chương 636/ 848

Yến Thanh Đế thực son sắt nói, nhưng trong lòng rất rõ ràng, người nắm quyền Liêu Ninh là người của Lăng gia, mà Lăng gia thuộc phe phái Yến gia, chính mình đến Đại Liên đúng là như cá gặp nước, muốn lập chiến tích tuyệt đối không có vấn đề gì khó khăn.
 
Thấy biểu tình son sắt của Yến Thanh Đế, Yến Khánh mỉm cười có chút vừa lòng.
 
Yến Thanh Đế còn có thể nghĩ ra được điều tới Đại Liên là bởi vì người của Lăng gia đang ở Liêu Ninh, Yến Khánh làm sao lại không nghĩ tới?
 
Trên thực tế, Yến Khánh lựa chọn địa phương điều phối Yến Thanh Đế cũng đã châm chước thật lâu, chậm chạp không quyết định, sự kiện Hong Kong vừa lúc cho hắn cơ hội.
 
Theo hắn xem ra, không còn nơi nào so với Đại Liên càng thích hợp hơn để Yến Thanh Đế phát triển.
 
Ở trong kế hoạch của hắn, Yến Thanh Đế tới Đại Liên, chỉ cần một năm nửa năm đặc biệt nhấc lên phó tỉnh cấp tuyệt đối không có vấn đề gì, kể từ đó Yến Thanh Đế có thể bước qua cánh cửa khó nhất trên con đường làm quan trước bốn mươi tuổi - phó tỉnh cấp thăng thành tỉnh bộ cấp.
 
Dù Yến Khánh cũng rõ ràng, ở trong hoàn cảnh trước mắt, trước bốn mươi tuổi đảm nhiệm chức quan tỉnh bộ cấp có chút khoa trương cùng không thực tế, nhưng hắn tin tưởng có hắn ở phía sau điều khiển, hoạt động, hết thảy đều không thành vấn đề.
 
Dù sao nếu không phải vận khí của Trần Phi quá xui xẻo, mới sang năm liền chết yểu, nếu không muốn bước lên cấp tỉnh bộ trước bốn mươi tuổi cũng không có bất cứ vấn đề gì!
 
Trần Phi dựa vào Trần gia đang suy sút vẫn có thể đi lên, chẳng lẽ Yến Thanh Đế dựa vào Yến gia đang không ngừng phát triển lại không làm được?
 
Yến Khánh cũng không tin chuyện này!
 
- Ông nội, lần này Hong Kong xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngụy Minh làm đại biểu đến Hong Kong chủ trì hội nghị cùng hoạt động, hẳn phải chịu một ít liên lụy chứ?
 
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Yến Thanh Đế lãnh tĩnh trở lại, trầm ngâm một lát lên tiếng hỏi.
 
Nguyên bản hắn cũng có tư cách đi tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Hong Kong, nhưng khi Ngụy Minh lựa chọn người đi tham dự lại không tuyển hắn, vì thế hắn đã buồn bực một trận, hiện giờ sau khi biết được chuyện xảy ra tại Hong Kong, vừa thấy may mắn lại còn nhớ rõ "ân tình" của Ngụy Minh, ước gì Ngụy Minh bị liên lụy.
 
- Ân.
 
Yến Khánh nhẹ gật đầu, diễn cảm hơi có vẻ nghiêm túc.
 
Trong lòng Yến Thanh Đế vừa động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
 
- Nói như vậy chuyện hắn lên chức sẽ chưa khẳng định?
 
- Thế thì không biết.
 
 Yến Khánh nhẹ lắc đầu:
 
- Tuy rằng Ngụy Minh phải chịu một ít trách nhiệm trong chuyện này, nhưng hắn chỉ đại biểu trung ương đến, không phải người chịu trách nhiệm chính trong việc trù hoạch hoạt động, trách nhiệm không lớn, không ảnh hưởng tới việc tháng mười hắn tiến vào tầng trung tâm.
 
- Nha.
 
Yến Thanh Đế là Yến gia đại thiếu, sớm biết Ngụy gia ủng hộ Trần Phàm, theo hắn xem ra, Ngụy gia đang trên đường suy sút, có quật khởi được hay không hoàn toàn quyết định bởi việc Ngụy Minh lên chức, chỉ cần Ngụy Minh xóa được chữ "phó" ở phía trước, địa vị của Ngụy gia liền hoàn toàn củng cố, dù Ngụy lão gia tử có buông tay rời đi nhân gian, cũng ảnh hưởng không lớn.
 
