chương 314/ 848

Nàng rất muốn bỏ đi, nhưng cảm thấy làm như vậy thật có lỗi với Vương Hồng, dù sao nàng đã đáp ứng Vương Hồng, hơn nữa quan trọng hơn nữa là...nàng còn chưa mượn được tiền từ tay Vương Hồng.
 
Không có tiền, đừng nói ngày tết được ăn thịt, ngay cháo cũng không có mà ăn.
 
Vì thế nàng chỉ đành ngồi chờ đợi, bởi vì nàng biết bà nội còn đang ở nhà đợi nàng mua đồ ăn trở về.
 
Nhưng...giờ khắc này, rốt cục nàng không thể chịu đựng được nữa.
 
Hình ảnh khó coi cùng không khí thối nát làm nàng không thể chấp nhận.
 
Trên thực tế, lúc mẹ nàng bỏ nhà đi, nàng cũng từng nghĩ tới sống phóng túng, vò đã mẻ lại sứt sẹo, nên tự sinh tự diệt.
 
Thiếu chút nữa thôi.
 
Thiếu chút nữa thôi là nàng đã bước vào vực sâu.
 
Cuối cùng bởi vì nàng không thể thả lỏng vướng bận trong lòng - bà nội, không để cho chính mình sa đọa, mà nàng kiên trì, dựa vào sự trợ giúp của Vương Hồng, một lần lại một lần vượt qua cửa ải khó khăn.
 
Nàng cũng đã nghĩ qua vừa đi làm kiếm tiền hơn nữa từng thực sự hành động - nàng từng dùng thời gian buổi tối làm người phục vụ cho một tiệm KTV mới mở, kết quả thường xuyên bị khách nhân trêu chọc, khi dễ, rơi vào đường cùng nàng chỉ đành nghỉ việc.
 
Nàng cũng từng xin đi rửa chén ở nhà hàng, kết quả làm không được hai ngày, ông chủ nhà hàng lại bỏ ra ba ngàn đồng, muốn nàng lên giường với ông ta.
 
Nàng không đáp ứng.
 
Sau đó nàng bị đuổi việc.
 
Hai lần trải qua bi thảm, làm nàng tràn ngập sợ hãi với việc làm công, đây cũng là lý do gì dù lòng nàng không muốn nhưng lại không thể không nhận lấy trợ giúp của Vương Hồng.
 
- Oánh Oánh, cô nói cái gì, tôi nghe không được.
 
Vương Hồng đặt ly rượu xuống, gương mặt đỏ bừng nói.
 
Mà Sử Bân ngồi bên cạnh lại dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực ma quỷ của Lưu Oánh Oánh.
 
Đúng như Lưu Oánh Oánh vẫn nghĩ, Sử Bân vẫn rất hứng thú đối với nàng.
 
Nhưng Lưu Oánh Oánh không hề biết, nếu như lúc trước không phải Sử Bân giả vờ giả vịt, chơi cá tính, ở trước mặt đám bạn xấu nói qua muốn Lưu Oánh Oánh quỳ khóc cầu xin được lên giường cùng hắn, hắn đã sớm vùi hoa dập liễu Lưu Oánh Oánh.
 
Nhẹ nhàng nuốt nước bọt, ngăn chặn ý niệm muốn tử hình Lưu Oánh Oánh ngay tại chỗ trong đầu, Sử Bân ra dấu cho một gã đồng bạn tắt nhạc.
 
Tuy rằng nhạc đã tắt, nhưng bởi nguyên nhân uống thuốc kích thích, hai nam hai nữ vẫn còn đang giãy dụa thân thể, hơn nữa còn phối hợp, một trước một sau ôm nhau, cọ lên, tư thế ám tối, rõ ràng đã tới cực điểm.
 
Lưu Oánh Oánh không dám nhìn một màn phía sau, mà đưa mắt nhìn lên trên người Vương Hồng.
 
Vương Hồng tựa hồ không có ý tứ muốn cho mượn tiền, mà ngược lại đưa mắt nhìn về hướng Sử Bân.
 
Thấy một màn như vậy, Lưu Oánh Oánh tựa hồ cảm thấy được có vấn đề, cắn răng nói:
 
- Vương Hồng, các người chơi tiếp đi, tôi đi về trước.
 
- Trở về? Hắc hắc, nơi này cách nhà cô cũng không gần, làm sao cô trở về?
 
Sử Bân làm trò ngay trước mặt Lưu Oánh Oánh, đem tay vươn vào trong chiếc áo màu đỏ của Vương Hồng, vuốt ve một bầu ngực, hài hước nói.
 
