chương 640/ 848

Vào lúc chín giờ, ở trường đại học Phục Sáng trình diễn một hình ảnh cầu ái làm cảm động lòng người, nơi Thạch Phong trà viên lại có vẻ dị thường quạnh quẽ, cả trà viên một mảnh tối đen, chỉ còn ánh đèn lóe sáng ngoài cổng lớn.
 
Nhưng đó chỉ là hơi quạnh quẽ.
 
Đối với ngày xưa mà nói, đêm nay Thạch Phong trà viên cũng không được xem là quạnh quẽ.
 
Bởi vì đêm nay, Mạc lão cũng không giống như ngày thường, ôm một bình trà vô giá, nằm trên ghế đằng mộc, ậm ừ hí khúc.
 
Đêm nay có người bồi hắn.
 
Là Trần Phàm.
 
Kết thúc cuộc nói chuyện với cha con Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị, Trần Phàm cũng không lập tức rời khỏi trà viên, mà cùng Mạc lão ngồi ở cửa trà viên nói chuyện phiếm.
 
- Được rồi tiểu tử, đêm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi, đừng làm chậm trễ chuyện của cậu.
 
 Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, Mạc lão cười nói.
 
Trần Phàm lắc lắc đầu:
 
- Tạm thời cũng không có việc gì phải xử lý, còn có thể bồi lão nhân gia tán gẫu thêm một lát. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
- Bỏ đi, hôm nay cậu có thể cùng lão đầu tử nói chuyện lâu như vậy, ta đã rất vui vẻ.
 
 Mạc lão cười lắc lắc đầu, thở dài nói:
 
- Ta biết cậu là một người bận rộn, muốn nói không có việc gì để xử lý chỉ là lời nói dối. Đi đi, nếu cậu có lòng, lúc nào rảnh lại đến, lão đầu tử tùy thời hoan nghênh.
 
- Vậy được, ngày khác tiểu Phàm lại đến nghe Mạc lão dạy bảo.
 
 Trần Phàm đứng lên, cúi đầu thật sâu với Mạc lão.
 
Mạc lão khoát tay:
 
- Chỉ là nói chuyện phiếm, lời vô nghĩa, không phải là lời dạy dỗ gì, được rồi cậu đi đi.
 
- Mạc lão, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, tiểu Phàm cáo từ.
 
 Trần Phàm gật đầu, sau đó xoay người rời đi trong ánh mắt nhìn chăm chú của Mạc lão.
 
Đưa mắt nhìn Trần Phàm ngồi vào chiếc Bentley, nụ cười trên mặt Mạc lão dần dần biến mất, sau đó chờ chiếc Bentley hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, đóng cửa trà viên, khom người, chậm rãi đi khuất vào trong trà viên tối đen.
 
Trong lúc nhất thời, cả trà viên lâm vào vẻ im lặng như cõi chết, tràn ngập khí tức cô độc cùng tịch mịch.
 
Trong chiếc Bentley, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa hồi tưởng lại cuộc nói chuyện khi nãy với Mạc lão, trong lòng thổn thức không thôi.
 
Ở trong mắt nhiều người trong quan trường, Mạc lão từng là thư ký của Ngụy lão gia tử quyền thế ngập trời, phong quang vô hạn.
 
Nhưng...
 
Ai có thể nghĩ đến, vị lão nhân từng làm đại quan thanh liêm cả đời, ở lúc tuổi già vì sao lại thê lương như thế đây?
 
Thê lương sao?
 
Đúng vậy!
 
Dù bình trà trong tay vị lão nhân này còn đắt tiền hơn cả một tòa biệt thự tại Tử Viên, dù Ngụy lão gia tử đưa cho lão nhân Thạch Phong trà viên là một địa phương khó bước chân vào nhất trong nam bán quốc, dù trước khi lão nhân lụi ra khỏi quan trường từng quyền thế ngập trời, nhưng vào lúc tuổi già lão nhân vẫn chỉ có thể dùng từ thê lương để mà hình dung.
 
Bởi vì.
 
Mạc lão không có người thân.
 
