chương 475/ 848

Tập đoàn Kerner Er đầu tư vào đại lục từ năm ngoái cho tới bây giờ cũng được gần năm sáu tháng, là sự kiện lớn nhất trong thương giới, đối với việc phát triển kinh tế nảy sinh ra vô số tác dụng.
 
Hiện giờ tập đoàn Kerner Er và tập đoàn Cao Tường hợp tác đi vào chính quy, kế tiếp tập đoàn Kerner Er sẽ chính thức đầu tư vào đại lục.
 
Ở dưới tình hình này, người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er tại Châu Á tuyên bố muốn rút lui đầu tư, điều này khiến cho trung ương nóng nảy, vì thế lập tức phái ra người phụ trách chạy đến Hàng Châu tìm Roman hiệp đàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Nhưng Roman tựa hồ không chịu lùi bước, cũng không đồng ý gặp mặt vị đại lão Bộ Thương Mại, mà nói chờ vụ án hai cha con Tưởng Cương có kết quả xong, thì mới bàn lại chuyện đầu tư vào Chiết Giang.
 
Một chiêu bế môn này, đã khiến cho vị đại lão kia tức giận không nhỏ, nhưng hắn cũng biết, ở cái loại thời khắc mấu chốt như thế này thì ngàn vạn lần không được cho Roman rút đầu tư, bằng không hết thảy những cố gắng trước kia đều là uổng phí.
 
Trong đại viện tỉnh ủy Chiết Giang, bên trong văn phòng của Chu Bình Xuyên.
 
Một gã trung niên mặc âu phục đeo kính cận, thần tình u sầu nhìn Chu Bình Xuyên nói:
 
- Lão Chu à, sau khi buổi họp báo được công bố, trung ương liền rất xem trọng, trước khi tôi đến đây trên trung ương đã mở họp hội nghị qua bốn lần, bên trên truyền đạt mệnh lệnh rất rõ ràng, bất kể như thế nào đều phải xoa dịu lửa giận của tập đoàn Kerner Er, để cho bọn họ tiếp tục đầu tư...
 
Đối mặt với điều tố khổ của đối phương, trong lòng Chu Bình Xuyên hiểu rõ ràng nhưng vẫn chưa mở miệng ngay.
 
- Ông cũng biết chiều nay tôi vừa xuống máy bay thì đã lập tức chạy đi tìm người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er, kết quả bị ăn canh bế môn.
 
 Người trung niên nói xong, vẻ mặt buồn bực:
 
- Lão Chu à, ông giúp tôi nghĩ kế đi.
 
- Xương bộ trưởng, ông sầu tôi cũng sầu...
 
 Chu Bình Xuyên bưng chén trà lên hớp nhẹ một ngụm, nói:
 
- Phát sinh chuyện lớn như vậy, một bí thư như tôi cần nhất là phải ổn định nhân tâm. Và còn phải phối hợp điều tra với cấp trên, bề bộn đến mức không còn thời gian...
 
Người trung niên tên Xương Hâm cười khổ:
 
- Lão Chu à, xem như ngài bán cho tôi một nhân tình đi...
 
- Kỳ thật, Xương bộ trưởng, gấp sáp là một chuyện, nhưng mấu chốt là chuyện này tôi cũng vô lực giúp đỡ, ông thừa hiểu, tập đoàn Kerner Er đến quốc nội đầu tư là không phải chỉ đánh biển quảng cáo, khác với những xí nghiệp nước ngoài khác, người ta đến đầu tư thật, muốn phát triển, cố gắng thông qua phương thức này để giành được hảo cảm của cấp trên, chiếm cứ thị trường quốc nội. Hiện giờ phát sinh chuyện này, ông bảo tôi làm sao đi tìm người ta giải thích đây? Chẳng lẽ để tôi nói với người ta, chuyện này là tôi không có năng lực, vì thế mới phát sinh ra cái loại chuyện không vui này ư?
 
Nghe vậy Xương Hâm tiếp tục cười khổ.
 
- Xương bộ trưởng, tôi nghe nói lần này Yến gia Yến Thanh Đế cũng đến Hàng Châu ư?
 
 Chu Bình Xuyên bỗng nhiên hói sang chuyện khác.
 
Có lẽ thật không ngờ Chu Bình Xuyên bỗng nhiên hỏi như vậy, Xương Hâm liền ngây ra, theo sau gật đầu nói:
 
- Ưm, Thanh Đế là người phụ trách nguồn đầu tư từ nước ngoài, phát sinh chuyện này hắn tự nhiên sẽ đến.
 
- Vậy còn không giải quyết được sao?
 