Nhìn thấy Vương Hồng không phản kháng đối với hành động của Sử Bân, ngược lại còn lộ ra biểu tình như phối hợp, Lưu Oánh Oánh giật mình há to miệng.
 
Bởi vì từ sau khi Vương Hồng trở thành bạn gái của Sử Bân, Vương Hồng liền nghỉ học, số lần hai người gặp mặt nhau rất ít, phần lớn thời gian đều là Vương Hồng đi tìm Lưu Oánh Oánh, chủ động cho nàng vay tiền.
 
Vì thế đối với biến hóa hiện giờ của Vương Hồng, Lưu Oánh Oánh nhất thời khó có thể thừa nhận, trong nội tâm nàng Vương Hồng vẫn luôn là cô gái vui tươi hướng ngoại.
 
- Đi bộ về.
 
Lưu Oánh Oánh cảm thấy trái tim của mình đang hung hăng run rẩy, nàng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, nhưng sau đó xoay người muốn đi.
 
- Chậm đã.
 
Ngay lúc này Sử Bân rút tay ra khỏi ngực Vương Hồng, đưa tay ngăn cản Lưu Oánh Oánh. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Thân thể Lưu Oánh Oánh chấn động kịch liệt, quay đầu lại, mang theo vài phần sợ hãi, vài phần tức giận nói:
 
- Ngươi muốn làm gì?
 
- Làm tình.
 
Sử Bân liếm liếm môi, lộ ra dáng tươi cười dâm dục.
 
- Ha ha.
 
Nghe được lời nói của Sử Bân, mấy nam nữ khác đều ha ha phá lên cười, ngay cả Vương Hồng cũng cười, nhưng trong dáng tươi cười còn mang theo một tia oán độc.
 
- Ngươi...
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Oánh Oánh tức giận đến trắng bệch.
 
- Đừng có ta hay ngươi, mẹ nó, sáu ngàn đồng của lão tử cũng không phải là phí phạm.
 
Sử Quân cố gắng lấy tay muốn vuốt ve mông của Lưu Oánh Oánh, nhưng bị nàng tránh thoát, nhưng hắn cũng không căm tức, mà cười lạnh nói:
 
- Sáu ngàn đồng a, đi tới phòng tắm hơi, đủ đi tắm sáu mươi lần.
 
Phòng tắm hơi, đủ tắm...
 
Nghe mấy từ này, Lưu Oánh Oánh cảm thấy da đầu run lên, nàng mơ hồ có nghe nói qua những địa phương đó.
 
Cùng lúc đó, ba chữ "sáu ngàn đồng" giống như ma âm không ngừng quanh quẩn bên tai nàng.
 
Theo sau, nàng tựa hồ ý thức được điều gì, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhu nhược không thể khống chế run run lên.
 
Nàng khom người, lắc đầu, dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Vương Hồng cùng Sử Bân.
 
- Lưu Oánh Oánh, cô đừng nhìn tôi như vậy, nếu không phải Sử Bân muốn tôi cho cô tiền, tôi thèm quản cô chết sống?
 
Gương mặt đỏ bừng của Vương Hồng lóe lên nét cười càng đậm, trong giọng nói bộc lộ oán khí không chút nào che lấp.
 
Ngay cả Lưu Oánh Oánh cũng có thể nhìn ra Sử Bân có hứng thú đối với nàng, huống chỉ là Vương Hồng?
 
Vương Hồng tự nhiên cũng có thể nhìn ra, hơn nữa cô ta còn biết Sử Bân cho nàng làm bạn gái, khả năng rất lớn là muốn mượn tay nàng cho Lưu Oánh Oánh vay tiền, thông qua tiền tài để Lưu Oánh Oánh biến thành tù binh.
 
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, Lưu Oánh Oánh là một người rất tự cường, nếu là người khác cho vay tiền, nàng nhất định sẽ không nhận.
 
Bạn trai của mình, trong lòng nghĩ về cô gái khác không nói, còn lợi dụng chính mình đi phao, điều này làm Vương Hồng rất không vui.
 
Ngày tháng lâu dài, phần hữu nghị đơn thuần giữa cô ta và Lưu Oánh Oánh đã sớm không còn tồn tại, chỉ còn lại oán hận.
 
Cho tới nay, Lưu Oánh Oánh lại luôn tràn ngập cảm kích đối với Vương Hồng.
 
Nàng luôn ghi sâu ân tình của Vương Hồng vào trong lòng, ở vô số ban đêm, nàng ở trong chăn chảy nước mắt tự nói với mình, chờ đợi có một ngày đi ra khỏi thị trấn này, nàng sẽ cảm ơn.
 
