chương 381/ 848

So sánh với tổng y viện võ cảnh Đông Hải mà nói, tổng y viện quân khu Yên Kinh vô luận là phương tiện phần cứng hay là phương tiện phần mềm máy tính đều là nhất lưu trong cả nước, thậm chí có thể được cho là nhất lưu trên thế giới.
 
Tổng y viện quân khu Yên Kinh cơ bản có được toàn bộ phương tiện chữa bệnh tiên tiến nhất trên thế giới, chuyên gia các khoa lại nhiều không kể xiết.
 
Bất đồng với tổng y viện võ cảnh Đông Hải chính là, tổng y viện quân khu Yên Kinh có phân biệt nội viện cùng ngoại viện.
 
Gọi là nội viện cùng ngoại viện, cũng không phải căn cứ nội khoa cùng ngoại khoa mà phân chia, mà là ở góc tây bắc bệnh viện có một tòa lầu ba tầng, tòa lầu kia chính là nội viện.
 
Đối với nội viện quân khu Yên Kinh, đừng nói là người thường, dù là một ít nhân viên trong quân khu cũng không biết về nó.
 
Bởi vì nội viện không mở ra cho người bên ngoài.
 
Nó chỉ mở ra với một số người đặc thù.
 
Người đặc thù chính là chỉ những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của quân đội hoặc là chính giới.
 
Quân đội ít nhất cũng phải có cấp bậc tướng mới có thể được tiến vào nội viện trị liệu, mà bên chính giới thì ít nhất phải đạt tới phó, quốc cấp.
 
Nếu như nói tổng y viện quân khu Yên Kinh là bệnh viện đứng nhất nhì trong cả nước, như vậy nội viện chính là bệnh viện tốt nhất.
 
Không có thứ hai!
 
Bình thường mà nói, trên đường đi tới nội viện tổng cộng có hai trạm kiểm soát, một khi có đại lão sinh bệnh cần vào viện, số lượng trạm kiểm soát sẽ tăng lên ba, ngoài ra chung quanh tòa lầu ba tầng nội viện, cửa, trong hành lang, cửa phòng bệnh đều có bảo tiêu Trung Nam Hải canh gác, cấp bậc phòng vệ tuyệt đối là đỉnh cấp.
 
Bắt đầu từ tám giờ sáng, gồm có xe Hồng Kỳ của thủ trưởng số 1, rất nhiều xe treo bảng số ngưu bức lần lượt chạy vào tống y viện quân khu Yên Kinh, thuận lợi thông qua ba trạm kiểm soát, dừng tại bãi đỗ xe loại nhỏ trong nội viện.
 
Vào lúc mười một giờ, ngoại trừ có một ít đại lão vì bận chuyện trọng yếu hoặc đi vắng, những đại lão khác cơ bản đều đã đi tới nội viện.
 
Trong văn phòng viện trưởng nội viện, tụ tập hơn mười chuyên gia chuyên ngành bệnh ung thư, trong đó còn có hai chuyên gia nước ngoài.
 
Ngoài ra, Trần Kiến Quốc, thủ trưởng số 1 cùng ba gã thường ủy khác đều có mặt.
 
Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, không khí có vẻ cực kỳ áp lực, trong phòng hội nghị không ai mở miệng nói chuyện, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, nhất là Trần Kiến Quốc, đôi mắt mơ hồ có chút phiếm hồng, hai nắm tay nắm lại.
 
Lấy thân phận của hắn, địa vị cùng lịch duyệt, có hành động khác thường như vậy đúng là hiếm thấy!
 
So ra mà nói, thủ trưởng số 1 có diễn cảm đỡ hơn, nhưng đôi mày cũng cau chặt lại.
 
Nhìn thấy bộ dáng mất mát của mọi người, thủ trưởng số 1 ngẩng đầu nhìn hai gã chuyên gia người Mỹ, giọng nói ngưng trọng hỏi:
 
- Lei Disen tiên sinh. Fall tiên sinh, thật sự không có biện pháp nào sao?
 