Không có một người nào!
 
Ông chính là con cháu Hồng sắc gia tộc chính tông, trong trường hạo kiếp cha mẹ bị gặp phải độc hại thê thảm, dù ngày sau từng được tiêu trừ chỗ bẩn, nhưng họ vẫn vĩnh viễn rời khỏi nhân gian.
 
Trung ương vì bù đắp cho ông, đối với ông lại cực kỳ chiếu cố, để cho ông trở thành vị bí thư thứ nhất của quốc gia cộng hòa.
 
Mà trước khi ông trở thành bí thư thứ nhất, ông có vợ.
 
Vợ của ông không phải là quý tộc danh môn, mà là gia cảnh bình thường, ở mọi phương diện kể cả khuôn mặt cũng thật sự bình thường. Hai người kết hôn năm thứ hai có một đứa con trai, vợ của ông cam tâm tình nguyện ở trong nhà giúp chồng dạy con.
 
Bởi vì khi đó Mạc lão công tác bận rộn, rất ít lo cho gia đình, vì thế không dạy dỗ được con trai, kết quả để cho vợ mình quá cưng chiều để đứa con lợi dụng thân phận làm xằng làm bậy, cuối cùng bị đưa vào ngục giam.
 
Một năm kia, là một năm quốc gia nghiêm trị tội phạm mạnh mẽ nhất.
 
Một năm kia, lúc ấy một vị quan chức của bộ an ninh tự mình gọi điện cho Mạc lão.
 
Ở trong điện thoại, vị đại lão bộ an ninh đã đem toàn bộ những hành động của con trai Mạc lão kể lại thật rõ ràng, hơn nữa còn mập mờ đưa ra ý kiến, chỉ cần Mạc lão chịu mở miệng cầu tình với cấp trên, có thể giữ được mạng cho con trai.
 
Mạc lão cự tuyệt.
 
Xử bắn.
 
Đây là kết cục của con trai ông.
 
Ly hôn.
 
Vợ của ông bất mãn ông lạnh lùng cùng thiết diện vô tư, đưa ra lời ly hôn, sau đó nhảy sông tự sát.
 
Thê ly tử tán.
 
Đây là kết quả của ông.
 
Nhưng ông cũng không cưới thêm người nào, cho tới bây giờ.
 
Hồi tưởng lại chuyện xưa của Mạc lão, Trần Phàm không khỏi âm thầm lắc đầu, vừa tiếc hận cũng thật bất đắc dĩ.
 
Hắn biết rõ, ở thời đại này người giống như Mạc lão thật rất ít, thậm chí có thể nói là tuyệt tích.
 
Cũng bất giác điếu thuốc lá cháy tới tận cùng, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, sau đó nghĩ nghĩ nói:
 
- Đến ngã tư đường phía trước thả tôi xuống, cô đi về trước đi.
 
Lúc ở Hong Kong, sau khi Long Nữ lựa chọn đi theo Trần Phàm, Trần Phàm liền gọi điện thoại thông tri Hoàng Phủ Hồng Trúc, để Hoàng Phủ Hồng Trúc mua một căn nhà bên trong tiểu khu của hắn cùng Tô San ở lại, hiện giờ đã giao chìa khóa cho Long Nữ.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Long Nữ cũng không hé răng, chỉ nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, còn có một chút lo lắng.
 
Nhận thấy được vẻ lo lắng toát ra trong ánh mắt Long Nữ, Trần Phàm cười cười nói:
 
- Đừng lo lắng, trên thế giới này người có thể ám sát tôi còn chưa được sinh ra!
 
Nghe được lời nói tự tin cùng cuồng vọng của Trần Phàm, trong lòng Long Nữ hiểu thật rõ ràng.
 
Đúng như lời nói của Trần Phàm, Ảnh Tử là người đứng thứ nhất trong bảng sát thủ, đứng thứ mười một trong Thần Bảng, lại thành công tiêm vào gien số 1, trong lúc Trần Phàm buông lỏng cảnh giác nhất còn không thể thành công thực hiện cuộc ám sát, những người khác muốn ám sát trong khi hắn đang cảnh giác, trên cơ bản giống như thiên phương dạ đàm.
 