Mà hiện giờ, bên tai vang lên lời nói ác độc của Vương Hồng, nhìn thấy dáng cười lạnh tràn ngập oán độc của cô ta, Lưu Oánh Oánh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều hỏng mất.
 
Giờ khắc này, một tia kiên trì tận sâu trong nội tâm của nàng, phá thành mảnh nhỏ.
 
Mắt của nàng trong nháy mắt đỏ bừng, nước mắt không kìm lòng được chảy ra khỏi vành mắt của nàng.
 
- Không phải như thế, không phải đâu Vương Hồng, cô sẽ không gạt tôi, đúng không?
 
Lưu Oánh Oánh hoàn toàn hỏng mất tựa hồ như không thể tin được tất cả những chuyện này là thật sự, điên cuồng lắc đầu lui ra phía sau, đồng thời hỏi Vương Hồng.
 
- Hắc, Lưu Oánh Oánh, thành tích học tập của cô rất khá, nhưng sao đầu óc lại thấp như vậy đây? Khi không tôi đem tiền đưa cho cô, đầu óc của tôi bị con lừa đá a?
 
Bị Sử Bân uy hiếp, Vương Hồng không dám vạch trần vẻ giả dối trước mặt Lưu Oánh Oánh, luôn luôn không dám biểu lộ ra trước mặt nàng, hôm nay cô ta biết Lưu Oánh Oánh nhất định sẽ trở thành đồ chơi của Sử Bân, không giấu diếm nữa, mà là đem oán khí nghẹn tận sâu trong nội tâm hoàn toàn phát tiết ra.
 
- Lưu Oánh Oánh, thiếu tiền trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
 
Dục vọng trong con ngươi Sử Bân càng ngày càng đậm.
 
Lưu Oánh Oánh không phản bác được.
 
Đau.
 
Đau đến tê tâm liệt phế.
 
Đau đớn kịch liệt làm cho Lưu Oánh Oánh có loại cảm giác hít thở không thông, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái từng trải qua cực khổ, ý chí cũng xem như kiên cường, không hoàn toàn bị đánh bại, mà là dùng sức cắn môi run rẩy nói:
 
- Ta sẽ trả cho ngươi, chờ ta có tiền sẽ trả.
 
- Có tiền sẽ trả? Hắc hắc, ta đã nói với ngươi, hôm nay ta không có tiền tính tiền phòng này, đang chờ dùng tiền của ngươi để tính tiền đây.
 
Sử Bân nói xong tiến lên một bước, vươn tay nói:
 
- Lấy ra đi, sáu ngàn đồng.
 
Cả người Lưu Oánh Oánh run rẩy.
 
- Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không trả, chỉ cần ngươi theo ta đến khách sạn ngủ một đêm, chúng ta xóa bỏ, ngược lại nếu ngươi phối hợp tốt, ta còn có thể cho ngươi tiền, rất nhiều tiền.
 
Sử Bân thấy Lưu Oánh Oánh không nói lời nào, cười dâm đãng:
 
- Mặt khác nếu ngươi có thể hiểu biết, làm bạn gái của ta, mỗi ngày hầu hạ ta, ta không để ý nuôi ngươi và bà nội của ngươi, ta không thiếu tiền.
 
Vừa nói xong, Sử Bân lại chìa ma trảo chụp vào mông Lưu Oánh Oánh.
 
- Cút.
 
Bị đau đớn thật sâu Lưu Oánh Oánh rốt cục không nhịn được nữa, nàng dùng hai tay che ngực lui ra phía sau, đỏ hồng mắt, rống lớn.
 
- Ba.
 
Sử Bân lập tức sầm mặt, vươn tay tát Lưu Oánh Oánh ngã xuống đất.
 
- Mẹ kiếp, cho ngươi chút nhan sắc ngươi còn muốn mở phường nhuộm, lão tử nếu biết là kết quả này, đã sớm X ngươi, làm gì chờ cho tới hôm nay.
 
Sử Bân nói xong, tiến lên một bước chụp mái tóc Lưu Oánh Oánh, quay đầu nhìn tên thiếu niên uống thuốc kích thích bên cạnh nói:
 
- Đem thuốc ra đây, mẹ nó, sáu ngàn đồng của lão tử cũng không thể phí phạm.
 
- Phanh.
 
Trả lời Sử Bân chính là một tiếng vang thật lớn, tiếng nổ vang ra, cửa ghế lô bị người dùng một cước đá văng.
 
Một thân ảnh khôi ngô xuất hiện ngay cửa.
 
Là Trần Phàm.
 

Bình luận





Chi tiết truyện