chương 629/ 848

Trong hai năm thời gian diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, mỗi một lần Trần Phàm hành động đều giữ bí mật thật cao, mỗi lần đều đeo mặt nạ, giấu diếm gương mặt thật.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân vị đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp về tài chính như Lý Thiên Thành chỉ biết người từng cứu họ chính là Đồ Tể, nhưng chưa từng nhìn thấy được khuôn mặt thật của hắn.
 
Bán đảo England run rẩy, đó là lần đầu tiên Trần Phàm vận dụng nhân tình trước kia.
 
Ngày nào đó, người thừa kế tương lai Guti Rohdes Wales của gia tộc Wales cường đại nhất toàn cầu cùng bộ trường ngoại giao Kaiser Anh quốc lại tới buổi lễ đính hôn của Dai Fu cùng Grimm, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm thông qua Kroff sắp xếp hết thảy.
 
Cũng chính là ở ngày hôm đó, Trần Phàm đã bại lộ khuôn mặt thật trước Guti, Kaiser, thánh nữ Monica cùng Silva.
 
Đồng dạng, kể cả Lý Thiên Thành bên trong, những phú hào từng thiếu nợ nhân tình của Trần Phàm lại không tham gia buổi lễ đính hôn giữa Dai Fu cùng Grimm đều thông qua chuyện phát sinh hôm đó đoán ra Trần Phàm là Đồ Tể.
 
Vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Trần Phàm, sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc, dựa theo yêu cầu của Trần Phàm. Guti liền gọi điện thoại cho những người từng được Trần Phàm cứu viện, dùng một loại ngữ khí kiên quyết yêu cầu bọn họ phải nghiêm khắc bảo thủ bí mật!
 
Bản thân là người thừa kế tương lai của gia tộc cường đại nhất toàn cầu, quyền uy của Guti không ai nghi ngờ, hơn nữa những vị phú hào kia cũng không phải người bình thường, sau khi được Guti dặn dò, cũng không ai để lộ ra tin tức về Trần Phàm.
 
Ở dưới tình hình này, mặc dù tổ chức Mị Ảnh có mạng lưới tình báo cường đại cũng không thể xác định được Trần Phàm có phải là Đồ Tể uy chấn thế giới ngầm năm đó hay không, chỉ có thể ôm lòng hoài nghi mà thôi!
 
Tổ chức Mị Ảnh của Ảnh Tử còn không thể xác định, đương nhiên Ảnh Tử cũng không hay biết.
 
Giờ này khắc này, Ảnh Tử từ trong miệng Long Nữ biết được Trần Phàm chính là Đồ Tể, nỗi khiếp sợ trong lòng liền có thể nghĩ ra!
 
Hắn không thể tin được, cũng không thể thừa nhận, hắn vẫn luôn cho rằng Trần Phàm yếu kém hơn hắn, lại chính là Đồ Tể bài danh thứ nhất trên Thần Bảng, từng làm cả thế giới ngầm phải run rẩy!
 
Sau thoáng khiếp sợ, trong con ngươi Ảnh Tử không còn chút ánh sáng, chỉ còn lại tro tàn.
 
Hắn giống như mất đi hồn phách, tùy ý cho hai gã thành viên Long Nha xốc hắn đi ra cửa sòng bạc.
 
Cùng lúc đó.
 
Trần Phàm toàn thân đẫm máu đi ra khỏi sòng bạc, Nạp Lan Hương Hương giữ im lặng đi theo sát phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba thước.
 
Trần Phàm đã nhận ra điều này, cũng không nói gì thêm.
 
- Long Nha, thương thế của anh không nhẹ, cần lập tức lấy viên đạn trong cánh tay ra ngay, nếu không sau này tay của anh sẽ bị phế đi.
 
 Ngay khi Trần Phàm vừa đi ra sòng bạc, một gã đặc công tinh thông y thuật đi tới, mang theo vài phần tôn kính lẫn lo lắng nói.
 