 Chu Bình Xuyên nhu nhu huyệt thái dương, trêu ghẹo nói:
 
- Lấy mạng lưới quan hệ của Yến gia đại thiếu, xử lý chuyện này sẽ đơn giản thôi. Tôi xem ông chính là đang bỏ gần cầu xa, tìm một lão đầu tử như tôi...
 
- Lão Chu, ông đừng giễu cợt tôi thêm nữa...
 
 Nghe được Chu Bình Xuyên nói như thế, vẻ mặt Xương Hâm khổ sở:
 
- Ông cũng không phải không biết, từ mùng một tết bởi vì Trần Phàm gây ra chuyện ở khách sạn Yên Kinh, quan hệ giữa hai nhà Trần, Yến trở nên lạnh lẽo, sau đó Trần lão thái gia qua đời, thế cục thay đổi, song phương âm thầm phân tranh cao thấp, mối quan hệ nhanh chóng chuyển biến xấu đi. Thẳng đến hai ngày qua, việc Trần Vĩnh Thụy lên chức bị Yến gia phá đám, thì mối quan hệ đã hoàn toàn tan vỡ...
 
Chu Bình Xuyên cũng không hé răng, đối với việc cha của Trần Phi là Trần Vĩnh Thụy lên chức bị Yến gia phá rối, hắn tự nhiên cũng biết rõ ràng.
 
Nguyên bản Trần Vĩnh Thụy có thể chen chân vào đỉnh kim tự tháp quyền lực. Mà hiện giờ mặc dù mang danh nghĩa cán bộ cấp Phó quốc gia, nhưng lại không hề có một chút thực quyền nào, rơi vào tình huống minh thăng ám hàng điển hình (bề ngoài thăng chức bên trong bị hạ chức), nếu không có bất ngờ gì xảy ra, con đường làm quan xem như đã chấm dứt rồi.
 
- Tập đoàn Kerner Er sở dĩ hào phóng đốt tiền vào trong quốc nội, ẩn tình trong chuyện này ông cũng nên rõ ràng. Đều là bởi vì Trần gia Trần Phàm. Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế là diễn viên trong ngày mùng một tết, Trần Phàm danh chấn kinh thành, còn Yến Thanh Đế thì mất hết thể diện, cùng nhau kết thù.
 
 Khóe miệng Xương Hâm co rút, nói:
 
- Ở dưới tình hình này, ông bảo Yến Thanh Đế đi tìm người của tập đoàn Kerner Er, đây không phải là chủ ý phá thối hay sao?
 
- Ha ha. Yến Thanh Đế không được, vậy ông có thể đi tìm Trần gia hậu sinh à.
 
 Chu Bình Xuyên hữu ý vô tình nhắc nhở.
 
Đồng tử Xương Hâm đột nhiên co rụt lại, nhưng không trả lời ngay.
 
Chu Bình Xuyên cũng không hé răng.
 
Theo hắn xem ra, lần này mặc dù là Xương Hâm dẫn đội chạy tới, nhưng người sáng suốt nhìn cũng biết, người chủ đạo chân chính mới là vị Yến đại thiếu gia kia.
 
Ở dưới tình hình này đi tìm Trần Phàm giải quyết, không thể nghi ngờ chính là muốn Yến gia đại thiếu cúi đầu.
 
Chuyện này đương nhiên Xương Hâm không quyết định được!
 
Cuộc nói chuyện cuối cùng tan rã không có kết quả.
 
Đưa tiễn Xương Hâm, Chu Bình Xuyên trở lại văn phòng, châm một điếu thuốc Lợi Đàn chỉ có giá mười ba đồng, rít sâu một hơi đồng thời biểu tình trầm ngâm suy nghĩ.
 
Không biết qua bao lâu, Chu Bình Xuyên dụi tắt tàn thuốc, nhíu mày trầm ngâm nói:
 
- Yến Thanh Đế đến không hề thiện ý, cũng không biết Trần gia hậu sinh sẽ làm như thế nào.
 
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, Trần Phàm ngồi trên chiếc Bentley đi tới Thanh Long sơn trang.
 
Dù với thân phận trước mắt của Trần Phàm, Tiết Hồ cũng không đến nông nỗi chó cùng rứt giậu, sẽ không thiếu não tới mức thực hiện hành động ám sát, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc lại lo lắng, vì bảo hộ Trần Phàm nàng đã phái tám gã thành viên Ám Đường điều qua bên người Trần Phàm.
 
Chiếc Bentley ngoại trừ có tám thành viên Ám Đường bảo hộ, mặt sau còn có cả người của cục an ninh.
 