Hiện giờ nghe được Yến Khánh nói Ngụy Minh vẫn sẽ tiến vào tầng trung tâm, vẻ kích động cùng vui sướng trên mặt Yến Thanh Đế biến mất không còn sót lại chút gì.
 
- Thanh Đế, ông biết cháu đang lo lắng điều gì.
 
 Yến Khánh nhàn nhạt cười, nói:
 
- Cháu nghĩ việc này ông nội cũng rất vui mừng. Nhưng sau này cháu nên đem tinh lực đặt trên công việc đi, vẫn là câu nói kia, cháu xem Trần gia Trần Phàm làm đối thủ, ông nội không phản đối, nhưng trước khi cháu chân chính nắm giữ quyền sinh sát, đừng tiếp tục cùng hắn giao phong.
 
- Còn nữa, Ngụy gia cũng tốt, Trần gia cũng thế, chỉ cần ông còn ở đây, bầu trời này vĩnh viễn khó có khả năng thay đổi!
 
 vẻ mặt Yến Khánh tự tin nói:
 
- Thanh Đế a, ông nội cũng không gạt cháu, rất nhiều người sẽ cho rằng ông sớm lui xuống. Nhưng...hắc, muốn cho ông lui xuống ở tuyến hai, nào có dễ dàng như vậy?
 
- Ông nội, ngài?
 
Trong lòng Yến Thanh Đế chấn kinh, thanh âm run rẩy.
 
Hắn biết rõ Yến Khánh vẫn tiếp tục đứng bên trong tầng trung tâm có ý nghĩa trọng yếu thế nào đối với Yến gia.
 
- Ủy viên trưởng.
 
Yến Khánh mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần tự tin hộc ra ba chữ.
 
Ủy viên trưởng?
 
Thủ trưởng số hai!
 
Yến Thanh Đế lập tức ngừng thở, cả người liên tục rùng mình!
 
- Ông ít nhất còn có thể làm được một lần, đến lúc đó coi như ông có lui xuống, ba và chú bác của cháu cũng có thể đứng lên.
 
 Yến Khánh nâng chén trà, nhưng không uống, tựa hồ còn đang đắm chìm trong tương lai của Yến gia:
 
- Mà đợi khi bọn họ lui ra, cháu cũng có thể chen chân vào. Hơn mười năm trong tương lai. Yến gia chúng ta vẫn không suy sụp.
 
- Thanh Đế nhất định cố gắng gấp bội, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của ông nội cùng gia tộc!
 
 Yến Thanh Đế đứng dậy, thốt lời cam đoan, vẻ mặt kích động tới cực điểm.
 
Cùng lúc đó, Yến Thanh Đế còn giết chặt nắm tay, trong lòng cười lạnh không thôi: Trần Phàm a Trần Phàm, đừng nói mày bị đuổi ra Trần gia, dù mày không bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại như thế nào? Lão bất tử kia nằm xuống, Trần gia các ngươi bắt đầu xuống dốc, mà Yến gia chúng ta lại phát triển không ngừng, bản thân tao muốn nhìn xem, tương lai mày lấy thứ gì đấu với tao?
 
Ngay trong lúc lễ truy điệu Trần Phi được tổ chức cùng Yến Thanh Đế và Yến Khánh bí mật nói chuyện với nhau. Trần Phàm cũng đã chấm dứt cuộc nói chuyện với Long Nữ, cùng Long Nữ rời khỏi sân thượng, quay trở về phòng bệnh.
 
Đi ra khỏi sân thượng tiến vào hành lang, Trần Phàm rõ ràng phát hiện Điền Thảo vốn dựa trên giường bệnh ngủ thiếp, chẳng biết tỉnh giấc từ lúc nào, đang đứng ngay cửa phòng bệnh.
 
Dù còn cách nhau rất xa, nhưng Trần Phàm nhờ vào thị lực hơn người, có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Điền Thảo lộ ra biểu tình kinh hoàng, đôi mắt mơ hồ có chút phiếm hồng, vẻ lo lắng trong con ngươi vốn không thể che giấu.
 
Ngay sau đó.
 
Điền Thảo thấy được Trần Phàm.
 
Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Trần Phàm, nàng chợt ngẩn ra, sau đó biểu tình vốn khẩn trương biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ kích động.
 