Nghe được lời nói của gã đặc công, Trần Phàm cười lắc lắc đầu:
 
- Bạn của tôi còn đang chờ tin tức trên boong tàu, tôi muốn gặp họ trước rồi đi lấy viên đạn.
 
- Nhưng...
 
- Cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, chút tổn thương ấy không có gì đâu.
 
Lúc này Trần Phàm cũng không đợi đối phương nói xong, liền cắt đứt lời của đối phương, tựa hồ tuyệt không để ý tới thương thế của mình.
 
Trên thực tế cũng quả thật như thế, trong hai năm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, Trần Phàm bị thương không biết bao nhiêu lần, dùng lời nói của Dai Fu, thân thể hắn giống như một mảnh vải bị xé nát lại được may vá lại, trên người vết sẹo dày đặc, giống như những con rết dài hẹp vô cùng sống động.
 
Đúng như suy nghĩ của Trần Phàm, Tiêu Phong, Điền Thảo, Dương Viễn, Bảo Nhi, Nạp Lan Vĩnh Kha đều đứng trên boong, tất cả mọi người đang chờ đợi Trần Phàm xuất hiện.
 
Dù bọn họ đã nghe được tin Ảnh Tử bị đánh gục từ miệng các đặc công, nhưng những đặc công cũng không nhắc gì về Trần Phàm.
 
Trên bầu trời, năm chiếc trực thăng võ trang xếp theo hình ngôi sao năm cánh bay lượn, hộ tống cho Trân Châu Hào, Trân Châu Hào đang dùng tốc độ rất nhanh quay trở về cảng.
 
Hiển nhiên, tất cả mọi người rất rõ ràng, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn chết rất nhiều người có thân phận không tầm thường, buổi hoạt động giao lưu lần này xem như hoàn toàn thất bại.
 
Trong sự chờ đợi của mọi người, toàn thân Trần Phàm đầy máu chậm rãi đi ra khoang thuyền, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 
Một khắc này, ánh mắt mọi người đều tề tụ về phía Trần Phàm.
 
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, biểu tình Trần Phàm bình tĩnh như nước, hắn đưa mắt nhìn về hướng Bảo Nhi đang ở trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha, lập tức hướng Bảo Nhi đi tới.
 
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
 
Trong ánh mắt của mọi người, Trần Phàm bước tới thong thả mà trầm ổn.
 
Nhìn Trần Phàm toàn thân đầy máu đang đi về phía mình, Bảo Nhi cũng không có vẻ hưng phấn như ngày thường vẫy tay với hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm, trong đầu theo bản năng dần hiện ra một màn cách đây ba năm về trước.
 
Ngày nào đó, Trần Phàm giết chết gã thành viên cuối cùng của Huyết Sắc Luyện Ngục, mang theo lòng tự trách vô hạn bước những bước chân trầm trọng đi về hướng Bảo Nhi.
 
Hôm nay Trần Phàm đã đánh gục Ảnh Tử, vẫn đi về hướng Bảo Nhi.
 
Nhưng vẻ mặt của hắn không còn tự trách, bước chân không còn trầm trọng!
 
Bởi vì.
 
Ngày nào đó hắn không thành công cứu được mẹ của Bảo Nhi.
 
Hôm nay hắn thành công cứu ra Nạp Lan Hương Hương.
 
Khi Trần Phàm bước ra bước thứ năm. Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
 
Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương, trái tim Nạp Lan Vĩnh Kha đang treo cao trên cổ họng thở ra một hơi thật dài, cả người chợt rung lên, sắc mặt không còn ngưng trọng.
 
Mà Bảo Nhi lại cắn nhẹ môi, đôi mắt to tràn ngập hơi nước.
 
- Đại ca ca.
 
Theo sau, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Bảo Nhi đánh vỡ sự yên lặng trên boong tàu, cô bé cắn môi chảy nước mắt nhìn Trần Phàm hô to.
 
Trần Phàm càng nhanh chân đi tới trước người Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé:
 
- Không có việc gì, Bảo Nhi.
 
Không một tiếng trả lời.
 
