chương 760/ 848

Đối với một người cha mà nói, khi đến tuổi già cô độc một mình, chính là một loại tra tấn; Bị con cái hận, đó là một loại thống khổ; Nhưng nếu đứa con nằm mộng cũng muốn giết hắn, dùng từ bi ai cũng không đủ để hình dung.
 
Đó là thất bại!
 
Là sự thất bại lớn nhất của một người làm cha!
 
- Tôi nằm mộng cũng muốn giết ông!
 
Nghe được lời nói tràn ngập hận ý của Tiết Kha, Tiết Hồ như phát kinh phong, thân hình gầy yếu không thể khống chế run rẩy lên.
 
Dưới ánh đèn, hắn há to miệng, cố gắng muốn hỏi rốt cục là vì sao, nhưng nhìn vào khuôn mặt tràn ngập hận ý của Tiết Kha, hắn chỉ cảm thấy trong cổ họng như bị mắc nghẹn xương cá, làm thế nào cũng không thể hỏi ra miệng.
 
- Tôi biết ông muốn hỏi điều gì.
 
 Nhìn thấy thần tình khiếp sợ lẫn không tin của Tiết Hồ, Tiết Kha nở nụ cười, cười đến rất lạnh:
 
- Ông cho rằng ông cho tôi một đời sống vật chất ưu việt, tôi không đến nỗi cảm kích ông, nhưng cũng không nên hận ông, càng không nên nằm mộng cũng muốn giết ông, đúng không?
 
- Cô đông!
 
Tiết Hồ nuốt mạnh nước bọt, gian nan gật đầu, đồng thời nhìn chằm chằm Tiết Kha, chờ câu trả lời.
 
- Đúng vậy! Ông cho tôi tiền xài không hết, cho tôi muốn mua cái gì thì mua cái đó, ông cho tôi thân phận nhất định, làm cho rất nhiều người kính sợ tôi!" Nói tới đây, biểu tình của Tiết Kha bỗng nhiên trở nên kích động, thanh âm cũng đột nhiên đề cao, câu nói cũng thay đổi:
 
- Nhưng so sánh với những gì ông cho tôi mà nói, ông khiến cho tôi mất càng nhiều hơn!
 
- Ông biết không? Rất nhiều người bởi vì mặt ngoài kính sợ tôi, nhưng trên thực tế bọn hắn đang phỉ nhổ tôi, bọn hắn thầm mắng tôi là đứa tạp chủng, ông làm cho tôi mất đi thời thơ ấu vui vẻ!" Tiết Kha nói, thở hổn hển:
 
- Chuyện này tôi đành thừa nhận, dù không thừa nhận cũng sẽ không hận ông, càng sẽ không nằm mộng cũng muốn giết ông! Tôi hận ông, muốn giết ông, chẳng qua bởi vì ông đã làm cho tôi vừa ra đời đã mất mẹ, từ lúc tôi sinh ra cho tới bây giờ, ông chưa từng cho tôi thể hội tình thương của người mẹ!
 
- Xoát!
 
Nghe được lời nói của Tiết Kha, Tiết Hồ biến sắc, môi mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chỉ hận không thể lập tức bầm thây hắn thành vạn đoạn của Tiết Kha, hắn lại mất đi dũng khí mở miệng, hắn mơ hồ đoán được điều gì.
 
- Có phải ông đang nghĩ, lúc nhỏ ông nói với tôi mẹ tôi chết vì khó sinh, ông cũng không đủ sức cứu vãn, ông sẽ dành cho tôi hạnh phúc lớn nhất?
 
 Tiết Kha làm như nhận ra Tiết Hồ muốn mở miệng liền cười lạnh hỏi.
 
Tiết Hồ trầm mặc.
 
Bởi vì hắn đã xác định một chuyện: Tiết Kha đã biết mẹ của nàng vì sao mà chết!
 
Tiết Khai là con gái của Tiết Hồ cùng một cô gái phương tây sinh ra, ngay lúc đó Tiết Hồ tự mình dẫn người đến Mỹ phát triển phân bộ Thanh bang, trong một buổi tiệc của xã hội thượng lưu đã gặp mặt mẹ của Tiết Kha, bị khí chất và vẻ xinh đẹp của bà hấp dẫn, cuối cùng lợi dụng một loạt thủ đoạn hèn hạ đem mẹ của Tiết Kha đưa lên giường.
 
Cho tới nay, Tiết Hồ luôn là một người cường thế tự tin.
 
Tuy rằng khi đó Tiết Hồ dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt thân thể mẹ Tiết Kha, nhưng không nhận được tình yêu của bà.
 
Điều này làm cho Tiết Hồ khó có thể thừa nhận!
 
Đối với việc này, sau khi đưa mẹ Tiết Kha lên giường, hắn vận dụng đủ loại thủ đoạn, muốn hoàn toàn chinh phục mẹ của Tiết Kha từ thể xác tới tâm linh.
 
Một tháng!
 