Nghe được thủ trưởng số 1 hỏi ra những lời này, những chuyên gia quốc nội cũng không hề biểu hiện bất mãn.
 
Bọn hắn rất rõ ràng, nếu trong bọn hắn có người có thể chữa khỏi cho Trần lão thái gia, thì cũng không cần mời hai vị chuyên gia người Mỹ đến đây từ mấy ngày trước.
 
Lei Disen. Fall là chuyên gia giỏi nhất về khoa ung thư, hai năm trước thông qua nhiều lần thực nghiệm, cuối cùng nghiên cứu ra một phương pháp chữa khỏi ung thư thời kỳ cuối, thực nghiệm lâm sàng đã được nghiệm chứng, công phá ma chú tuyên án tội chết cho bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối nhiều năm qua.
 
Nhưng phương pháp này đến nay còn chưa hoàn toàn thành thục, chỉ có thể cứu được một phần nhỏ bệnh nhân nhiễm bệnh mà thôi, một khi tế bào ung thư khuếch tán đến toàn thân, cho dù Hoa Đà trên đời cũng không thể cứu sống.
 
- Thật xin lỗi, nguyên thủ tiên sinh, tế bào của người bệnh đã khuếch tán khắp toàn thân, chúng tôi cũng hết khả năng rồi.
 
 Lei Disen đứng dậy tiếc nuối đáp.
 
Fall cũng đứng dậy thở dài, nói:
 
- Nguyên thủ tiên sinh tôn kính, nói thật, tôi đối với lực ý chí cùng sinh mệnh lực của người bệnh thực khiếp sợ. Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân ung thư, nhưng kiểu tế bào ung thư khuếch tán tới mức như vậy chính là lần đầu tiên nhìn thấy, ông ấy có thể sống được tới bây giờ đã là một kỳ tích!
 
Nghe được Lei Disen và Fall mở miệng, nguyên phòng họp vốn đã áp lực lại càng tăng thêm áp lực.
 
Bởi vì, kết quả thật sự đã không thể thay đổi!
 
- Kiến Quốc, dẫn tôi đi gặp lão gia tử.
 
 Thủ trưởng số 1 thở dài, chậm rãi mở miệng.
 
Trần Kiến Quốc giữ im lặng gật gật đầu, hít sâu một hơi bỗng nhiên đứng dậy, hai đấm nắm chặt cũng chậm rãi buông ra, cả người đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
 
Sau đó Trần Kiến Quốc, ba vị thường ủy, viện trưởng tổng y viện quân khu Yên Kinh cùng thủ trưởng số 1 đi tới hành lang lầu hai.
 
Trong hành lang, các đại lão khắp nơi nghe được tin tức, đều đứng ngoài cửa phòng.
 
Ngoài ra, trong Trần gia, chỉ có một mình Trần Vĩnh Thụy, mà gia chủ Yến gia Yến Khánh bởi vì vắng mặt tại Yên Kinh cũng không có tới.
 
- Tổng bí thư.
 
- Chủ tịch.
 
Nhìn thấy thủ trưởng số 1 đã đến, đại lão khắp nơi liền chào hỏi, quân đội xung hô là chủ tịch, chính giới xưng hô là tổng bí thư, nhưng vô luận xưng hô như thế nào, vào lúc này gương mặt bọn họ đều thật ngưng trọng, thứ nhất đó là bọn họ cực kỳ kính ngưỡng đối với Trần lão thái gia, thứ hai bọn họ cũng biết một khi Trần lão thái gia xuôi tay rời đi nhân gian sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền kinh khủng tới bậc nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Các anh đều ở bên ngoài đợi, tôi cùng Kiến Quốc đi vào.
 
 Thủ trưởng số 1 đi vào cửa phòng bệnh, giọng nói ngưng trọng.
 
Nghe được lời của thủ trưởng số 1, hai gã bảo tiêu Trung Nam Hải đứng ngay cửa thẳng tấp, tránh ra thân mình, để thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đi qua.
 
Chờ hai người đi tới, trong đó một gã bảo tiêu bước nhanh tiến lên, động tác cung kính mở ra cửa phòng nặng nề.
 
