng của hắn.
 
Đối mặt với đám người Viên Binh. Trần Phi rất muốn tát trả.
 
Nhưng...hắn còn không dám.
 
Hắn toàn thân run rẩy theo ghế ngồi đứng lên, gian nan bước đi ra phía ngoài...Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy bầu không khí bên trong hội trường, so với dưới địa ngục còn muốn khó chịu hơn rất là nhiều.
 
- Như thế nào, còn muốn chạy sao? Đừng đi nữa, vừa rồi những người khác đã đi hết, mà anh không đi theo, hiện giờ muốn bỏ đi cũng không thể được nữa đâu.
 
 Đổng Đại Chí ở bên cạnh cười lạnh nói:
 
- Anh nhìn xem, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này đó. Anh vẫn là nên ngồi xuống đi thôi, tránh để bữa tiệc này bị ảnh hưởng tới.
 
Khóe mắt trên khuôn mặt của Trần Phi hung hăng nhảy dựng lên vài cái, hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Đổng Đại Chí.
 
- Ha ha làm sao? Muốn phản ứng ta ư? Ta nói với anh, nếu anh cảm thấy không thoải mái, có thể đi tìm cha anh, tìm ông nội của anh.
 
 Đổng Đại Chí chẳng mấy bận tâm khi nhìn thấy Trần Phi đang tức giận.
 
Khi hắn nói ra những lời này, đám người Viên Binh đều cười lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Phi giống như đang nói:
 
- Ngươi muốn chơi, chúng ta sẽ phụng bồi ngươi đến hết cuộc vui.
 
Cảm nhận được ánh mắt cương mãnh của đám người Viên Binh, khỏa kiêu ngạo trong nội tâm của Trần Phi vừa mới trào dâng lên đã hoàn toàn bị đập nát. Hắn toàn thân vô lực ngồi xuống, câm miệng như hến không dám nói câu nào.
 
Trên đài chủ tịch, Trần Phàm nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng cảm thán không thôi. Hắn hiểu rõ, hành động này của đoàn người Viên Binh, mà muốn báo thù giúp hắn, vì ngày trước hắn bị đá văng ra khỏi Trần gia.
 
Trần Phàm trong lòng sáng tỏ như gương, mà Hoàng Chí Văn đồng dạng cũng hiểu rõ ràng.
 
Khi chứng kiến thành viên trẻ tuổi ưu tú nhất trong Trần gia, đối mặt với đoàn người Viên Binh ngay cả rắm đều không dám phóng, thì trong lòng Hoàng Chí Văn không khỏi tự nhủ với chính mình:
 
- Nếu đoàn người Viên Binh muốn đối phó mình, mình sẽ phải làm sao bây giờ?
 
Vừa có suy nghĩ này, mồ hôi lạnh bắt đầu theo trên trán Hoàng Chí Văn túa ra. Giờ khắc này trong lòng của hắn đã tràn ngập một nỗi sợ hãi không tên.
 
Trông thấy Trần Phi ngồi xuống, bầu không khí trong hội trường rất nhanh cũng đã trở nên yên tĩnh hơn. Dương Viễn thân là CEO của tập đoàn Cao Tường, và cũng là người chủ trì trong bữa tiệc đêm nay, hắn đưa microphone đến trước người, bình tĩnh nói:
 
- Các vị lãnh đạo, các vị quan khách, cùng toàn thể phóng viên của các báo đài! Cảm ơn mọi người đã đến đây tham gia buổi lễ từ thiện của tập đoàn Cao Tường chúng tôi...
 
- Bành bạch...bành bạch...
 
Thanh âm của Dương Viên vừa ngừng, thì bên trong hội trường đã vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm nổ.
 
Sau tràng vỗ tay náo nhiệt, buổi lễ từ thiện đã chính thức bắt đầu...
 
Ở ngoài ngàn dặm, trong tòa lầu tướng quân ở quân khu Yên Kinh.
 
Trần Chiến và Tôn Ái Linh đang ngồi trước màn hình TV.
 
Khi thấy Trần Phàm và đoàn người Viên Binh bắt tay nhau chào hỏi ở trên màn hình, thì Tôn Ái Linh lệ rơi đầy mặt. Còn Trần Chiến hai mất cũng phiếm hồng, nhẹ nhàng nói:
 
- Tiểu Phàm, cha không cho con một tuổi thơ hạnh phúc, cũng chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Cái cha có thể cho con, cũng chỉ là mấy vị chiến hữu này thôi...
 
Vừa dứt lời, thì nước mắt trên khuôn mặt của người đàn ông được xưng là quân đao trên chiến trường, đã lặng lẽ rơi xuống.
 
Lần đầu tiên ông rơi lệ, là sau khi nghe được tin tức, vợ mình thân mắc trọng bệnh.
 
Lần thứ hai, là ngày Trần lão thái gia quy thiên.
 
Và hôm nay, là lần thứ ba!
 
Lần thứ ba trong suốt cuộc đời!
 

Bình luận





Chi tiết truyện