chương 239/ 848

 
Dưới bầu trời đêm. Điền Thảo ôm quyển sách "vi mô kinh tế học" lẳng lặng đứng ngay trước người Trần Phàm, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo im lặng nằm sau lưng nàng.
 
Hài vải đỏ, áo màu lam.
 
Nàng giống như một tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
 
Nhung...nương ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy, trên khuôn mặt cơ hồ mỗi thời mỗi khắc của nàng đã hiện lên cảm xúc mất mát.
 
Đây là mùi vị bị thất lạc sao?
 
Nhìn gương mặt của Trần Phàm không biết đã từ lúc nào ghi khắc tận sâu trong lòng nàng, trong lòng Điền Thảo thầm tự hỏi chính mình.
 
Hoàn cảnh gia đình đặc thù, làm cho nàng từ khi còn rất nhỏ đã bất đầu tự lập, khả năng tự lập khiến cho bạn bè cùng lứa tuổi của nàng phải cảm thấy tự ti.
 
Đồng dạng, bởi vì không muốn lặp lại bi kịch của mẹ mình, nàng phải tự thân cố gắng, cố gắng trở thành người trên người, kiên quyết không làm kẻ yếu!
 
Vì mục tiêu nào, trải qua không ít năm tháng, nàng một mình đi trên con thuyền không ngừng rẽ sóng đi tới, chưa bao giờ bởi vì cảnh sắc mỹ lệ chung quanh mà dừng bước.
 
Bởi vì nàng biết, một khi nàng bị lạc ở cảnh sắc mỹ lệ chung quanh, thời gian đạt tới bến bờ đối diện sẽ càng kéo dài mãi mãi.
 
Đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy!
 
Nhưng ở gần đây, nàng phát hiện, trái tim vốn cứng rắn của nàng đã bị ảnh hưởng.
 
Nhân tố ảnh hưởng chính là Trần Phàm.
 
Lần đầu tiên nàng cùng Trần Phàm gặp mặt đã tràn đầy kịch tính, lúc ấy nàng cởi sạch quần áo ngâm mình trong bồn tắm, kết quả bởi vì thể chất quá kém, thời gian ngâm mình quá dài, không khí lưu thông không tốt nên lâm vào trong hôn mê.
 
Ngày nào đó, Trần Phàm đã cứu nàng trở về từ trong tay tử thần.
 
Đồng dạng cũng là ngày nào đó, thân thể mềm mại là lướt của nàng đã bị Trần Phàm hoàn toàn nhìn thấy hết.
 
Sau đó, bởi vì Trần Phàm đưa nàng đến trường, bị một gã ăn chơi trác táng nhìn thấy, kết quả khiến cho sóng to gió lớn trong trường trung học Tử Kim Sơn, mà nàng cũng bị biến thành tiền đặt cược, phải đến sân đua xe Vân Sơn.
 
Vào buổi tối đó, khi phần kiêu ngạo, kiên trì trong nội tâm của nàng bị sự thật đánh cho dập nát, trong lúc nàng không thể không hướng sự thật Phủ phảng mà quỳ xuống, trong lúc nàng tuyệt vọng, Trần Phàm lại một lần nữa xuất hiện!
 
Một đêm kia, Trần Phàm giống như thiên thần hạ phàm, cứu nàng ra khỏi vực sâu hắc ám!
 
Có lẽ bắt đầu từ một đêm kia, thân ảnh Trần Phàm lưu lại trong lòng của nàng, làm cho nàng dù có cố gắng như thế nào đều không thể quên.
 
Trước quốc khánh, bởi vì muốn cùng mẹ mình ăn lễ, nàng riêng chạy tới trường đại học Đông Hải tìm kiếm Trần Phàm xin phép cho mẹ nàng được nghỉ, trong lúc vô ý nhìn thấy buổi biểu diễn của Trần Phàm trên sân khấu.
 
Một đêm kia, hình ảnh vũ động của thân ảnh cô độc cô tịch trên sân khấu lây nhiễm nàng, cũng khơi gợi lên nỗi đau tận sâu trong nội tâm của nàng!
 
Một khắc đó, nàng đầm đìa nước mắt.
 
Đồng dạng ở một đêm đó, trong lúc lần đầu tiên trong đời nàng đi theo Trần Phàm đến quán bar, Dai Fu cao quý cơ trí nói cho nàng biết. Trần Phàm giống như một chai rượu lâu năm cổ xưa, sẽ làm cho nàng say đến không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
 
Ở trong quán rượu, nàng quả thật đã say, là vì uống rượu mà say đến không phân rõ phương hướng.
 