Từ sau khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường, chỉ cần hắn ở quốc nội, người của cục an ninh khẳng định sẽ như âm hồn không tiêu tan đi theo hắn, đối với việc này Trần Phàm cũng đã thói quen, bình thường vẫn xem như không nhìn thấy, thời khắc mấu cốt lại dùng tài đua xe bỏ rơi bọn hắn.
 
Kể từ đó, người của cục an ninh chẳng những không giám thị nổi Trần Phàm, ngược lại còn biến thành bảo tiêu miễn phí cho hắn, vô hình trung càng gia tăng sự khó khăn khi muốn ám sát cho địch nhân của Trần Phàm.
 
Bốn chiếc xe hơi thật nhanh chạy tới cửa tòa biệt thự của Tiêu Viễn Sơn.
 
Khi xe dừng lại, a Ngốc lập tức xuống xe mở cửa xe cho Trần Phàm, những thành viên Ám Đường khác cũng rất ăn ý đi xuống xe dung nhập vào trong đêm tối.
 
Sau khi xuống xe, Trần Phàm lập tức đi vào biệt thự.
 
- Trần tiên sinh.
 
Bên trong đại sảnh biệt thự, Độc Nhất Đao nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha. Nhìn thấy Trần Phàm đi vào đại sảnh vội vàng đứng dậy chàọ hỏi.
 
- Tiểu Thảo đâu?
 
Trần Phàm không thấy Điền Thảo trởng đại sảnh, hỏi.
 
- Trần tiên sinh. Điền tiểu thư trong phòng sách.
 
 Độc Nhất Đao đáp.
 
Trần Phàm vỗ vỗ trán, thầm mắng mình hồ đồ, theo sau lại hỏi:
 
- Hai người đã ăn cơm chiều chưa?
 
- Còn chưa ăn.
 
 Độc Nhất Đao lắc đầu nói:
 
- Vốn tôi có đề nghị đưa Điền tiểu thư ra ngoài dùng cơm chiều, nhưng nàng nói chờ anh trở về.
 
Trần Phàm chợt ngạc nhiên, lại cười khổ đi lên thang lầu.
 
Nửa phút sau, Trần Phàm đi vào phòng sách lầu hai, nhìn thấy cửa phòng không đóng, chỉ lộ ra khe hở.
 
Xuyên qua khe hở, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong phòng sách, Điền Thảo đang cầm một quyển sách giáo khoa, thường thường đặt bút ghi chép gì đấy trong sách, gương mặt rất chăm chú, vốn không hề phát hiện hắn đã đến.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm đẩy cửa bước vào.
 
Dát chi!
 
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra. Điền Thảo ngẩng đầu nhìn thấy Trần Phàm đi vào, lập tức buông sách giáo khoa đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trần Phàm.
 
Cho tới nay, Trần Phàm cũng chưa thích ứng được với ánh mắt bình tĩnh của Điền Thảo.
 
Bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của Điền Thảo quả thật quá mức bình tĩnh.
 
So ra mà nói, hắn càng ưa thích cô gái nhỏ ngồi ở sau xe đạp điện, ôm eo hắn, ngẩng khuôn mặt tươi cười lúc lắc bím tóc đuôi ngựa.
 
- Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn cơm.
 
 Sau thoáng nhìn nhau ngắn ngủi, Trần Phàm cười cười nói.
 
- Được.
 
Điền Thảo nhẹ nhàng gật đầu.
 
Mấy phút sau, chiếc Bentley của Trần Phàm lướt nhanh trên đường.
 
Cũng như lúc trước, trên đường có ba chiếc khác đi theo, sau cùng là chiếc Buick.
 
So với những khu nhà giàu mà nói, ban đêm của Thanh Long sơn trang càng thêm yên lặng, cơn gió thổi qua, thổi bay nhánh cây ven đường, phát ra tiếng vang sàn sạt.
 
Ánh trăng chiếu xuống, xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trong xe.
 
Trong xe, Điền Thảo cùng Trần Phàm ngồi băng sau, nhưng cũng không dựa sát vào nhau như tình lữ, mà ngồi cách nhau một khoảng nhỏ.
 
Khi xe chạy nhanh ra khỏi Thanh Long sơn trang, Điền Thảo nhẹ nhàng nhúc nhích thân mình, lấy hết dũng khí dựa lên đầu vai Trần Phàm.
 
Thân hình Trần Phàm thoáng động, cũng không né tránh.
 
- Cảm ơn anh.
 
Dưới ánh trăng, Điền Thảo ngừa mặt lên, dừng trên khuôn mặt Trần Phàm đã sớm điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng, nhẹ nhàng nói.
 
Giờ khắc này, bím tóc đuôi ngựa im lặng nằm trên đầu vai của nàng, không còn kiêu ngạo.
 

Bình luận





Chi tiết truyện