Hắn dùng thời gian một tháng đi lấy lòng mẹ của Tiết Kha, cuối cùng thất bại chấm dứt.
 
Một tháng sau, ngay khi Tiết Hồ mất đi kiên nhẫn, hắn phát hiện mẹ của Tiết Kha đã mang thai, mà mẹ Tiết Kha muốn lén lút sau lưng hắn đi nạo thai.
 
Nguyên bản Tiết Hồ đã thập phần khó chịu vì bị bà liên tiếp cự tuyệt, sau khi biết được chuyện này, hắn liền nổi giận, hành hung mẹ Tiết Kha, còn dùng người nhà của bà uy hiếp bà nếu không sinh con sẽ giết chết người nhà của bà.
 
Mẹ của Tiết Kha là một cô gái thiện lương, lúc ấy vì người nhà nên đã bị buộc sinh Tiết Kha.
 
Mà ngày sinh Tiết Kha, bà cũng rời khỏi nhân gian.
 
Ngày hôm đó, sau khi bác sĩ ôm Tiết Kha rời khỏi phòng sinh, Tiết Hồ đã dùng dao đâm vào tim bà, trơ mắt nhìn bà vô lực giãy dụa cho đến chết...
 
Tiết Hồ tự tay kết thúc tính mạng của mẹ Tiết Kha!
 
Sở dĩ Tiết Hồ làm như vậy, thứ nhất là vì mẹ Tiết Kha luôn cự tuyệt mà ghi hận trong lòng, lại thêm hành động của bà làm cho hắn nhớ tới dì Điền, hơn nữa hắn sợ bà đem chân tướng sự tình nói cho Tiết Kha, làm Tiết Kha hận hắn.
 
Vì thế hắn tự nhiên không đem chuyện này tiết lộ ra.
 
Khi Tiết Kha bị người mắng là tạp chủng khóc trong lòng hắn, hỏi vì sao những đứa trẻ khác đều có mẹ mà mình không có, Tiết Hồ nói dối mẹ của nàng chết vì khó sinh.
 
Sau lúc đó Tiết Kha cũng không hỏi thêm lần nào, cũng rất ít khóc, quan hệ với hắn luôn rất lạnh nhạt.
 
Về sau, Tiết Kha bị Tiết Hồ đưa đi Mỹ, ở Mỹ quan hệ cha con hai người càng thêm nhạt nhẽo...
 
Trên thế giới này không có vách tường nào không bị lọt gió, giấy vĩnh viễn không gói được lửa.
 
Cuối cùng Tiết Kha vẫn biết được chuyện này.
 
Lúc này thấy Tiết Hồ không nói lời nào, Tiết Kha khàn khàn hét lên, sắc mặt thống khổ tới cực điểm:
 
- Hỗn đản! Ông là tên hỗn đản! Vì sao ông nhẫn tâm như vậy, vì sao ông có thể giết bà ấy đây?
 
- Ba!
 
Sau tiếng hét chói tai, Tiết Kha lại kích động cho Tiết Hồ một cái tát.
 
Lại thêm một lần nữa bị đánh, Tiết Hồ cũng không còn kinh động như lần trước, ngược lại trên mặt hắn còn lộ ra dáng tươi cười, dùng loại ngữ khí như đương nhiên:
 
- Hết thảy là do bà ta tự chuốc lấy, của cải quyền thế địa vị đặt trước mặt bà ta, là do bà ta không chọn!
 
- Hỗn đản!" Nghe được lời nói ích kỷ tới cực điểm của Tiết Hồ, Tiết Kha như bị kích thích thật lớn, vung hai tay đấm vào người Tiết Hồ, lại bóp cổ hắn:
 
- Tôi muốn giết chết tên hỗn đản như ông!
 
Tiết Hồ bị Tiết Kha bóp cổ, vốn không thể phản kháng, bởi vì ngạt thở nên ú ớ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
 
- Ai.
 
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm thầm thở dài, tuy rằng hắn có thể hiểu được Tiết Kha, cũng rất đồng tình nàng, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng giết chết Tiết Hồ, bởi vì hắn đã đáp ứng Điền Thảo, phải để Tiết Hồ quỳ gối trước mặt nàng cùng dì Điền sám hối.
 
- Bây giờ hắn còn chưa thể chết được, cô không thể giết hắn.
 
 Trần Phàm đi tới phía sau Tiết Kha, vỗ vai nàng, ngăn trở hành động điên cuồng của nàng. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Trần Phàm vừa ngăn trở, Tiết Kha cũng bị buộc ngừng lại, đồng thời cũng thanh tỉnh hơn một chút.
 
Nàng nhắm mặt lại hít một hơi thật sâu, ổn định một chút cảm xúc:
 
- Thật có lỗi Trần tiên sinh, tôi không có quên ước định của chúng ta, là tôi quá xúc động.
 
Ước định?
 
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm tỏ vẻ hiểu ý, mà đồng tử Tiết Hồ lại đột nhiên phóng lớn, trong ánh mắt thoáng hiện nét kinh ngạc.
 