- Long Nữ, cô xuống dưới lầu chờ tôi.
 
 Nhận thấy được sắc mặt kích động toát ra trên mặt Điền Thảo, Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
 
Long Nữ giữ im lặng liếc mắt nhìn Điền Thảo, liền đi về phía cửa thang máy.
 
Mà Trần Phàm lại đi về phía Điền Thảo, bước chân trầm ổn.
 
Cùng lúc đó nhìn thấy Trần Phàm đi tới, Điền Thảo không tự chủ được càng đi nhanh hơn.
 
Bước đầu tiên.
 
Rất nhẹ, rất nhỏ.
 
Bước thứ hai.
 
Rất nặng, rất lớn.
 
Bước thứ ba.
 
Gia tốc.
 
Bước thứ tư.
 
Lại tăng tốc!
 
Theo sau...Trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng buộc bím tóc đuôi ngựa hoàn toàn không hề lo lắng mang giày cao gót sẽ bị trẹo chân hay không, đang hướng hắn chạy tới như điên.
 
Dần dần, dần dần.
 
Trần Phàm dừng bước.
 
Điền Thảo cũng ngừng lại.
 
Có lẽ do nguyên nhân đã chạy quá nhanh, sau khi Điền Thảo dừng lại không giữ được thắng bằng, ngã quỵ về phía trước.
 
Trần Phàm không nói lời nào, tiến lên trước một bước, mở đôi tay ôm Điền Thảo vào trong lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Vừa nhào vào lòng Trần Phàm, Điền Thảo liền ôm lấy bờ lưng dày rộng của hắn, dựa đầu nơi ngực hắn, cảm thụ khí tức quen thuộc trên người hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ, đôi mắt mơ hồ phiếm hồng nhẹ giọng nói:
 
- Sau khi tôi tỉnh lại phát hiện anh đi vắng, hỏi y tá, các nàng cũng không biết anh đi đâu...
 
- Nha đầu ngốc, tôi không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích, dù có đi cũng sẽ mang theo cô đi.
 
 Ôm thân thể mềm mại vào lòng, Trần Phàm cũng không hề có chút tà niệm, hắn ôm vai Điền Thảo, vuốt ve bím tóc đuôi ngựa, ôn nhu nói:
 
- Hắn rời khỏi đại lục, nhưng...là tôi cố ý thả hắn rời đi.
 
Điền Thảo tựa hồ biết "hắn" ở trong miệng Trần Phàm lại là ai, thân hình trong nháy mắt trở thành cứng ngắc.
 
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm vỗ nhẹ sau lưng Điền Thảo nói:
 
- Nếu tôi dám thả hắn đi, dĩ nhiên đã có biện pháp đối phó hắn - cô yên tâm, không cần bao lâu nữa, tôi sẽ bắt hắn quỳ gối sám hối dưới chân cô cùng dì Điền!
 
Không tiếng trả lời, Điền Thảo chỉ gắt gao ôm chặt Trần Phàm, không hề bận tâm bộ ngực đã ngày càng lớn đang bị đè ép trước ngực Trần Phàm.
 
- Được rồi đi thôi, theo tôi về Đông Hải.
 
 Trần Phàm cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của những y tá cùng người bên trong hành lang, vỗ vỗ sau lưng Điền Thảo.
 
Điền Thảo nhẹ nhàng gật đầu, rời khỏi ngực Trần Phàm, lau đi nước mắt, ôm lấy tay phải không bị thương của Trần Phàm, theo hắn xuống lầu.
 
Mấy phút sau, Trần Phàm đi xuống dưới lầu, ngồi vào một chiếc Lincoln rời đi.
 
Lúc này tài xế không phải là a Ngốc.
 
Mà là Long Nữ.
 
Trên đường dòng xe cộ qua lại không ngừng, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
 
Con đường phía trước tựa hồ khó khăn trùng điệp.
 
Nhưng con đường cũng đã được chế định từ sớm.
 
Người thanh niên tuy bị đuổi ra khỏi Trần gia nhưng không hề quên dòng máu Trần gia chảy xuôi trong người mình, sẽ dựa theo con đường mình đã định sẵn, kiên định đi tới.
 
Những người cản đường - trảm!
 
Hắn sẽ mang theo quang vinh của Đồ Tể, bước lên đỉnh thế giới.
 

Bình luận





Chi tiết truyện