Dát chi!
 
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị đẩy ra, toàn bộ mọi người đều đưa ánh mắt nhìn vào phòng bệnh, nhưng không thể nhìn thấy được thứ gì.
 
Khe khẽ thở dài, thủ trưởng số 1 nện bước gian nan đi vào trong.
 
So sánh với những phòng bệnh khác mà nói, phòng này lớn hơn rất nhiều, các loại dụng cụ tiên tiến nhất đều có, tình huống nào của người bệnh cũng có thể lập tức truyền tới chỗ bác sĩ chuyên phụ trách.
 
Trên giường bệnh, Trần lão thái gia lẳng lặng nằm yên, mũi thở oxy, ánh mắt hơi mở ra, ngây người nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
 
Trên giường bệnh, thân thể ông mặc quần áo bệnh nhân, đã không thể dùng từ gầy như que củi đế hình dung, cơ bản là bị làn da khô quắt bao vây lấy bộ xương, mái tóc bạc trên đỉnh đầu rụng rất nhiều, hốc mắt lõm vào thật sâu, xương gò má nhô thật cao, môi trắng bệch, làn da trên mặt cũng khô quắt lên, toàn bộ gương mặt đều nhăn nhúm lại.
 
Giờ khắc này, ông không còn là một vị quân nhân năm xưa tung hoành chiến trường, vượt qua trăm sông vạn núi trường chinh chiến thắng.
 
Hấp hối.
 
Đây là sự hình dung chân thực nhất về Trần lão thái gia lúc này.
 
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Trần lão thái gia đang nằm trên giường bệnh, chỉ có một mình Trần Chiến.
 
Thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đi vào cửa, Trần Chiến ngồi bên cạnh Trần lão thái gia, gắt gao nắm lấy bàn tay phải khô vàng của ông, mắt đỏ hồng, thân thể run rẩy, nước mắt rơi như mưa!
 
Sau khi vào cửa, thấy một màn như vậy, thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đều cảm thấy trong lòng đau xót, nhất là Trần Kiến Quốc, hai tay nắm lại thật chặt, đôi mắt cũng hơi phiếm hồng. Nghe được thanh âm tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, Trần Chiến cũng không đứng dậy, hắn chỉ đỏ hai mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Trần lão thái gia.
 
Cứ lẳng lặng mà nhìn như thế.
 
Tùy ý cho nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt kiên nghị.
 
Cùng lúc đó, trên giường bệnh, Trần lão thái gia tựa hồ nhận thấy được có người đi đến, gian nan chuyển đôi mắt. ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc.
 
Sau đó, ông lại gian nan dời ánh mắt, đưa mắt dừng trên người Trần Chiến, dùng ánh mắt tựa hồ như muốn nhắn gì đó với Trần Chiến.
 
- Ông...ông nội, ông muốn cháu lấy ống thở xuống sao?
 
Giờ khắc này, Trần Chiến vốn được xung là thanh quân đao trên chiến trường đổ máu không đổ lệ, nhưng cả người lại không thể khống chế run rẩy lên, trong thanh âm cũng mang theo âm rung thật rõ ràng.
 
Không tiếng trả lời, cũng không thể trả lời, trên giường bệnh, khóe miệng Trần lão thái gia nhất thời cong lên một chút, lộ ra một dáng tươi cười rất cạn...rất cạn.
 
Chứng kiến dáng tươi cười kia, Trần Chiến nhất thời hiểu được ý tứ của Trần lão thái gia, trong lúc nhất thời thân thể hắn run rẩy càng thêm lợi hại!
 
Hắn biết rõ, hiện giờ Trần lão thái gia đã không thể tự dựa vào bản thân để hô hấp, nhất định phải dùng máy oxy để duy trì sinh mạng.
 
Một khi lấy xuống, hậu quả chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến!
 
- Ông...ông nội!
 
Cả người Trần Chiến run rẩy, không lập tức hành động.
 
- Tiểu Chiến, làm theo ý tứ của lão gia tử đi.
 