Bởi vì...trước tiên nàng muốn cảm giác của việc say rượu là như thế nào, đồng thời cũng muốn dùng loại phương thức nhẫn tâm này chặt đứt tia cảm xúc khác thường trong lòng mình, để cho bản thân mình có thể được như trong dĩ vãng, không bởi vì cảnh sắc chung quanh mà cản bước chân tiến tới!
 
Nàng cũng đủ nhẫn tâm, nhưng lại khôngđạt tới hiệu quả như trong sự dự đoán!
 
Từ sau lúc đó, nàng không còn gặp qua Trần Phàm, nhưng ngẫu nhiên từ trong miệng Sở Qua nghe được một sự tình có quan hệ tới Trần Phàm. Mỗi một lần từ miệng Sở Qua nghe được tên của Trần Phàm, trong lòng của nàng sẽ không tự chủ được hiện ra thân ảnh Trần Phàm, trong lòng sẽ không kìm được mà hiện lên từng hình ảnh về hắn.
 
Nàng biết, chính mình cũng đã không quên được nam nhân kia, cũng không cách nào quên!
 
Ngược lại, ở trong rất nhiều ban đêm, trong lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ học tập, sau khi rửa mặt xong lên giường ngủ, sẽ kìm lòng không được mà suy nghĩ về Trần Phàm.
 
Tưởng niệm.
 
Loại tưởng niệm này làm cho nàng không thể ngăn cản, càng ngăn cản nàng càng tưởng niệm, giống như đã bị say nghiện.
 
Có lẽ chính bởi vì tưởng niệm, đêm nay, khi nàng vừa nhìn thấy thân ảnh Trần Phàm xuất hiện dưới lầu, nàng quên thời gian, quên địa điểm, quên mình, giống như phát điên dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu, chủ động mở miệng.
 
Nhưng câu trả lời của Trần Phàm, khiến cho nàng từ trong thế giới vui sướng bị kéo ngược trở về sự thật, một loại cảm xúc có tên là mất mát tràn ngập trong trái tim nàng.
 
Bởi vì tận sâu trong nội tâm của nàng có một nỗi khát vọng nho nhỏ, khát vọng Trần Phàm là tới tìm nàng!
 
Nghe được lời nói của Điền Thảo, Trần Phàm theo bản năng đưa mắt nhìn về phía hành lang, nhìn thấy rất nhiều thân ảnh, thế cho nên không chú ý tới biến hóa của Điền Thảo, chờ khi hắn thu hồi lại ánh mắt, biểu tình của Điền Thảo đã khỏi phục lại bình thường.
 
- Không phải nói thường xuyên đến nhà chơi sao, như thế nào đã lâu không gặp cô?
 
Thu hồi ánh mắt. Trần Phàm mỉm cười hỏi, khóe mắt cũng nhìn về phía cửa hành lang, chỉ cần Sở Qua vừa xuất hiện hắn liền có thể nhìn thấy.
 
Điền Thảo đã hoàn toàn che giấu được nội tâm, nghe được Trần Phàm nói như thế, thản nhiên đáp:
 
- Ngoại trừ học tập tri thức trong sách giáo khoa, còn phải học tập tri thức quan hệ tới kinh tế, cho nên không có thời gian đi.
 
Nghe được Điền Thảo giải thích, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.
 
Hắn biết, cô gái kiêu ngạo cứng cỏi trước mắt này, vì giấc mộng xa xôi kia, trả giá rất nhiều.
 
- Nghỉ hè, nếu như cô nguyện ý, tôi có thể cung cấp cho cô một nơi thực tập.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm nói.
 
Địa phương thực tập.
 
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Điền Thảo vừa động, hơi có vẻ do dự.
 
Nàng rất rõ ràng, chỉ học về tri thức lý luận không thôi cũng chưa đủ, nhất định phải kết hợp lý luận cùng thực tế mới được, đề nghị này của Trần Phàm làm nàng có chút tâm động.
 
Nhưng nàng luôn luôn không thích nợ nhân tình.
 
Đối mặt nhân tình của Trần Phàm, nàng lại sợ hãi tới cực điểm!
 
Nàng sợ hãi chính mình vốn đã đến bên cạnh sự thất lạc, nếu lại nhận nhân tình này, sẽ càng hoàn toàn mê đắm bên trong.
 