Bảo Nhi òa khóc nhào vào lòng Trần Phàm!
 
Cô bé gắt gao ôm chặt cổ Trần Phàm, thấp giọng nức nở.
 
Cảm thụ được thân hình bé nhỏ của Bảo Nhi run rẩy kịch liệt, Trần Phàm đau lòng vuốt ve đầu cô bé:
 
- Bảo Nhi đừng khóc, cũng đừng sợ, đại ca ca làm vịt Donald với chuột Mickey cho Bảo Nhi xem.
 
- Hôm nay đại ca ca không cần làm vịt Donald với chuột Mickey cho Bảo Nhi xem.
 
 Nghe được lời nói của Trần Phàm. Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ngâng lên, đôi mắt còn đầy nước:
 
- Bởi vì hôm nay Bảo Nhi không sợ.
 
Không sợ.
 
Bên tai vang lên hai chữ này, cả người Trần Phàm chấn động, ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, đôi mắt phiếm hồng.
 
Không ai có thể hiểu được, trước đó khi hắn một mình đi vào sòng bạc nghĩ cách cứu viện Nạp Lan Hương Hương, gánh vác áp lực lớn đến cỡ nào!
 
Áp lực không phải vì bị tử vong uy hiếp.
 
Đối với người từng nhiều lần đào thoát từ trong tay tử thần như hắn mà nói, nỗi sợ hãi về tử vong đã rất nhẹ...rất nhẹ...
 
Áp lực không phải lo lắng bản thân mình không phải là đối thủ của Ảnh Tử.
 
Ngược lại, dùng lời của hắn nói: Hắn có thể dùng một bàn tay bóp chết Ảnh Tử!
 
Áp lực.
 
Chẳng qua hắn sợ hãi giẫm lên vết xe đổ, lịch sử tái diễn.
 
Nếu...nếu hắn thật sự không thể bình yên vô sự cứu được Nạp Lan Hương Hương, hắn cũng không còn dũng khí cùng mặt mũi đi gặp mặt Bảo Nhi!
 
May mắn chính là hắn đã làm được!
 
Hắn không để cho bi kịch tái diễn.
 
Luân hồi vẫn như trước, kết quả lại bất đồng.
 
- Trần tiên sinh, cảm ơn cậu.
 
 Vài giây trôi qua, Nạp Lan Vĩnh Kha mang theo lòng cảm kích nhìn Trần Phàm lên tiếng nói.
 
Bản thân hắn là tiểu vương gia Đông Bắc, cuộc đời này không có con trai, chỉ có hai con gái.
 
Hơn ba năm trước, con gái lớn của hắn bị bắt làm con tin. Trần Phàm mạo hiểm tính mạng nhảy vào cạm bẫy của đối phương bố trí, đánh gục kẻ bắt cóc nhưng cũng lầm giết chết con gái lớn của hắn!
 
Sau khi biết được tất cả chuyện này, tuy rằng Nạp Lan Vĩnh Kha thật đau lòng, nhưng cũng tuyệt không trách móc Trần Phàm.
 
Hiện giờ, Trần Phàm lại mạo hiểm tính mạng nhảy vào cạm bẫy của Ảnh Tử, thành công cứu ra Nạp Lan Hương Hương, điều này làm cho Nạp Lan Vĩnh Kha tràn ngập cảm kích!
 
- Đừng khách khí.
 
 Trần Phàm phun ra một hơi, bình tĩnh nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha nghiêm mặt nói:
 
- Đây là chuyện mà tôi phải làm.
 
Sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha kích động, không nói thêm gì nữa.
 
Hết thảy cũng không còn cần phải nói.
 
- Trần Phàm, tay của anh còn đang chảy máu, cần phải nhanh xử lý vết thương.
 
 Lúc này Điền Thảo vốn luôn luôn trầm mặc không nói chuyện, đôi mắt phiếm hồng nhìn cánh tay bị thương của Trần Phàm, lên tiếng nhắc nhở.
 