Nghĩ thông suốt điểm này, Long Nữ cũng không tiếp tục kiên trì, mà làm theo lời hắn dừng xe ngay ngã tư.
 
Xuống xe, đưa mắt nhìn Long Nữ lái xe rời đi, Trần Phàm ngăn lại một chiếc taxi.
 
Tài xế taxi đã nhìn thấy Trần Phàm từ trong xe Bentley bước xuống, lúc này thấy Trần Phàm lên taxi, sắc mặt thật phấn khích, lại nghe Trần Phàm nói muốn đến Đàn Cung, cũng không hề lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào.
 
Không biết là vì kính sợ biển số xe của chiếc Bentley, hay xuất phát từ nguyên nhân khác, dọc theo đường đi tài xế chỉ im lặng lái xe mà không hề nói chuyện như thường ngày, cũng không dám hút thuốc.
 
Bốn mươi phút sau, xe taxi ngừng lại trước một biệt thự có phong cách Âu thức nằm trong khu nhà giàu Đàn Cung.
 
- Nghẹn khó chịu phải không?
 
 Thanh toán tiền xe, Trần Phàm lấy gói gấu trúc đặc cung lấy của Mạc lão ở Thạch Phong trà viên còn chưa hút hết mỉm cười ném cho tài xế taxi.
 
Tài xế taxi trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng hỏi:
 
- Ngài...ngài chính là Trần Phàm phải không?
 
Không trả lời, Trần Phàm cười cười xoay người rời đi.
 
Tài xế taxi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua gói gấu trúc, ngây ngô cười cười, quay đầu xe rời khỏi.
 
- Trần tiên sinh.
 
Tài xế taxi mới vừa rời đi, thành viên Ám Đường ẩn chung quanh biệt thự liền xuất hiện chào hỏi Trần Phàm.
 
- Hồng Trúc ở nhà chứ?
 
 Trần Phàm mỉm cười hỏi.
 
- Hoàng Phủ tiểu thư ở trong biệt thự.
 
 Thành viên Ám Đường cung kính trả lời.
 
Trần Phàm gật gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng vào tòa biệt thự trước mặt.
 
Cùng lúc đó.
 
Trong xe taxi, người tài xế cười cười, lấy ra di động bấm một dãy số của người bạn, thần tình hưng phấn cùng kiêu ngạo nói:
 
- Mẹ nó, anh đoán xem hôm nay tôi đã chở ai nào?
 
- Ai a?
 
- Trần Phàm.
 
- Ai?
 
- Trần Phàm trong truyền thuyết đã chinh phục Xà Mỹ Nữ, đã đánh gục Thanh bang.
 
- Kháo, huynh đệ, anh phát sốt sao?
 
- Đừng có không tin tôi nha, hắn còn ném cho tôi một hộp gấu trúc, còn là đặc cung!
 
- Huynh đệ, anh quả thật đã bị phát sốt, hơn nữa còn không nhẹ, đừng vất vả nữa, nhanh về tắm rửa rồi ngủ đi.
 
- Thật...thật sự!
 
- Đô...đô...
 
- Mẹ nó, thời bây giờ nói thật cũng không ai tin.
 
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, người tài xế tức giận mắng một câu, sau đó cúp điện thoại quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự xa xa, vẻ kích động cùng hâm mộ trong con ngươi còn chưa biến mất.
 
Trong đại viện biệt thự, vô cùng yên lặng, hoa tươi nở rộ dưới ánh trăng, màu sắc rực rỡ, hương thơm nhập lòng người, những tàng cây bị gió đêm thổi qua phát ra tiếng sàn sạt rung động.
 
Khi Trần Phàm đi vào đại sảnh lầu một biệt thự, không thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng sách còn lóe ánh đèn, Trần Phàm đi thẳng lên cầu thang, đi tới cửa phòng sách.
 