Làm như đã nhận ra vẻ kinh ngạc của Tiết Hồ, Trần Phàm cười lạnh nói:
 
- Tiết Hồ, có phải nghe được con gái của ông có ước định trước với tôi ông cảm thấy rất khiếp sợ?
 
Không một tiếng trả lời.
 
Trong lòng Tiết Hồ tràn ngập cảm giác thất bại.
 
- Ông nằm mơ cũng không nghĩ tới, quan hệ giữa tôi và Diệp Mỵ là do con gái của ông cố ý tiết lộ ra đi.
 
- Ân, ông có thể lý giải thành thế này, tôi mượn miệng con gái của ông, đem tin tức này truyền cho em trai ông, để các người mắc mưu.
 
 Nhìn Tiết Hồ, Trần Phàm không hề có chút đồng tình cùng đáng thương, ngược lại hắn còn xát muối trên vết thương của Tiết Hồ.
 
- Đừng...đừng nói nữa! Mày không được nói nữa!" Lại nghe được Trần Phàm nói tiếp, Tiết Hồ giống như bị kích thích thật lớn, điên cuồng rống lên:
 
- Trần Phàm, tao thừa nhận mày thắng! Có dũng khí mày giết tao đi!
 
- Nếu tôi chỉ muốn cho ông chết, ông đã sớm chết một trăm lần, mà không phải còn sống tới bây giờ.
 
 Trần Phàm thờ ơ, cũng không động thủ.
 
- Đến a! Con mẹ nó mày không phải là Đồ Tể sao? Mày không phải giết người như ngóe sao? Tới giết tao a! Con mẹ nó có dũng khí mày giết tao a?
 
 Thấy Trần Phàm không động thủ, Tiết Hồ hoàn toàn hỏng mất, tựa hồ lúc này đối với hắn mà nói tử vong là giải thoát lớn nhất:
 
- Tao xem mày không xứng gọi là Đồ Tể, mày là một thằng nhu nhược! Mày nhu nhược, mày hiểu không? Ha ha ha...
 
Nhìn Tiết Hồ một lòng muốn chết, Trần Phàm vô tình nở nụ cười:
 
- Tiết Hồ, chẳng lẽ ông đã quên sao? Tôi đã nói ông sống không bằng chết còn tốt hơn để ông thống khoái mà chết, quyền quyết định không ở trong tay của tôi.
 
Trần Phàm vừa nói xong, trên mặt Tiết Hồ hiện lên một tia kiên quyết, hắn há to miệng muốn cắn lưỡi tự sát.
 
- Xuy!
 
Thấy được ý đồ của Tiết Hồ, tay phải Trần Phàm đột nhiên chém ra, hóa thành một đạo thủ ảnh chụp lấy cằm Tiết Hồ, ngăn trở hành động cắn lưỡi tự sát của hắn:
 
- Quyền quyết định cũng không ở trong tay ông, ông không có quyền lựa chọn tự sát!
 
- Hống hống hống...
 
Cảm thụ được lực lượng cực lớn truyền đến từ trong tay Trần Phàm, nghe lời nói của hắn, trong cổ họng Tiết Hồ truyền ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn:
 
- Trần Phàm, mày thật độc!
 
- Ác sao?
 
 Trần Phàm cầm khăn nhét vào miệng Tiết Hồ, thản nhiên nói:
 
- Tôi có bao nhiêu độc ác, cũng sẽ không đem dao mổ hạ thủ với người đàn bà của mình.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tiết Hồ giống như quả bóng bị xì hơi, lập tức ủ rũ, trên mặt không còn chút phẫn nộ, chỉ còn lại vẻ tro tàn.
 
Bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được, lời của Trần Phàm rất đúng, hắn sống rất thất bại.
 
Tuy rằng hắn có được địa vị cùng của cải mà nhiều người cả đời không có được, hơn nữa còn dựa vào hai thứ này mạnh mẽ chiếm hữu hai người đàn bà làm hắn động tâm, nhưng hắn lại không có được trái tim của hai người đàn bà này.
 
Thậm chí con gái hắn nằm mộng cũng muốn giết hắn!
 
Đây đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là sự châm chọc cực lớn!
 
Ta sai lầm rồi sao?
 
Trong lòng Tiết Hồ thầm hỏi chính mình.
 
Theo sau khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, trên người lại tràn ngập khí lực.
 
Dưới ánh đèn, hắn điên cuồng lắc đầu, giống như dùng phương thức này nói ra: Hắn không hề làm sai!
 
- Tiết Hồ, tôi đã đáp ứng với dì Điền, sẽ cho ông quỳ gối sám hối trước mặt mẹ con của bà ấy!" Nhìn thấy Tiết Hồ điên cuồng lắc đầu, trên mặt Trần Phàm chỉ có sát ý lạnh lẽo:
 
- Ông tốt nhất nên cầu nguyện thượng đế, sự hối hận của ông có thể khiến cho họ tiêu trừ hận ý, nếu không ông sẽ chân chính cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết!
 

Bình luận





Chi tiết truyện