- Nếu sợ làm chậm trễ việc học tập, thì không cần đi.
 
Thấy Điền Thảo không đáp, Trần Phàm tiếp tục nói:
 
- Nếu có nhiều thời gian nhàn rỗi, tôi đề nghị cô đi. địa phương kia có thể giúp cô học được rất nhiều điều.
 
- Tôi làm sao báo đáp anh?
 
Điền Thảo mở miệng, diễn cảm thật phức tạp.
 
Báo đáp!
 
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm chợt sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
 
- Việc nhỏ mà thôi, không cần báo đáp.
 
Điền Thảo trầm mặc không nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
- Cô sợ thiếu nhân tình của tôi sao?
 
Trần Phàm từng có quá khứ đặc thù, tuy rằng không biết thuật đọc tâm, cũng không luyện hỏa nhãn kim tinh, nhưng năng lực quan sát nhất lưu, một chút liền nhìn ra lo lắng trong lòng Điền Thảo.
 
Điền Thảo giữ im lặng gật gật đầu.
 
- Dù sao không phải là lần đầu tiên, sợ cái gì?
 
Trần Phàm nhàn nhạt cười.
 
Không phải là lần đầu tiên...
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, trong lòng Điền Thảo rung mạnh.
 
Đúng vậy.
 
Chính mình tựa hồ...đã thiếu hắn rất nhiều rất nhiều...
 
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mình luôn luôn không thể quên được hắn sao?
 
Trong lòng Điền Thảo hiện lên đủ loại ý tưởng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
 
- Cảm ơn anh.
 
- Đừng khách khí.
 
Trần Phàm cười cười:
 
- Nếu như có một ngày cô thật sự trưởng thành đến mức cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, như vậy tôi tin tưởng cô sẽ có rất nhiều cơ hội tới báo đáp tôi.
 
Khi nói lời này, trong lòng Trần Phàm làm ra quyết định, nếu Điền Thảo thật sự có đầy đủ thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, hắn sẽ bồi dưỡng cho Điền Thảo trở thành tinh anh trong thương giới.
 
- Tôi sẽ.
 
Điền Thảo nhẹ nhàng gật gật đầu, thanh âm không lớn, giọng nói lại vô cùng kiên định!
 
- Ở buổi tối hôm đó, bên dưới lớp học, tôi đã cho hắn một lời hứa hẹn. Một lời hứa hẹn đủ cho tôi đi tới hôm nay. Lời hứa hẹn đó đã đem cả đời tôi bán cho hắn, ngay cả cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, hết thảy!
 
Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi phóng viên truy hỏi vị nữ thương gia đứng đầu toàn cầu Điền Thảo vì sao không kết hôn thì Điền Thảo đã nói ra một câu nói như vậy.
 
Trần Phàm được lời hứa hẹn của Điền Thảo, không bao giờ biết trước được ý nghĩa của lời hứa hẹn này đối với hắn sẽ có giá trị như thế nào.
 
- Sở thiếu, thấy không, chính là tên khốn kiếp kia đang gây rối tiên tử.
 
Ngay cửa phòng học lớp 11, một gã học sinh chỉ vào Trần Phàm đang đứng dưới lầu nói.
 
Bởi vì ngày giỗ của Sở Vấn Thiên cận kề, tâm tình Sở Qua trong mấy ngày nay cực độ không yên, đối với việc gì cũng không dậy nổi hứng thú, đi học lại ngồi ngẩn người, trở lại trong ký túc xá lại mượn rượu tiêu sầu, giống như một cái xác không hồn.
 
Nhưng ngay khi hắn nghe được có người muốn gây rối Điền Thảo, hắn lập tức thanh tinh chạy ra khỏi phòng học.
 
Bởi vì bảo hộ Điền Thảo không bị một tia thương tổn, chính là nhiệm vụ Trần Phàm giao cho hắn.
 
Nguyên bản bởi vì nghe được Điền Thảo bị người gây rối nên sắc mặt Sở Qua âm trầm, nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm đứng bên dưới lầu thì đồng tử đột nhiên phóng lớn.
 
- Sở thiếu, vừa rồi đến bây giờ, tên vương bát đản kia đã nói chuyện với tiên tử vượt quá ba phút...Tên học sinh bên cạnh Sở Qua cũng không hề phát hiện biểu tình biến hóa trên mặt Sở Qua, mà vẻ mặt hưng phấn, cảm giác giống như hận không thể lập tức nhìn thấy Sở Qua giáo huấn Trần Phàm.
 