 Trần Kiến Quốc đỏ mất, chậm rãi nói.
 
Trần Chiến vô lực nhắm mắt lại, chờ khi hắn mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện gương mặt tái nhợt khô quắt của Trần lão thái gia dần dần xuất hiện một tia huyết sắc, nguyên bản con ngươi ảm đạm không ánh sáng cũng đã hiện ra một tia thần thái.
 
Hồi quang phản chiếu!
 
Thấy một màn như vậy, Trần Chiến lập tức ý thức được điều gì.
 
Vì thế hắn nhịn đau đớn, run rẩy lấy xuống máy thở oxy.
 
- Hô...hô...hô...
 
Bị lấy máy thở oxy, hơi thở của Trần lão thái gia có vẻ cực kỳ dồn dập, thân mình cũng hơi hơi run lên, cảm giác như tùy thời sẽ tắt thở.
 
- Lão thủ trưởng!
 
 Thấy một màn như vậy, thủ trưởng số 1 bước nhanh lên phía trước, ngồi xổm người xuống, hai tay nắm lấy bàn tay phải khô vàng của Trần lão thái gia.
 
- Hô...
 
Hơi thở dần dần ổn định lại, Trần lão thái gia đã thở nhẹ hơn một chút, ông quay đầu nhìn thủ trưởng số 1, gương mặt tái nhợt hiện lên một dáng tươi cười thản nhiên:
 
- Anh xem anh bận rộn như vậy, còn đi thăm tử lão đầu như ta làm gì? Dù sao thăm hay không thăm, kết quả cũng là như vậy.
 
Có lẽ Trần lão thái gia thật sự hồi quang phản chiếu, hô hấp của ông đã trở lại hoàn toàn bình thường, huyết sắc trên mặt càng thêm rõ ràng, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện cũng thật lưu loát.
 
- Lão thủ trưởng...
 
Giọng nói của thủ trưởng số 1 thật nghẹn ngào, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng.
 
- Được rồi, nói như thế nào cũng là một vị chủ tịch, nhìn hình dáng bây giờ của anh, nếu bị người nhìn thấy còn không bị cười chết đi.
 
 Trần lão thái gia khe khẽ thở dài, nói:
 
- Những lời nên nói mấy ngày trước ta đã nói với anh, thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, anh đi làm chuyện của anh đi, để ta cùng con cháu của ta trò chuyện.
 
- Ân.
 
Thủ trưởng số 1 cắn răng gật đầu, buông tay Trần lão thái gia, chậm rãi đứng dậy.
 
- Bá!
 
Sau khi đứng dậy, hai chân hắn khép lại, đứng thẳng thân mình, diễn cảm sùng kính hướng Trần lão thái gia cúi chào!
 
- Tiểu...tiểu Chiến, đỡ ông.
 
 Thấy một màn như vậy, thân hình Trần lão thái gia run lên, đôi mắt hơi có chút phiếm hồng.
 
Trần Chiến chảy nước mắt, thật cẩn thận nâng Trần lão thái gia đứng dậy.
 
- Hô...hô...
 
 Dù được Trần Chiến dìu dắt. Trần lão thái gia chỉ thoáng nhúc nhích một chút, liền thở hồng hộc.
 
- Tiểu Chiến, buông ra.
 
Qua vài giây đồng hồ, Trần lão thái gia thở lại bình thường, nhẹ giọng nói với Trần Chiến.
 
Trần Chiến giữ im lặng buông Trần lão thái gia.
 
Ngay sau đó, Trần lão thái gia, cắn răng, quật cốt, ngừng thở, chậm rãi, chậm rãi thăng lên thân hình gầy còm!
 
Ông chậm rãi khép lại hai chân, cố hết sức giơ cánh tay lên, hướng thủ trưởng số 1 hoàn trà một kính lễ tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội!
 
Dưới ánh đèn, thân hình yếu đuối đứng nghiêm như một cây thương thẳng tắp!
 
Thủ trưởng số 1 ảm đạm rơi nước mắt.
 

Bình luận





Chi tiết truyện