Nghe được lời nhắc nhở của Điền Thảo, Nạp Lan Hương Hương vội vàng nói với Bảo Nhi:
 
- Bảo Nhi mau xuống, dì út ôm con, cho đại ca con đi xử lý vết thương trước đã.
 
- Thực xin lỗi đại ca ca, là Bảo Nhi không hiểu chuyện làm cho anh chậm trễ băng bó vết thương của anh.
 
 Bảo Nhi lại ngẩng đầu, thần tình tự trách.
 
Trần Phàm mỉm cười, không khỏi cảm thán:
 
- Có Bảo Nhi ở đây, toàn bộ tổn thương của đại ca ca đều sẽ tự động khỏi hẳn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nghe câu cảm thán của Trần Phàm, kể cả Điền Thảo, không ai hiểu được ý tứ của những lời này.
 
- Đưa Bảo Nhi cho tôi đi.
 
 Nạp Lan Hương Hương cũng không hiểu, nhưng nàng cũng như Điền Thảo, có chút lo lắng với thương thế của Trần Phàm, lập tức đứng trước người hắn vươn ra hai tay.
 
Lúc này trên mặt nàng không còn một chút vẻ giả tạo, chỉ còn lại vẻ thẳng thắn thành khẩn.
 
Trần Phàm im lặng đưa Bảo Nhi cho nàng.
 
Tiêu Phong thấy thế, vỗ nhẹ lên bả vai Trần Phàm, đỏ mắt cười nói:
 
- Trần Phàm, tôi đã biết cậu chính là một tiểu Cường đánh mãi không chết đâu.
 
Lời nói trêu chọc, nhưng tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe ra lòng quan tâm cùng kích động trong giọng nói của Tiêu Phong.
 
Trần Phàm cười cười, không nói thêm gì nữa, đi theo gã đặc công tinh thông y thuật rời đi.
 
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trần Phàm rời đi, nhóm người Điền Thảo âm thầm thở ra, nỗi khẩn trương cùng lo lắng trong lòng liền biến mất không còn sót lại chút gì.
 
Mà Tào Nghị đứng cách họ không xa, tâm tình hoàn toàn ngược lại với bọn họ!
 
Trước khi tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này, bản thân hắn là Tào gia công tử ca, từ trong miệng Tào Cảnh Huy biết được Trần Phàm không còn nhảy nhót được thêm bao lâu nữa.
 
Mặc dù biết điểm này, nhưng Tào Nghị cũng không biết Tiết Hồ sẽ dùng biện pháp nào đối phó Trần Phàm.
 
Thẳng đến khi Phong Diệp cùng Ảnh Tử liên thủ thực hiện việc ám sát Trần Phàm, Tào Nghị mới tỉnh ngộ: Tiết Hồ bị buộc tới tuyệt lộ lựa chọn được ăn cả ngã về không!
 
Trước đó nhìn thấy Trần Phàm bị thương cánh tay, lại một mình đi tay không vào sòng bạc đối mặt Ảnh Tử thì trong lòng Tào Nghị nhiều ít có chút kích động.
 
Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần Trần Phàm vừa chết, nguy cơ của Thanh bang sẽ hoàn toàn tiêu trừ, tiếp tục nắm vững giang sơn hắc đạo nam bán quốc, thậm chí còn có thể phát triển về hướng bắc!
 
Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thật lại phũ phàng.
 
Hiện thực tàn khốc giống như một vị khách làng chơi, hung hăng lật ra lý tưởng này.
 
Trần Phàm không chết, người chết là Ảnh Tử.
 
Điều này làm cho Tào Nghị không thể thừa nhận, đồng thời hắn cũng hiểu được, hành động ám sát của Phong Diệp cùng Ảnh Tử, là bước cờ cuối cùng của Tiết Hồ, cũng là át chủ bài cuối cùng, là hi vọng của cả Thanh bang!
 
Át chủ bài xuất.
 
Hi vọng tan biến.
 
Ván cờ chấm dứt.
 
Hắc Kim đế quốc.
 
Chuẩn bị sụp đổ!
 

Bình luận





Chi tiết truyện