Sở Qua biến sắc:
 
- Cậu nói ai là tên vương bát đản?
 
- Đương nhiên là tên khốn kiếp kia a...
 
Tên học sinh dùng ngón tay chỉ hướng Trần Phàm.
 
- Ba!
 
Không do dự, Sở Qua thuận tay tát tên học sinh kia một cái.
 
- Sở thiếu, sao cậu lại đánh tôi?
 
Tên học sinh vẻ mặt buồn bực cùng ủy khuất, theo hắn xem ra, hắn đi mặt báo đầu tiên hẳn phải nên được thưởng cho mới đúng.
 
- Ba!
 
Lại thêm một cái tát.
 
Tên học sinh kia muốn khóc:
 
- Sở thiếu, cậu làm gì a?
 
- Cái đầu ngươi, đó là sư phụ của lão tử, ngươi mắng sư phụ của ta, ta không đánh ngươi đánh ai?
 
Sở Qua tức giận mắng một câu.
 
Sư phụ?
 
Sư phụ của Sở thiếu?
 
Tên học sinh kia hóa đá ngay tại chỗ.
 
Mỗi người khi trong lòng cảm thấy khổ sờ, luôn hi vọng nhìn thấy chính người thân cận nhất của mình.
 
Sở Qua cũng không ngoại lệ.
 
Mấy ngày gần đây, bởi vì ngày giỗ của Sở Vấn Thiên đã tới, tâm tình của hắn thật sự không xong, bây giờ Trần Phàm đến trường học tìm hắn, hắn có thể không kích động sao?
 
Sau khi giáo huấn tên học sinh, Sở Qua khí vận đan điền, nhìn dưới lầu hét lớn một tiếng:
 
- Sư phụ!
 
Tiếng quát rung trời, giống như cả tòa lầu đầu khẽ động!
 
Tiếng quát kia, đem cảm xúc lo lắng suốt mấy ngày gần đây của Sở Qua đảo qua biến mất!
 
Toàn bộ học sinh đều nghe được hai chữ này, mọi người đều không hẹn cùng đem ánh mắt nhìn về hướng thanh âm phát ra.
 
Mơ hồ bọn hắn chứng kiến Sở Qua luôn được cho là hỗn thế ma vương, đang đứng trên hành lang, hướng chỗ Trần Phàm đang đứng bên dưới huy tay, trên mặt lộ nụ cười sáng lạn.
 
Trần Phàm cũng nhìn thấy.
 
Hắn không nói à thêm, mà vẫy vẫy tay ngoắc Sở Qua, ý bảo Sở Qua xuống lầu.
 
Sở Qua được chỉ thị, giống như một con ngựa hoang thoát cương, cấp tốc chạy về phía đầu hành lang, đồng thời gầm lên:
 
- Tất cả nhường đường cho lão tử!
 
So sánh với Điền Thảo mà nói, lời của Sở Qua có lực uy hiếp hơn nhiều.
 
Đám học sinh bời một câu sư phụ của Sở Qua còn đang khiếp sợ, nguyên gương mặt đang kinh ngạc nhìn Trần Phàm, lại nghe được Sở Qua hô to, lập tức tránh đường.
 
Sau đó, trong biểu tình dở khóc dở cười của Trần Phàm, học sinh trong hành lang liền chủ động tránh ra, từ lầu sáu xuống tới lầu một, giữa thang lầu đều tách ra một con đường, Sở Qua thuận lợi dọc theo con đường vọt xuống tới.
 
Lao ra hành lang, Sở Qua cũng không ngừng lại mà vọt thẳng tới chỗ Trần Phàm.
 
Ngay khi Sở Qua sắp tiếp cận Trần Phàm, hắn đột nhiên dừng bước.
 
Ân. đột nhiên ngừng lại.
 
Không có ai biết vì sao hắn phải dừng lại.
 
Theo sau vẻ hung phấn trên gương mặt hắn dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt thống khổ như khi còn ngồi trong lớp học.
 
Một bước, hai bước, ba bước...
 
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên bị xem là ăn chơi trác táng, hỗn thế ma vương, trong thân thể thiếu niên chảy xuôi dòng máu kiêu hùng, chậm rãi, chậm rãi đi tới trước người Trần Phàm.
 
- Sư phụ, em rất buồn.
 
Đi tới trước người Trần Phàm. Sở Qua nắm chặt tay, mắt đõ hồng, thân thể run rẩy, chậm rãi nói.
 

Bình luận





Chi tiết truyện