Cửa phòng sách cũng không khóa kín, lộ ra một khe hở nhỏ.
 
Nhìn qua khe hở, Trần Phàm có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ màu bạc, ngồi ngay trước bàn, trong tay cầm bút không ngừng viết gì đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
 
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phàm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
 
Dát chi!
 
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị Trần Phàm đẩy ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng dừng tay ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như đao, cả người tản ra sát ý băng sương, giống như một con rắn độc bị hoảng sợ, tùy thời chuẩn bị cho địch nhân một chiêu phản kích trí mạng.
 
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay cửa, khí thế sắc bén trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên tiêu tán, sát ý ttong con ngươi không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
 
Vẻ kinh ngạc kia như muốn nói với Trần Phàm, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại xuất hiện vào giờ này!
 
Theo sau dáng kinh ngạc biến mất, chỉ còn lại vẻ vui sướng toát ra từ sâu trong nội tâm.
 
- Sao anh lại tới đây?
 
 Theo bản năng, Hoàng Phủ Hồng Trúc buông cây bút chì trong tay, đứng lên, thần tình vui mừng hỏi.
 
- Không hoan nghênh phải không?
 
 Trần Phàm cười cười, đi về hướng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm sẽ nói đùa, Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt ngẩn ra, trên khuôn mặt lãnh diễm hiện lên một vẻ ửng đỏ, có chút xấu hổ cùng kinh hoàng nói:
 
- Đương nhiên không phải.
 
- Em đang vẽ bản đồ?
 
 Đi tới bên bàn, Trần Phàm cúi đầu nhìn thấy bức bản đồ nàng vẽ trên giấy trắng, có chút nghi hoặc hỏi.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu nói:
 
- Thanh bang chỉ còn trên danh nghĩa, căn cứ theo an bài của anh, chúng ta cần tiếp thu Thanh bang, em đang làm một ít chuẩn bị - đem một ít thành thị trọng yếu vẽ ra, sẽ tiếp thu theo thứ tự.
 
- Lúc chiều, anh đã gặp mặt Tào Cảnh Huy tại Thạch Phong trà viên.
 
 Trần Phàm nói:
 
- Tào Cảnh Huy sợ anh giết hắn, chủ động đưa ra ý phối hợp với chúng ta tiếp thu địa bàn Thanh bang. Sau đó hắn sẽ đích thân tới tìm em, đến lúc đó em liên hệ Lâm Đông, thương lượng kế hoạch tiếp thu.
 
- Được.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
 
- Mặt khác, bởi vì chuyện xảy ra ở Hong Kong, hiện giờ tình thế ác liệt, chính phủ ngăn chặn sự kiện rối loạn xuất hiện, cho nên khi hành động cần chú ý nhanh, chuẩn, độc.
 
 Trần Phàm lại bổ sung:
 
- Nếu gặp phải khối xương cứng rắn cắn không xong, cứ để đó, đợi sóng gió qua đi hãy tiếp tục cắn lấy.
 
- Vào lúc này, hẳn là sẽ không có ai dám liều lĩnh.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc cười cười, sau đó ôm lấy vòng eo thô dày của Trần Phàm, dựa đầu vào ngực hắn, nhìn cánh tay bị thương của hắn, trong con ngươi toát ra vẻ đau lòng:
 
- Cánh tay không sao chứ?
 
- Một chút tổn thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
 
 Trần Phàm cười lắc đầu.
 
Nguyên bản Hoàng Phủ Hồng Trúc nghe Dương Viễn báo tin Trần Phàm bị thương, luôn thấy lo lắng, bây giờ nghe Trần Phàm nói thế thì hoàn toàn yên lòng.
 
Theo sau...thân thể nàng hơi vặn vẹo, bộ ngực cao ngất đè ép nơi ngực Trần Phàm, lại mang theo vài phần thẹn thùng, vài phần hấp dẫn, vài phần vũ mị nhìn Trần Phàm.
 
Dưới ánh đèn, nhìn nàng giống như một Xà Mỹ Nữ đang động tình...
 

Bình luận





Chi tiết truyện